Chương 35

Gốc cây rất lớn hơn nữa Tiểu Hoài đã tám chín, tuổi nhưng thân hình lại gầy gò hơn bạn cùng lứa một chút nên khi nằm trên gốc cây vẫn còn dư rất nhiều, nó lẳng lặng nằm ở đó giống như vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này.

Một lát sau, Tiểu Hoài cựa quậy, nó kéo tay áo bên trái lên để lộ ra cổ tay nhỏ bé, trắng trẻo, ngay sau đó dùng tay phải vạch một đường ở cổ tay trái. Cảnh tượng kì lạ lập tức xuất hiện, trên cổ tay Tiểu Hoài hiện lên một vết cắt không sâu không cạn, máu tươi trào ra nhỏ giọt lên gốc cây. Theo máu tươi bị gốc cây hấp thu, linh lực trên người Tiểu Hoài cũng dung nhập vào trong cây, cùng lúc đó quanh gốc cây cũng có linh lực lờ mờ khuếch tán ra, bao bọc toàn thân Tiểu Hoài lại. Người và gốc cây giống như hòa làm một thể, vì vậy rõ ràng là hai giống loài khác nhau nhưng lại nương tựa vào nhau làm cho người ta có lỗi giác Tiểu Hoài cũng là một phần của cái cây này. Sắc mặt Tiểu Hoài rất tĩnh táo hiển nhiên không phải là lần đầu tiên làm chuyện này.

Vân Cảnh bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, một đứa trẻ mới tám, chín tuổi mặt không đổi sắc tự hại mình, chuyện như vậy càng làm người ta chấn động với so với người lớn. Mùi máu tươi không tính là nồng từ từ lan ra. Murphys nằm ở trên tay Vân Cảnh ló đầu ra tra xét tình hình của gốc cây và Tiểu Hoài, hiển nhiên là có chút rục rịch. Nó lắc lư cái đuôi, móng vuốt cũng có chút không an phận cào tới cào lui, đáng tiếc hiện tại Murphys thật sự quá nhỏ, ngay cả giường cũng không dám nhảy xuống chứ đừng nói là ở lầu năm.

Máu cứ nhỏ giọt như vậy khoảng mười phút sau đó vết thương trên tay bắt đầu khép lại, tốc độ máu chảy cũng chậm đi. Tiểu Hoài xem xét vết thương trong chốc lát, đầu ngón tay lại tiếp tục tìm nơi để cắt xuống, vết thương lúc này sâu hơn, máu tươi gần như là phun ra ngoài giống như nước chảy dội lên gốc cây nhưng Tiểu Hoài lại có vẻ không hài lòng, tay lại lướt qua vết thương lần nữa, ngay lập tức vết thương lại trở nên nông hơn, máu lại trở về nhỏ giọt lên gốc cây.

Lần này Vân Cảnh đã thấy rõ, ngón tay của Tiểu Hoài không phải là ngón tay của con người mà trong nháy mắt khi nó cắt tay mình thì móng tay đột nhiên dài ra, hình dáng giống lá cây sắc bén cắt qua da thịt còn vết thương lành lại nhanh chóng là do Tiểu Hoài điều khiển linh khí chung quanh sau đó tập trung vào trên tay, lợi dụng linh khí để vết thương khép miệng nhanh hơn.

Vân Cảnh nhớ lại lời mà ban ngày Chu tiên sinh đã nói, hắn nói Tiểu Hoài luôn bị thiếu máu và suy dinh dưỡng nhưng đến bệnh viện kiểm tra thì lại không có gì, toàn thân không có một vết thương nào cả nhưng đến giờ mọi nghi vấn đã có lời giải đáp. Có điều lại xuất hiện thêm một vấn đề mới, tại sao Tiểu Hoài lại cắt tay lấy máu để gốc cây hấp thu, nó học cách điều khiển linh lực như thế nào, tại sao ngón tay của nó có thể thay đổi? Thông qua việc phân tích linh lực và từ những gì vừa thấy có thể nhìn ra được giữa Tiểu Hoài và gốc cây có một mối liên hệ đặc biệt nhưng bây giờ Tiểu Hoài rốt cuộc là người hay là cây?

Đúng lúc này, đèn ở lầu hai đột nhiên sáng lên sau đó là tiếng ho khan của phụ nữ, tiếp đó đèn nhà vệ sinh cũng được bật, hiển nhiên là vợ Chu tiên sinh thức dậy đi vệ sinh. Tiểu Hoài đang nằm ở trên gốc cây thấy thế vội vàng vận dụng linh lực chữa lành vết thương trên tay sau đó đứng lên, giơ hay tay lên cao. Dưới ánh trăng, tay của Tiểu Hoài từ từ nhỏ lại rồi dài ra, cuối cùng hóa thành hai cành cây hòe thật dài. Nhánh cây nhanh chóng vươn dài về phía trước, không tới hai giây đã đến lầu ba, cành lá vòng quanh cửa sổ phòng ngủ của Tiểu Hoài cho đến khi có thể chịu được trọng lượng của nó thì mới dừng lại. Lúc này linh lực trong cơ thể Tiểu Hoài và gốc cây hòa vào nhau sau đó hai cánh tay đã biến thành cành cây kia đột nhiên ngắn lại, Tiểu Hoài cũng bị kéo lên cao, bay về phía phòng ngủ lầu ba.

Trong quá trình Tiểu Hoài bay lên, vợ Chu tiên sinh đã xả nước xong chuẩn bị đi ra ngoài nhưng không trở về phòng ngủ ngay mà đi lên cầu thang, hiển nhiên là muốn kiểm tra xem Tiểu Hoài ngủ như thế nào. Tiểu Hoài giống như đã đoán được sẽ có tình huống như thế này xảy ra vì vậy vừa nhìn thấy có người đi vệ sinh thì nó lập tức trở về phòng. Nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì khi vợ Chu tiên sinh tới lầu ba, Tiểu Hoài đã về phòng nằm ngay ngắn trên giường như không có chuyện gì xảy ra nhưng thực tế thì lại có chuyện ngoài ý muốn....

Murphys nằm ở trên ban công nhìn chằm chằm Tiểu Hoài, nước miếng sắp nhỏ giọt tới nơi. Nếu Tiểu Hoài ở dưới sân thì khoảng cách quá dài, nó không thể làm gì được nhưng lúc này Tiểu Hoài đang từ từ bay lên, mặc dù từ ban công lầu năm đến cửa sổ lầu ba cách nhau vài mét nhưng Murphys mắt lóe sáng đói khát đã không nghĩ được nhiều như vậy nữa, nó kêu một lên sau đó nhảy ra khỏi ngực Vân Cảnh, phóng tới chỗ Tiểu Hoài.

""Murphys!"" Vân Cảnh vẫn còn đắm chìm trong suy đoán về thân phận của Tiểu Hoài nên không nghĩ tới Murphys dám nhảy xuống, dọa cho hồn Vân Cảnh sắp bay ra ngoài. Mà Tiểu Hoài đang bay lên lầu ba cũng không ngờ là sẽ có thứ gì đó từ trên trời nhảy xuống khiến nó cũng sợ hết hồn, khi ngẩng đầu lên thấy Murphys đang nhắm ngay vị trí của mình nhảy xuống thì nó xê dịch cành cây muốn tránh khỏi Murphys nhưng Murphys làm gì chịu bỏ qua. Nó thấy Tiểu Hoài dám tránh mình thì phát ra tiếng gầm gừ non nớt sau đó một ngọn lửa màu tím từ từ bao quanh người Murphys rồi bùng lên cao, khí thế của thần thú Kỳ Lân hoàn toàn hiện ra. Murphys hơi há mồm, hung ác nhìn chằm chằm Tiểu Hoài, ý uy hϊếp rất rõ ràng, nếu như Tiểu Hoài không ngoan ngoãn để cho nó ăn thì nó cũng không ngại sử dụng vũ lực.

Bình thường vì để tránh mang đến phiền toái cho Vân Cảnh, Murphys đã cố gắng thu liễm khí thế của mình, nằm ngủ yên trong túi Vân Cảnh, ngụy trang thành một món đồ chơi, che giấu năng lực của mình nên cho dù là Đại Năng của các môn phái có thấy thì cũng không thể nhìn ra được chân thân của Murphys nên Tiểu Hoài không thể nghĩ tới trong nhà mình lại có một thứ đáng sợ như vậy. Lúc này Murphys đột nhiên biến thân, dùng khí thế Thần Thú đè ép khiến Tiểu Hoài sợ đến cả người mềm nhũn, linh lực trong cơ thể cũng bị cắt đứt nên cành cây không có cách nào ngắn lại được vì thế cả người cứ treo giữa không trung, kinh hãi nhìn Murphys. Murphys thấy Tiểu Hoài bị mình hù cho sợ chết khϊếp thì cực kì hài lòng. Nó đứng ở trên đầu Tiểu Hoài, dùng móng vuốt cào đầu thằng bé, bắt đầu tìm địa phương để hạ miệng.

""Murphys, đừng ăn!"" Vân Cảnh thấy Murphys sắp ăn Tiểu Hoài thì vội vàng ngăn cản

""Grừ?"" Murphys không hiểu nhìn Vân Cảnh, mục đích lúc ban đầu Vân Cảnh dẫn nó tới đây không phải là tìm thức ăn cho nó sao?

Vân Cảnh nhất thời nôn nóng, xoay người định chạy xuống lầu nhưng đúng lúc này vợ Chu tiên sinh đã tới lầu ba, khi thấy phòng Tiểu Hoài đang mở cửa, cửa sổ cũng mở nhưng trong phòng không bật đèn thì vợ Chu tiên sinh giống như ý thức được đã có chuyện gì đó xảy ra nên cô không hề chần chừ mà nhanh chóng đi vào bật đèn trong phòng lên, thấy Tiểu Hoài không có trong phòng mà trên cửa sổ lại xuất hiện cành lá khiến cô lập tức chú ý.

Vợ Chu tiên sinh nghi ngờ đi tới trước cửa sổ, khi thấy hai tay Tiểu Hoài biến thành cành cây, treo giữa không trung còn Murphys thì đang đứng trên đầu Tiểu Hoài, cả người được bao bọc bởi lửa tím thì sợ ngây người sau đó lập tức lui về sau, hai tay run rẩy bám vào giường ngủ, cả người cũng sắp không đứng vững: ""Chồng... Chồng ơi........ Có quỷ..... Chồng...Chồng...... Anh mau tới đây!!!""

Giọng của vợ Chu tiên sinh vang vọng khắp nhà, lần này không chỉ có Chu tiên sinh bị đánh thức mà cả lão Triệu và Tấn Giang Thủy cũng tỉnh lại. Vân Cảnh thấy mọi chuyện hoàn toàn vỡ lỡ nên không thèm quan tâm nhiều nữa, ngăn cản Murphys ăn Tiểu Hoài quan trọng hơn nên anh không che giấu nữa mà lập tức điều khiển linh khí nhảy từ lầu năm xuống lầu ba, một tay bám vào tường bên ngoài cửa sổ, sau đó cong người nhảy vào bên trong. Vợ Chu tiên sinh còn chưa kịp hoảng sợ thì Vân Cảnh đã vươn tay ra kéo Tiểu Hoài lên sau đó tóm lấy Murphys, ôm nó vào trong ngực mình. Sau khi làm xong tất cả, Chu tiên sinh, Tấn Giang Thủy và lão Triệu mới tới. Sau khi thấy dáng vẻ của Tiểu Hoài thì Chu tiên sinh và lão Triệu đều bị dọa đến hô lên. Lão Triệu thuần túy là giật mình còn Chu tiên sinh và vợ mình thì giống nhau, ngoài khϊếp sợ còn có không thể tin, không thể tin được con mình lại biến thành dáng vẻ như thế.

Dù sao Tấn Giang Thủy cũng đã thấy nhiều biết nhiều, mặc dù cũng có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, dẫn lão Triệu và Chu tiên sinh đi vào, sau khi đỡ vợ Chu tiên sinh đã xụi lơ dưới đất lên thì mới ngẩng đầu nhìn Vân Cảnh nói: ""Tiểu Cảnh, chuyện này........""

Vân Cảnh nhìn về phía Tiểu Hoài. Sau khi Tiểu Hoài được kéo lên thì không nói một lời nào. Murphys cũng đã thu liễm khí thế của mình nên linh lực trong cơ thể Tiểu Hoài đã vận chuyển bình thường trở lại nhưng việc đã đến nước này, nó cũng biết tối nay mình không thoát được nên cũng không vội vã biến hai tay trở về như bình thường mà vẫn duy trì hình dạng cành cây nhỏ và dài, hờ hững nhìn Chu tiên sinh và vợ.

""Tấn tiên sinh... Đây là chuyện gì... Con của chúng tôi..... Tại sao lại biến thành như vậy..."" Chu tiên sinh tỉnh lại trước tiên sau đó ngay lập tức hỏi Tấn Giang Thủy. Còn ánh mắt vợ Chu tiên sinh vẫn dừng lại trên người Tiểu Hoài: ""Đây không phải Tiểu Hoài, không phải con tôi... Con tôi là người bình thường, nó là yêu quái... Yêu quái...""

Vân Cảnh thấy Tiểu Hoài không nói lời nào thì không thể làm gì khác hơn là mở miệng giải thích: ""Đột nhiên Murphys cảm ứng được gì đó nên mới dẫn tôi tới ban công. Tôi đứng ở trên lầu năm nhìn xuống thì thấy Tiểu Hoài đang cắt tay, dùng máu của mình để nuôi gốc cây kia sau đó vợ Chu tiên sinh thức dậy đi vệ sinh. Tiểu Hoài nhanh chóng chữa khỏi vết thương sau đó biến tay mình thành cành cây, muốn quay trở lại lầu ba... Kết quả là Murphys cản nó lại, đúng lúc này vợ Chu tiên sinh lên lầu, thấy được hai chúng nó....""

Lúc nghe thấy Tiểu Hoài tự cắt tay mình lấy máu nuôi cây hòe kia thì tất cả mọi người đều biến sắc, trong đó phản ứng của Chu tiên sinh và vợ là lớn nhất, Chu tiên sinh không thể tin nói: ""Cậu nói..... Nó dùng máu nuôi gốc cây?""

""Đồ yêu quái này.... Có phải nó chiếm thân thể con tôi làm hại Tiểu Hoài từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh nhưng có làm cách gì cũng không kiểm tra ra được nguyên nhân đúng không? Mày nói đi, mày đã ở nhà chúng tao bao lâu, rốt cuộc mày đã làm gì? Tiểu Hoài đâu, trả Tiểu Hoài lại cho tao!"" Vợ Chu tiên sinh giống như nhớ ra gì đó, đột nhiên tâm tình trở nên kích động, hận không thể xông lên cho Tiểu Hoài hai cái tát nhưng đã bị Chu tiên sinh cản lại.

Mặc dù bị Chu tiên sinh ngăn cản nhưng vợ Chu tiên sinh đã hoàn toàn mất đi lý trí, cứ muốn xông tới chỗ Tiểu Hoài: ""Đồ thụ yêu này, mấy năm này nhà bọn tao biến thành như vậy có phải do mày hại không? Có phải con lớn của tao do mày hại chết hay không?! Hiện tại lại muốn hại đứa con nhỏ của tao... Nếu hôm nay không bị phát hiện, có phải mày định tiếp tục che giấu phải không, mày biến con tao thành như vậy rốt cuộc là muốn thế nào nữa! Đồ yêu quái đáng chết này!""

Đối mặt với vợ Chu tiên sinh đã mất khống chế, Tiểu Hoài vẫn không nhúc nhích như cũ, hờ hững nhìn vợ Chu tiên sinh phát tiết tâm tình sau đó quay đầu sang bên, ánh mắt mang theo chút giễu cợt. Thấy Tiểu Hoài như vậy, Chu tiên sinh không kìm được tức giận, nhìn về phía Tấn Giang Thủy nói: ""Tấn tiên sinh...Đồ yêu quái này...""

Chẳng hiểu sao đăng tới chương 35 rồi mà vào trang truyện có cứ hiện 30 mãi, mọi người nhấn theo dõi để đọc truyện nhanh hơn nha. Chương sau siêu dài nên không thể lên hôm nay được. Hẹn mai nè