Thời điểm đám đàn em liên lạc với bên khách sạn để xử lí vấn đề cửa sổ thì lão Triệu rãnh rỗi không chuyện gì làm nên mới kể chuyện của Khương Hạo và Vân Cảnh cắt được mặc phỉ cho Tấn Giang Thủy nghe. Vân Cảnh thấy lão Triệu nhắc tới Khương Hạo thì cũng nói chuyện Khương Hạo mời hắn đi khảo sát di tích cho lão biết.
Tấn Giang Thủy trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: ""Lão cũng có quen biết với vài người của Thiên loan môn, đây là đại phái chính thống, loại người như Trần Tùng cũng coi là ngoài ý muốn. Bình thường những người tu luyện xuất thân từ môn phái phải như Khương Hạo. Khương Hạo lại là đại đệ tử, chính là người được coi trọng nhất trong thế hệ sau chắc chắn lời của cậu ta có sức nặng, nếu đã mời thì hẳn là đúng, hơn nữa còn có đội khảo cổ đi theo, chuyện này khó mà giả được.
Có điều dù sao khảo cổ cũng là một hạng mục, mặc dù chỉ là đội tiên phong nhưng sợ là sẽ có không ít người, hơn nữa đến từ những nhóm khác nhau hợp lại thành một đội. Không nói đến người khác, chỉ chuyện Trần Tùng của Thiên loan môn đã thấy rõ những môn phái tồn tại trăm năm rất phức tạp rắc rối, nếu không cũng sẽ không để cho loại người như Trần Tùng tiến vào.
Mặc dù thực lực Tiểu Cảnh không tệ nhưng dù sao cũng còn trẻ tuổi, cẩn thận một chút vẫn hơn. Chuyện này lão sẽ để ý giúp cậu, một khi có tin tức gì sẽ lập tức nói cho cậu biết, sau đó cậu hãy liên lạc lại với Khương Hạo, yêu cầu cậu ta phải nói cho rõ ràng mọi chuyện rồi hãy đồng ý tham gia, dù sao thời gian dài như vậy đủ để cậu suy nghĩ cẩn thận rồi mới quyết định.""
""Vâng."" Vân Cảnh gật đầu sau đó cúi đầu nhìn Murphys hỏi: ""Đúng rồi, Tấn tiên sinh, rốt cuộc Hắc Kỳ Lân là gì?""
Lão Triệu cũng tò mò nói: ""Không phải Kỳ Lân là vó ngựa sao, tại sao Murphys lại là vuốt sói, có phải do vậy nên mới gọi nó là Hắc Kỳ Lân?""
Sau khi lão Triệu nói xong, lỗ tai Murphys đang giả vờ ngủ say trong ngực Vân Cảnh run lên, có vẻ như rất hứng thú với đề tài này.
Tấn Giang Thủy nói: ""Tượng đá Kỳ Lân chúng ta hay thấy bây giờ đều là vó ngựa nhưng cũng không phải tất cả Kỳ Lân đều có dáng vẻ này. Thời Thượng Cổ, Long, Phượng, Kỳ Lân kì thực đều là do thượng linh diễn hóa mà ra, là hội tụ của linh khí vạn vật trong thiên địa. Trong đó Long là vua của trăm trùng, Phượng là vua của trăm chim, còn Kỳ Lân là vua của trăm thú.
Có sách từng ghi lại, sừng Kỳ Lân giống như hươu, đầu tựa lạc đà, mắt như quỷ, gáy giống như rắn, bụng giống như trai, vảy như vảy cá, móng như móng ưng, vuốt như sói, tai như tai bò. Đầu giống ngựa, trên đầu có một bướu thịt, toàn thân đầy vảy, hình dạng giống hươu nai, đuôi như đuôi rồng.
Cũng có người nói là Kỳ Lân đầu rồng, sừng hươu, mắt sư tử, lưng hổ, eo gấu, vảy rồng, vó ngựa, đuôi trâu. Tất cả các đặc điểm này tạo nên thần thú Kỳ Lân. Từ đây có thể thấy được, hai loại Kỳ Lân mặc dù có bề ngoài khá giống nhưng kì thực lại huyền diệu vô cùng, trong đó đặc điểm phân biệt rõ ràng nhất vuốt Kỳ Lân.
Thời xưa người ta cho rằng ngựa rất thông minh, trung thành, dũng cảm lại chịu được vất vả còn sói thì ngược lại với ngựa, âm hiểm giảo hoạt, tàn nhẫn, dứt khoát, thường hoạt động vào ban đêm, ăn thịt người mà sống. Đây là hai đặc thù hoàn toàn trái ngược nhau nên cũng đại biểu cho hai loại Kỳ Lân hoàn toàn khác nhau, hơn nữa Kỳ Lân Tường Thụy bình thường có năm màu, còn màu đen đại diện cho tật bệnh và tử vong, người ta dựa vào đây để phân loại Thần Thú Kỳ Lân và Hắc Kỳ Lân. (tường thụy là điềm lành nha)
Trong phong thủy học, các tượng đá thường được tạo hình Kỳ Lân đặt ở trước cửa để trấn trạch trừ tà, hướng mọi người tới điều tốt, điều thiện. Vì vậy vuốt Kỳ Lân mới là vó ngựa, thuộc về ân huệ, đặt ở cửa cũng không nhiều cấm kỵ giống như Long hay Phượng. Giống như ở trước cửa nhà lão Triệu có hai tượng đá Kỳ Lân chính là dùng để ngăn cản tiểu quỷ và tiểu nhân vào nhà nhưng vì sao lại không phải là vuốt sói, vì không có ai dùng Hắc Kỳ Lân để trấn trạch trừ tà hết. Chỉ vì Hắc Kỳ Lân chủ về chém gϊếŧ.
Vì thượng linh của Tiểu Cảnh còn nhỏ, ngoại trừ vuốt sói và màu thì không khác Kỳ Lân bình thường là bao nhưng sau này khi nó lớn lên, bản tính hung ác sẽ dần dần hiện rõ, hàm răng sắc bén, sừng nhọn, vuốt sói như đao như kiếm, chỉ trong chớp mắt đã có thể xé nát một người thành thịt vụn.""
Tấn Giang Thủy nói xong, Vân Cảnh còn không có phản ứng gì thì lão Triệu đã cảm thấy cả người lạnh lẽo, đột nhiên hắn nhờ lại thời điểm Murphys phá vỏ, móng vuốt hung hăng đập vỏ trứng, chỉ trong nháy mắt đã giống như lưỡi dao xuyên thủng vỏ trứng. Lúc trước không cảm thấy nguy hiểm là vì móng vuốt quá nhỏ giống như móng mèo con nhưng sau này khi nó trưởng thành thì còn nguy hiểm hơn họ mèo lớn, gϊếŧ người với nó không phải là quá đơn giản à hơn nữa nó còn có thể hủy thi diệt tích, chỉ cần phun ra một ngọn lửa đã sống không thấy người chết không thấy xác, dù cảnh sát có tới thì cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành huyền án (án chưa được giải quyết..)
""Vậy sau này nó có thể lớn tới mức nào?"" Lão Triệu hỏi.
""Cái này thì không biết được, giống như người sau khi trưởng thành có cao có lùn. Tất cả những lời đồn đãi về Kỳ Lân đều được truyền lại từ thời xa xưa, gần đây năng lượng trong trời đất dần dần bị mất đi, lại trải qua trăm năm chiến loạn, ngay cả những môn phái lớn cũng không có Thiên Linh nên không có cách nào biết chính xác được."" Tấn Giang Thủy nói.
Vân Cảnh nhìn Murphys sau đó nghĩ đến dáng vẻ ở thế giới cũ của nó, hỏa liệt diễm mã cũng cao ngang những con ngựa bình thường nhưng khỏe mạnh hơn rất nhiều, là vua của đàn ngựa. Ở thế giới này không có hỏa liệt diễm mã, hình như cũng không có ma thú vì vậy Murphys mới nhập gia tùy tục, biến thành bản thể tiếp cận nhất với Thần Thú ở thế giới này.
Hắc Kỳ Lân khát máu, mộng ma thì ăn linh hồn. Hắc Kỳ Lân toàn thân đen như mực giống mộng ma ở thế giới cũ, thậm chí ngay cả lửa tím cũng giống nhau, dáng vẻ bây giờ có lẽ là hình thái thích hợp nhất với Murphys rồi.
""Tiểu Cảnh, thượng linh hiếm thấy, một khi bị người khác phát hiện thì sẽ dẫn tới sự tranh đoạt và thèm thuồng không thể nào tưởng tượng được. Hôm nay cậu nhổ cỏ tận gốc Nghịch Dương nên tin tức không bị lộ ra nhưng sau này phàm có người tham lam, thèm muốn thì cậu nhất định không thể nương tay."" Tấn Giang Thủy nghiêm túc nói.
""Lúc thượng linh ra đời đã để lộ lượng lớn linh khí, dễ dàng gây chấn động bốn phương, có điều thượng linh đã mấy trăm năm không xuất hiện, cho dù có vài người tu luyện có thể cảm ứng được nhưng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không phản ứng kịp hơn nữa cậu lựa chọn vị trí rất tốt. Nơi này mỗi ngày có vô số phỉ thúy xuất hiện, chỉ cần có người cảm ứng được hơi thở của thượng linh nhưng ở xa một chút thì sẽ bị phỉ thúy ở đây nhiễu loạn. Trong thành phố Bảo Phong cũng không có người quá tài ba, Nghịch Dương chân nhân đi lại quanh đây hẳn là ngoài ý muốn. Mới vừa rồi lúc lão đến đây thì cố ý xem xét chung quanh, lão phát hiện không có người tu luyện nào tới đây nhanh hơn lão nên chuyện hôm nay xem như đã giữ được bí mật. Hiện tại Kỳ Lân hóa hình, trừ khi động thủ gϊếŧ địch để lộ bản thể mới bị lộ, chứ chỉ cần che giấu không để lộ ra đặc thù của bản thân thì sẽ không ai nhận ra nhưng cậu cũng phải cẩn thận mới được.""
Vân Cảnh hiểu Tấn Giang Thủy đang có ý tốt nhắc nhở mình. Mới vừa cùng khi đánh nhau với Nghịch Dương chân nhân, cho dù Murphys không ra tay thì Vân Cảnh cũng có tự tin sẽ đánh bại được hắn ta nhưng chắc chắn sẽ có vài phần nguy hiểm, đây chính là đại kỵ với người tu luyện. Nên ngừng mà không ngừng thì ngược lại sẽ bị loạn.
Không khí ở đây yên bình hơn thế giới cũ của Vân Cảnh rất nhiều khiến sau khi Vân Cảnh từ từ dung nhập vào thế giới này đã không chủ động thu lại sát tâm, nhưng từ nay về sau, là vì Murphys hay là vì chính mình, anh đều phải kiên quyết, tàn nhẫn.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, lão Triệu ra mở cửa thì có một tên đàn em đi tới thì thầm mấy câu, sau đó lão Triệu liền nói: "Chúng ta rời khỏi đây trước, tôi và Tiểu Cảnh còn chưa ăn cơm, Tấn tiên sinh, lão ăn cơm chưa?""
""Chưa, hôm nay ra cửa là vì được mời giúp người khác xem phong thủy, trùng hợp là cùng đường chỗ hai cậu nên mới ghé qua xem Tiểu Cảnh có chuyện gì, đáng tiếc trên đường bị kẹt xe nên tới hơi muộn một chút, không được tận mắt thấy Kỳ Lân xuất thế, đúng là đáng tiếc cả cuộc đời!"" Tấn Giang Thủy tiếc nuối nói: ""Tiểu Cảnh, sau này nếu có bảo vật nào xuất thế nhớ phải chờ lão, dù nhìn một chút thôi cũng được, để lão được mở mang tầm mắt thì cuộc đời này không còn gì tiếc nuối nữa."" (Lão cứ rên, chuẩn bị thấy giờ đấy, lão vui chưa :)
Lão Triệu đắc ý cười ha ha: ""Thật ra thì cũng không có gì, giống gà con phá vỏ thôi, đâu có gì đẹp.""
Tấn Giang Thủy liếc hắn một cái: ""Gà con phá vỏ có thể đốt trụi tóc, lông mày, lông mi của cậu à?""
Lão Triệu nghe vậy thì sửng sốt, lúc này mới nhớ tới cái đầu trụi lủi của mình nhưng không hề oán giận, hắn sờ cái đầu bóng lưỡng, lại cười ha ha nói: ""Đây chính là ngọn lửa đầu tiên sau khi Kỳ Lân xuất thế khạc ra để thưởng cho tôi, sau khi bị ngọn lửa đó bao vây, tôi như được khai sáng, vô số chuyện cũ trôi qua trước mắt. Đột nhiên tôi hiểu ra mọi thứ, nhìn thấu sinh tử phàm trần, mặc dù cuối cùng tóc trên đầu mất hết ráo nhưng sau khi tắm trong thánh hỏa tôi giống như Phượng Hoàng niết bàn trùng sinh, cả người trẻ ra mười tuổi, linh hồn được gột rửa càng thêm thăng hoa. Những thứ này người bình thường có cầu cũng không được đâu!""
Lão Triệu vuốt mông ngựa một cách hoàn hảo đến mức ngay cả Murphys cũng có chút không chịu nổi, nó ngáp một cái sau đó nằm trên người Vân Cảnh tiếp tục ngủ, cái tai nhọn cụp xuống che hết lỗ tai lại, giống như không muốn nghe lão Triệu lải nhải thêm nữa.
Vân Cảnh cố gắng kiềm chế không bật cười, nói với Tấn Giang Thủy: ""Tấn tiên sinh muốn đi xem phong thủy giống như ở nhà họ Triệu lần trước à?""
Tấn Giang Thủy mỉm cười nói: ""Đúng vậy, có điều lão Triệu có tiền, nhà họ Triệu lại là phong thủy bảo địa, còn lần này người mời lão chẳng qua là thường thường bậc trung, dựa theo tình huống mà người này miêu tả thì lão cảm thấy vấn đề không giống như ở dương trạch mà là âm trạch. Với tình huống như vậy chỉ cần dời phần mộ tổ tiên là được, thời gian cũng không dài nhưng cần phải xem ngày giờ, dĩ nhiên đây chỉ là suy đoán của lão, tình huống cụ thể thế nào còn phải tới xem và phân tích, Tiểu Cảnh có hứng thú à?""
""Vâng, làm phiền Tấn tiên sinh dẫn tôi theo để mở mang tầm mắt."" Phong thủy là lĩnh vực mà Vân Cảnh hiểu rất ít, dù sao bây giờ cũng là ngày nghỉ, không bằng đi theo Tấn tiên sinh xem rốt cuộc là âm trạch đã xảy ra chuyện gì, nếu như có linh lực thì thuận đường hút một chút, xem như là đồ ăn vặt cho Murphys.
""Không dám, không dám."" Tấn Giang Thủy xua tay nói: ""Chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó mới đi tới nhà kia.""
Chương này xem raw khá ngắn nên làm luôn bonus cho mọi người