Chương 31

Bởi vì chuyện Trần Tùng lúc trước nên Khương Hạo cũng biết mình không thể nào khiến Vân Cảnh tin tưởng ngay được nên sau khi ngồi xuống anh ta không quanh co lòng vòng mà nói thẳng vào vấn đề: ""Lúc tấm bảng gỗ bị hỏng trong phái lập tức cảm ứng được, sư đệ Trần Tùng giải thích là có người cướp tấm bảng gỗ rồi phá hỏng ngay tại chỗ, không để Thiên loan môn vào trong mắt hơn nữa còn đề cập đến Tấn tiên sinh. Có điều sư tôn cũng không dễ dàng tin tưởng hắn, thông qua diễn giải của quẻ bói, sư tôn đã biết đại khái nguyên nhân gây ra sau đó phái tôi xuống núi điều tra hơn nữa người còn bảo tôi chú ý đến Tiểu Cảnh. Dù sao thì tấm bảng gỗ của Thiên loan môn cũng chứa linh khí, chính là một món pháp khí, người thường nếu muốn phá hỏng nó là chuyện cực kỳ khó khăn huống chi là bóp nát nó thành bụi. Sau khi xuống núi, rất nhanh tôi đã điều tra được chân tướng sự việc, quả nhiên khác hẳn lời Trần Tùng nói, đồng thời tôi cũng rất tò mò đối với Tiểu Cảnh nên khi nghe nói có người muốn đánh cược với Trương tiên sinh mà Trương tiên sinh lại có quan hệ tốt với Triệu tiên sinh. Triệu tiên sinh và Tiểu Cảnh lại là bạn tốt thì tôi mới không nhịn được chủ động tới đây, muốn xem thử phong thái của Tiểu Cảnh.""

Khương Hạo không có nói ra việc tấm bảng gỗ bị hỏng là chuyện tình khiến cả môn phái khϊếp sợ, mặc dù hiện nay phong thủy dần dần được coi trọng nhưng phần lớn là đều là côn đồ giang hồ giả danh lừa bịp, người có bản lĩnh mặc dù có nhưng rất ít, càng đừng nói là kết thù.

Mặc dù Trần Tùng tính tình bướng bỉnh nhưng là một người rất có ánh mắt, từ nhỏ đã đi theo ba hắn lập nghiệp từ bất động sản. Từ trước đến nay tính tình Trần Tùng đều là nâng cao đạp thấp, có điều sau khi vào môn phái tu luyện mấy năm thì đã bắt đầu có mắt nhìn nên khi thấy cao thủ thì sẽ không chủ động trêu chọc mới đúng.

Vì vậy môn phái mới vội vàng gọi Trần Tùng trở về hỏi cho rõ. Lúc đầu Trần Tùng vẫn không biết chuyện tấm bảng gỗ đã kinh động cả môn phái nên còn muốn che giấu, cho đến khi phát hiện không dối gạt được mới kêu trời trách đất khóc lóc kể lể, miêu tả Vân Cảnh thành một kẻ tội ác tày trời.

Khi từ trong miệng Trần Tùng biết được Vân Cảnh chỉ là một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi thì trên dưới môn phái đều chấn động. Sư tôn ngay tại chỗ thôi diễn nguyên nhân hậu quả, muốn tính ra lai lịch của Vân Cảnh nhưng không tính ra được gì, ngược lại khiến sư tôn hộc máu bị thương, hôn mê hai ngày mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại lời đầu tiên ông ta nói chính là cảnh cáo mọi người trong môn phái không được trêu chọc người tên Vân Cảnh này, người này lai lịch bất phàm, thực lực không hề tầm thường, nếu trêu chọc sẽ dẫn tới tai vạ. Chính bởi vì như vậy nên môn phái mới phái Khương Hạo tới gặp Vân Cảnh. Nếu đây chỉ là chuyện nhỏ thì hoàn toàn không cần đến đại sư huynh như anh ta ra mặt.

Tính tình Khương Hạo trầm ổn, là người cẩn thận lại ra đời đã nhiều năm, là lựa chọn thích hợp nhất. Vốn Khương Hạo cũng cảm thấy khá nắm chắc vì Vân Cảnh có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi. Nhưng sau khi gặp mặt, Khương Hạo không thể không thay đổi cách nhìn. Không nói đến năng lực đổ thạch thần kì của Vân Cảnh, lúc gặp mặt Khương Hạo đã cố dò xét tu vi của Vân Cảnh nhưng vừa mới bắt đầu nhìn thì đột nhiên cảm giác tim đập nhanh giống như nếu cứ tiếp tục thì sẽ có chuyện rất nguy hiểm xảy ra.

Khương Hạo đã tu luyện rất nhiều năm nên lập tức hiểu rõ đây chính là giác quan thứ sáu của người tu luyện, nếu không có thì thôi nhưng một khi xuất hiện thì nhất định không thể làm trái nên Khương Hạo vội vàng ngừng ngay ý định của mình, không dám dò xét thực lực Vân Cảnh nữa mà căn cứ theo kinh nghiệm để phân tích Vân Cảnh từng chút một.

Quả nhiên càng xem càng phát hiện Vân Cảnh sâu không lường được, lời nói hành động đều khác hẳn thiếu niên mười mấy tuổi. Thói quen khi hành động rất giống với những người tu luyện tài năng nhưng cũng có chỗ khác người tu luyện bình thường. Nhưng điều có thể khẳng định là thực lực của Vân Cảnh không hề yếu hơn Khương Hạo. Cho nên khi đổ thạch thua thì Khương Hạo nhận thua rất thoải mái hơn nữa còn nói rõ danh tính của mình.

""Nếu đã biết rõ chuyện tấm bảng gỗ thì anh còn tìm tôi làm gì?"" Vân Cảnh nói.

Khương Hạo nói: ""Không biết Tấn tiên sinh đã đề cập với Tiểu Cảnh về Thiên loan môn chưa?""

Trên thực tế là Vân Cảnh không thèm để ý đến chuyện này vì hành động lúc trước của Trần Tùng khiến Vân Cảnh rất xem thường, thứ người như thế mà cũng có thể nhận làm đồ đệ thì có thể thấy được môn phái này cũng không có gì đặc biệt hơn nữa Vân Cảnh đang cần linh khí. Nếu Thiên loan môn muốn tới gây chuyện thì tới một thu một, tới hai thu hai. Dĩ nhiên Vân Cảnh không nói ra những lời này, anh lắc đầu nói: ""Không có.""

Khương Hạo lập tức xác định quả nhiên Vân Cảnh không phải là người trong vòng hoặc ít nhất là không lớn lên trong cái vòng này, về phần Vân Cảnh tu luyện thế nào, sư phụ là ai thì những thứ này còn cần tìm hiểu thêm. Nghĩ như vậy, Khương Hạo nói: ""Thiên loan môn ở trên núi Hóa Long thuộc tỉnh ta, địa thế phức tạp bí mật, người thường không thể tiến vào, người sáng lập ra môn phái là một đại sư phong thủy. Hơn trăm năm trước khi chiến loạn xảy ra, sở học cả đời không được phát huy nên tích tụ thành tật, vì vậy người đi tới núi Hóa Long để tìm nơi vãng sinh cho mình, kết quả là gặp được một đứa trẻ có thiên phú cực kì cao.

Tổ sư gia ái tài nên sốt ruột, người định trước khi chết nhất định phải truyền thụ hết sở học cả đời cho đứa trẻ này nên mới gạt đứa trẻ đó nói mình là Chưởng môn của Thiên loan môn, trong người mang kỳ thuật còn bảo đứa trẻ bái mình làm thầy, truyền cho nó sở học của mình, nếu nó có thể phát huy được thì chứng tỏ người và đứa trẻ này có duyên, nếu đứa trẻ không làm được thì đó cũng là số mạng, không trách người khác được.

Đứa trẻ đó chính là Chưởng môn đời thứ hai của Thiên loan môn, người có thiên phú dị bẩm, không chỉ vượt qua tổ sư lập nên môn phái mà còn phát dương quang đại môn phái. Sau đó vì để tránh nội loạn, Thiên loan môn đã đóng cửa phong tỏa nhiều năm, mãi cho tới vài chục năm gần đây mới dần dần tốt hơn vì thế đệ tử trong môn phái càng ngày càng ít, đời sau lại càng không có mấy người nên mới quyết định mở cửa thu đồ đệ nhưng chỉ thu nhận những đệ tử có tư chất ưu tú vào sư môn.

Do người của Thiên loan môn không nhiều lắm nên những năm này mới thu nhận thêm đồ đệ từ bên ngoài vào, lúc này trong môn phái mới náo nhiệt lên. Từ nhỏ tôi đã lớn lên trong Thiên loan môn cho đến năm mười hai tuổi mới xuống núi học cấp hai. Thế hệ này tôi chính là đệ tử lớn nhất, những người sau đó đều là nhận vào từ bên ngoài, bao gồm cả Trần Tùng Sư đệ cũng giống vậy.

Lần này sư phụ phái tôi xuống núi ngoại trừ muốn điều tra rõ ràng chuyện của sư đệ Trần Tùng thì còn đi gặp một người. Người này muốn nhờ Thiên loan môn giúp hắn tìm kiếm một nơi mai táng bí mật trong lòng đất. Vốn là sau khi gặp Tiểu Cảnh tôi định sẽ đi xử lí chuyện này nhưng không biết tại sao tôi lại muốn nói chuyện này cho Tiểu Cảnh, nếu như cậu có hứng thú với chuyện này thì mời cậu tham gia cùng chúng tôi.""

Vân Cảnh hơi nhướng mày: ""Đào mộ?""

""Không không không, không phải đào mộ."" Khương Hạo lập tức nói: ""Thiên loan môn là chính phái, người tìm chúng tôi cũng là đội ngũ khảo cổ trong sạch, nghiêm chỉnh. Lần này gặp nhau là muốn đi khảo sát di tích trước sau đó mới báo cáo vấn đề lên trên để tiến hành khai quật chính thức đồng thời chọn lựa các biện pháp bảo vệ chính xác để bảo tồn văn vật hoàn chỉnh. Có thể nói chúng tôi là đội tiên phong, dĩ nhiên nếu Tiểu Cảnh đồng ý thì sẽ không thiếu tiền bồi dưỡng cho cậu.""

Vân Cảnh nghĩ tới những đồ cổ mà mình đã thấy trong phố đồ cổ, không ít trong đó đều được khai quật từ dưới lòng đất. Cổ nhân đã dốc hết tâm huyết chế tạo ra chúng nó, sau đó lại bị chôn vùi dưới đất trăm ngàn năm, bao hàm linh khí bên trong nên bất luận là đối với Vân Cảnh hay mộng ma thì đều là đồ tốt.

Linh khí trong đồ cổ ở phố đồ cổ khiến Vân Cảnh rất động lòng huống chi là bên trong di tích. Từ trước đến nay cổ nhân đều rất chú trọng phong thủy, phong thủy bảo địa bên trong lại có vô số đồ cổ tràn đầy linh tính, chỉ mới suy nghĩ một chút mà Vân Cảnh đã bổ não ra một đống hình ảnh linh khí tràn đầy. Cho đù đội khảo cổ và Thiên Loan môn không trả tiền cho Vân Cảnh thì chỉ cần những thu hoạch trong quá trình khai quật đã đủ cho Vân Cảnh động lòng rồi. Đặc biệt là mộng ma sắp phá vỏ, lúc này nó giống như một đứa trẻ trong bụng mẹ, cần phải được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng thì đứa trẻ mới có thể lớn lên khỏe mạnh, mà sau khi ra đời thì còn phải không ít tốn sữa bột tả bỉm (linh khí), thậm chí còn tốn hơn trước kia.... Người khác đều là nô ɭệ của nhà cửa, xe sang còn Vân Cảnh thì là nô ɭệ của ma thú.

Cho dù rất động lòng nhưng Vân Cảnh cũng không phải là một người dể bị kích động, anh nhìn về phía Khương Hạo: ""Hôm nay là lần gặp mặt đầu tiên của tôi và anh, lúc trước còn có chuyện của Trần Tùng, mặc dù cuối cùng đã giải quyết xong nhưng sự thật là tôi đã làm hỏng tấm bảng gỗ của môn phái anh, tại sao còn muốn mời tôi?""

""Không dám giấu diếm, tôi nhìn trúng thực lực của cậu."" Khương Hạo giống như đã sớm đoán được Vân Cảnh sẽ hỏi như thế nên lập tức nói: ""Tấm bảng gỗ của môn phái là do Chưởng môn đời thứ hai tạo ra sau đó phát cho người trong môn phái. Nhiều năm trôi qua mỗi một đời Chưởng môn đều phải trông coi bảng gỗ, mỗi một tấm bảng gỗ đều có linh tính, nó không chỉ tượng trưng cho thân phận của Thiên loan môn mà nếu mang theo tấm bảng gỗ trên người thì có thể trừ tà tị nạn, rất có ích cho việc tu luyện. Trong khoảng thời gian dài như vậy rất ít có tấm bảng gỗ bị hỏng, nghe nói hôm đó chỉ trong chớp mắt cậu đã khiến tấm bảng gỗ tan thành mây khói thì ngay cả tôi cũng không làm được. Tiếp theo lúc đổ thạch tôi đã âm thầm quan sát cậu, lại một lần nữa tôi phải công nhận thực lực của cậu. Tôi không biết môn phái của cậu là gì, phương thức tu luyện của cậu như thế nào nhưng dựa vào việc tôi không nhìn ra được tu vi của cậu trong khi thứ Thiên loan môn am hiểu nhất là tầm long điểm huyệt thì sợ rằng chỉ có sư phụ ra mặt mới nhìn ra được chút ít nhưng sư phụ là chưởng môn, không thể rời núi được vì vậy nếu như tôi muốn hiểu rõ thực lực của cậu thì hoặc là mời cậu đi thám hiểm với tôi hoặc là mời cậu tới Thiên loan môn làm khách. Cá nhân tôi cho rằng cách thứ nhất tương đối để tiếp nhận hơn.

Người tuổi trẻ bây giờ luôn hứng thú với việc mạo hiểm hơn nữa không phải bắt đầu ngay bây giờ mà là đầu tháng hai sang năm mới tiến hành, theo dự đoán thì cũng vừa trúng kỳ nghỉ đông và năm mới. Trong khoảng thời gian này tôi và đội khảo cổ sẽ chuẩn bị các loại công cụ và vật liệu mà cậu cũng có thời gian để tham gia với chúng tôi nên cậu hãy suy nghĩ thật kỹ, thời gian bắt đầu cũng phù hợp với cậu nên tôi mới đề nghị như vậy.""

Vân Cảnh nhìn dáng vẻ giống như rất chắc chắn của Khương Hạo thì không thể không thừa nhận là anh rất động lòng. Bất luận là do nhu cầu của bản thận hay là thời gian đều rất thích hợp, thậm chí còn có vài tháng để anh suy nghĩ. Nếu Khương Hạo đã nói đến nước này thì Vân Cảnh có gì mà không đồng ý nên anh gật đầu: ""Được, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, một tháng sau sẽ cho anh câu trả lời chắc chắn.""

""Được!"" Khương Hạo cao hứng nói sau đó lại cùng Vân Cảnh nói ít chuyện vụn vặt rồi rời đi. Cùng lúc đó, lão Triệu bên kia cũng nhận được điện thoại, vừa nghe vừa đi đến trước mặt Vân Cảnh nói: ""Lão Trương có chuyện nên đi về trước, Tấn tiên sinh biết cậu đi với tôi nên hỏi chúng ta đang ở đâu để qua tìm chúng ta.""

Vân Cảnh nhìn túi mình rồi nói: ""Lão Triệu, chung quanh đây có chỗ nào an toàn không?""

""An toàn?"" Lão Triệu nghi ngờ.

""Tức là không có người đến quầy rầy chúng ta.""

Lão Triệu suy nghĩ một chút rồi nói: ""Gần đây có một khách sạn, không ít người tới đây đổ thạch đều ở đó, không dám chắc an toàn trăm phần trăm nhưng chắc chắn an toàn hơn những chỗ khác, tôi sẽ bảo đám đàn em canh giữ chung quanh phòng cậu, một khi có chuyện gì sẽ tập lức thông báo.""

Vân Cảnh gật đầu sau đó cùng lão Triệu đi tới khách sạn. Sau khi xác nhận đám đàn em đã vào vị trí thì mới để túi trên người xuống, lấy mộng ma và mặc phỉ trong túi ra.

Lão Triệu tò mò hỏi: ""Tiểu Cảnh, cậu định....ấp trứng à?""

Vân Cảnh nhìn trứng mộng ma đã gần như trong suốt, mỉm cười gật đầu: ""Nó sắp ra rồi.""

""Tôi........Tôi có thể ở đây xem được không?"" Lão Triệu chà xát tay nói.

Hắn còn nhớ rõ lúc trứng mộng ma xuất hiện khi đó Tấn Giang Thủy còn nói nó là thượng linh gì đó, hiện tại thượng linh sắp phá vỏ, có mấy người có cơ hội nhìn thấy? Dù thế nào thì lão Triệu cũng không muốn bỏ qua. Vân Cảnh nghe vậy gật đầu đồng ý.

Trứng mộng ma ở trong nhà lão Triệu, hắn cũng đã biết chút ít lai lịch của mộng ma nên không cần thiết phải giấu hắn. Vân Cảnh sắp xếp mặc phỉ xung quanh, thấy mộng ma đã không thể chờ đợi bắt đầu hút linh khí thì Vân Cảnh cũng lập tức điều khiển Tinh Thần lực lấy toàn bộ linh khí từ trong mặc phỉ ra đưa sang cho mộng ma, giúp mộng ma có thể hấp thu linh khí trong mặc phỉ triệt để và nhanh hơn. Theo linh khí bị lấy ra, phỉ thúy vốn thuộc loại thượng hạng trong suốt trong chớp mắt đã biến thành phế thạch bình thường, chỉ chốc lát sau không có linh khí trở lại, phế thạch từ từ nứt ra, cuối cùng hóa thành đá vụn vô dụng. Còn trứng mộng ma được linh khí tưới tắm thì càng trở nên trong suốt, một hạt châu màu trắng chậm rãi nổi lên ở mặt ngoài vỏ trứng, cuối cùng bay lơ lửng phía trên trứng mộng ma, lúc này một luồng linh khí dồi dào từ Xá Lợi tràn ra ngoài.

Mộng ma đã có được Xá Lợi mấy tháng. Trong mấy tháng này, Xá Lợi được đặt ở bên ngoài vỏ trứng, linh khí hai bên giao thoa lẫn nhau, dần dà linh khí bên trong Xá Lợi và mộng ma hòa làm một thể, lúc này mộng ma phá vỏ cần một lượng linh khí rất lớn, Xá Lợi có linh, giống như cảm ứng được mộng ma cần giúp đỡ nên đã cho mộng ma toàn bộ linh khí lúc trước.

Trong khoảnh khắc đó, lấy mộng ma làm trung tâm, một lượng lớn linh khí được thả ra ngoài, tràn ngập cả gian phòng. Lão Triệu sau khi được lượng lớn linh khí này tẩy rửa thì nét mặt toả sáng, giống như chỉ cần hít thêm một hơi là sẽ trẻ ra gần mười tuổi.

Vân Cảnh thấy linh khí có thể bị tản ra ngoài thì lập tức giúp mộng ma điều khiển linh khí, lại nhanh chóng thả Tinh Thần lực của mình ra tạo thành một cái lưới lớn vô hình, thoáng chốc đã bao gian phòng lại một cách kín kẽ, hoàn toàn ngăn cách khí tức trong phòng.

Dưới sự kí©h thí©ɧ của linh khí, sinh linh nhỏ bên trong trứng mộng ma càng ngày càng hoạt bát, bóng dáng nho nhỏ liên tục lắc lư bên trong sau đó nhắm vào một điểm, liên tục va chạm, tiếng lách tách vang lên liên hồi, chính là mộng ma đang thử phá vỏ.

Lão Triệu thấy sinh linh nhỏ trong trứng va chạm lung tung nhưng vỏ trứng không có dấu hiệu nứt ra thì nhất thời có chút không nỡ nên không nhịn được hỏi Vân Cảnh: ""Chúng ta có nên giúp nó không?""

Vân Cảnh nhìn mộng ma khó khăn phá vỏ, lắc đầu một cái: ""Murphys hóa thân thành trứng tương đương với đang cải tạo lại thân thể ở thế giới này. Phá vỏ chính là việc đầu tiên nó phải làm để thích ứng với thế giới, tựa như gà con nhất định phải tự dựa vào sức của mình để phá vỏ thì sau này mới có thể khỏe mạnh lớn lên, tương tự Murphys nhất định phải dựa vào sự cố gắng của chính mình để phá bỏ sự trói buộc của thế giới này thì sau này mới có thể trở thành kẻ mạnh nhất lần nữa, huống chi tôi tin rằng nó cũng không cần tôi giúp.""

Đã từng là kẻ mạnh nhất Đại lục, làm sao có thể bị lớp vỏ trứng mỏng manh này trói buộc được, vì vậy Vân Cảnh rất có lòng tin với mộng ma. Lão Triệu nghe mà như rơi vào trong sương mù, mở trừng hai mắt thật lâu mới nói: ""Murphys? Cậu đặt tên cho nó là Murphys?""

Vân Cảnh gật đầu mỉm cười nói: ""Đúng rồi, tên của nó là Murphys.""

Mộng ma tức là Murphys, đây chính là tên mà tác giả ""Thiên Hồng Truyền Kỳ"" đặt cho mộng ma. Lão Triệu nghe vậy chậc lưỡi nói: ""Phong cách tây như vậy à, vừa sinh ra đã có tên tiếng Anh, Murphys, họ là Phỉ Tư, tên Mặc hay họ là Tư tên là Mặc Phỉ vậy? Không phải trong tiếng Anh tên họ bị đảo lộn sao, vậy tên là Tư Mặc Phỉ đúng không?""

( Murphys phiên ra tiếng Trung là Mặc Phỉ Tư á)

Vân Cảnh: ""...."" Thân là học tra tiếng Anh, anh không nên trả lời thì tốt hơn.

Lão Triệu thấy Vân Cảnh không đáp thì cũng không để ý, hắn thấy Vân Cảnh quá căng thẳng nên mới thuận miệng nói vài lời để làm dịu không khí mà thôi: ""Đúng là rất có duyên, cậu đánh cuộc mặc phỉ giúp nó phá xác, tên của nó lại là Murphys, đúng là rất trùng hợp.""

Vân Cảnh gật đầu, đúng lúc này, một tiếng rắc rắc rất nhỏ truyền đến, Vân Cảnh còn chưa kịp suy nghĩ thì thân thể đã không chịu không chế bước về phía trước từng bước, chăm chú nhìn trứng mộng ma.

Một vết nứt cực kỳ nhỏ xuất hiện bên ngoài vỏ trứng, một cái móng vuốt nhỏ rốt cục cũng phá vỡ được vỏ trứng, chui ra được một chút để cảm thụ thế giới bên ngoài. Ngay sau đó nó lại thu móng vuốt về, trên vỏ trứng lại xuất hiện thêm một vết nứt lớn hơn cái lỗ kim một chút. Trong chớp mắt tiếp theo, móng vuốt mộng ma lại dùng lực lần nữa, đập vỡ cái lỗ nhỏ lúc trước.

Rắc rắc mấy tiếng, mặt ngoài vỏ trứng dần dần xuất hiện vết nứt như mạng nhện, sau lần đập vỡ vỏ thứ ba, rốt cục một ít vỏ trứng cũng đã bị đập nát, cuối cùng hình dáng móng vuốt nhỏ của Murphys cũng hoàn toàn hiện ra trước mắt Vân Cảnh. Bản thể của mộng ma lúc xuyên qua những giấc mộng là vô hình nhưng để tiện ở chung một chỗ với Vân Cảnh, đời trước ngoại trừ hình người thì Murphys còn có hình thái của hỏa liệt diễm mã. Từ lúc vỏ trứng trở nên trong suốt thì Vân Cảnh đã phát hiện trong vỏ trứng của Murphys không phải là vó ngựa mà là móng vuốt, lúc ấy Vân Cảnh đã nghi ngờ hình thái đời này của mộng ma, không nghĩ tới thật sự là móng vuốt. Vó ngựa biến thành móng vuốt, đây còn là hỏa liệt diễm mã sao, Vân Cảnh tràn đầy tò mò muốn nhìn xuyên qua cái lỗ nhỏ đó để thấy Murphys bên trong nhưng cái lỗ này thật sự là quá nhỏ, chỉ có thể được móng vuốt mộng ma mà thôi.

Đây là lần đầu tiên lão Triệu thấy Vân Cảnh gấp gáp như vậy, vốn hắn còn gấp hơn Vân Cảnh nhưng khi thấy Vân Cảnh thất thố thì lão Triệu lại an ủi ngược lại: ""Đừng nóng vội, đừng nóng vội, tôi mới vừa lên mạng tra, gà con phá vỏ cần một hai giờ lận, của cậu là thượng linh, còn cao cấp hơn gà rất nhiều, có phá vỏ chậm một chút cũng bình thường, không phải tới Na Tra cũng phải mang thai ba năm mới được sinh ra sao, thứ càng quý hiếm thì càng không thể gấp gáp, Tiểu Cảnh, cậu cũng đừng căng thẳng quá...""

Vân Cảnh gật đầu liên tục, miễn cưỡng điều chỉnh hơi thở để tỉnh táo lại, sau đó tiếp tục chú ý đến Murphys. Sau khi phá được một cái lỗ, Murphys giống như có chút mệt mỏi, móng vuốt nhỏ cứ để ở vỏ trứng, thỉnh thoảng lại cào mấy cái, nó vừa nghỉ ngơi vừa thuận tiện mài cho vỏ trứng mỏng một chút để xíu nữa dễ phá vỏ ra hơn.

Ước chừng mười mấy phút sau, Murphys đã khôi phục lại một chút sức lực, lúc này nó lại tiếp tục đại công trình phá vỏ, một móng vuốt cố gắng mài mỏng vỏ ngoài, một móng vuốt khác thì dùng lực đập ở bên trong, không đến năm phút, chỗ bị mỏng cuối cùng đã vỡ ra.

Hai móng vuốt nhỏ của Murphys ở chung một chỗ, miễn cưỡng chui ra được khỏi vỏ trứng, sau khi nghỉ ngơi một lúc, hai móng vuốt lại tiếp tục mài vỏ trứng.

Lão Triệu ở một bên nhìn đến trợn mắt há hốc mồm: ""Vật nhỏ này rất thông minh nha.""

Vân Cảnh nhìn Murphys phá vỏ khổ cực thì rất đau lòng, nhưng sau khi nghe Murphys được lão Triệu tán dương thì không khỏi cao hứng, vừa gật đầu vừa tiếp tục chú ý Murphys. Kế tiếp Murphys tiếp tục sử dụng biện pháp trong ứng ngoài hợp, cuối cùng sau một giờ cũng đã phá vỡ được một cái lỗ đủ để cả người chui ra.

Dưới cái nhìn chằm chằm của Vân Cảnh và lão Triệu, Murphys rất hăng hái ngẩng đầu lên, ưu nhã từ vỏ trứng chui ra. Đầu rồng, sừng hươu, mắt sư tử, thân nai, móng vuốt sói, vảy rồng, đuôi trâu, toàn thân đen nhánh như mực, dáng vẻ ngẩng đầu kiêu ngạo uy vũ, nếu như kích thước của nó không quá nhỏ như vậy thì....

Thời gian Vân Cảnh ấp trứng đều đặt Murphys ở trên giường, vì vậy sau khi đi được mấy bước, Murphys lập tức đi đến mép giường, nó cúi đầu nhìn mặt đất cực kì cao với nó lúc này thì bình tĩnh dừng lại sau đó nâng cái đầu uy phong lẫm liệt nhìn về phía Vân Cảnh. Vân Cảnh cũng đang nhìn chằm chằm Murphys. Nếu bỏ qua ấn tượng lúc đầu thì lúc này dáng vẻ Murphys có chút hung dữ, hình thể có chút giống nai khiến Vân Cảnh có thói quen nhìn hình thái hỏa liệt diễm mã thấy có chút xa lạ, đồng thời có chút kì quái không nói nên lời. Có điều hình dáng có thay đổi thế nào thì ánh mắt vẫn là ánh mắt của Murphys mà Vân Cảnh quen thuộc hơn nữa bởi vì phá vỏ lần nữa, quan hệ khế ước của hai người lại tiến thêm một bước, càng thêm thân mật hơn trước. Bất kể Murphys có hình dạng gì thì cũng là người bạn trọn đời trọn kiếp của anh, có kì lạ một chút cũng không sao, nhìn lâu sẽ quen thôi. Vân Cảnh nghĩ như vậy nên ngồi xổm người xuống, nâng Murphys lớn bằng bàn tay mình lên, ôm ở trong bàn tay, trong lòng cực kì vui vẻ.

Vì để thích ứng với thế giới này nên Murphys đã phải tiến hành cải tạo thân thể. Quá trình này không thể nghi ngờ là gian nan nhất, kế tiếp chỉ cần cung cấp một lượng lớn linh khí thì Murphys có thể nhanh chóng lớn lên, thực lực cũng tăng theo, phong ấn thần trí và trí nhớ cũng sẽ được giải, sau khi hoàn tất những chuyện này thì thời điểm hóa thành người cũng không còn lâu nữa. Nhìn Murphys, Vân Cảnh càng kiên định về việc mấy tháng sau sẽ gia nhập vào đội khảo cổ. Cùng lúc đó lão Triệu vẫn đang trợn mắt há hốc mồm nhìn Murphys cũng tỉnh táo lại, cặp mắt không lớn nhìn chằm chằm Murphys, lắp bắp: ""Tôi không nhìn lầm chứ, đây là, đây là........ Kỳ Lân ...hả?""

""Kỳ Lân?"" Vân Cảnh nghi ngờ nói.

""Đầu rồng, sừng hươu, mắt sư tử, lưng hổ, thân nai, vảy rồng, đuôi trâu....... Kỳ Lân, đây là đặc điểm của Kỳ Lân! Ngoại trừ chân và màu không giống, Kỳ Lân là vó ngựa còn nó là vuốt sói. Thân Kỳ Lân có năm màu, hồng, trắng, xanh, vàng, đen còn Kỳ Lân này thì ngược lại, toàn thân đều là màu đen, khác với Kỳ Lân bình thường!"" Lão Triệu cao giọng nói: ""Điểm này tôi rất chắc chắn bởi vì không phải nhà tôi có để hai tượng đá Kỳ Lân trấn trạch sao, lúc đầu khi tạo hình tượng đá tôi cũng có tìm hiểu chút ít.""

Vân Cảnh lập tức ở tìm tòi trong trí nhớ nguyên chủ những thông tin liên quan đến Kỳ Lân nhưng tất cả đều là những tin tức tạp nham, hiển nhiên nguyên chủ không có hiểu biết gì nhiều về Kỳ Lân nên Vân Cảnh không thể làm gì khác hơn là hỏi thăm lão Triệu: ""Kỳ Lân ở thế giới này là động vật là như thế nào, có người ăn nó không?""

Lão Triệu sợ ngây người, nhìn sững Vân Cảnh thật lâu: ""Cậu không biết Kỳ Lân à?""

Vân Cảnh lắc đầu.

""Thần thú đấy, thần thú mang điềm lành, có thể đặt ở cửa trấn trạch thì chỉ có thần thú mới có đãi ngộ này! Có điều cụ thể thế nào thì tôi cũng không biết, khụ khụ.... Dù sao đó cũng là động vật trong thần thoại, đại khái là rất tốt, ai lại nghĩ sẽ có ngày được thấy nó đâu..."" Lão Triệu nói sau đó si mê nhìn Murphys: ""Không nghĩ tới tôi có thể thấy được thần thú Kỳ Lân hơn nữa còn nở ra từ quả trứng ở nhà tôi. Ừm, dĩ nhiên nếu lớn hơn một chút thì tốt hơn, hình như hơi nhỏ thì phải? Người khác thấy có thể nhìn nhầm là đồ chơi làm bằng nhựa không nhỉ?""

Murphys nghe thấy những lời trêu chọc của lão Triệu thì cảm thấy bị sỉ nhục, mặc dù vẫn chưa khôi phục được hình người nhưng trí lực không thấp. Lời của lão Triệu nó cũng hiểu được mấy phần nên nhất thời ánh mắt nhìn về phía lão Triệu có chút hung ác đồng thời trong cơ thể bắt đầu ngưng tụ sức mạnh, một lát sau có ngọn lửa màu tím xuất hiện ở miệng của nó.

Lão Triệu la lớn, chỉ vào Murphys nói: ""Tiểu Cảnh, mau nhìn kìa, nó biết phun lửa! Tôi còn nhớ trên mấy website cũng có bán loại rồng nhỏ bằng ngón tay biết phun lửa, lúc đó tôi còn tưởng là lừa gạt. Hiện tại thì không dám nghi ngờ nữa rồi, lỡ là thật thì sao, bây giờ tôi đang thấy một con sống thật nè! Mặc dù hơi nhỏ nhưng cũng có cái lợi, mang theo bên người cũng tiện, có thể thay bật lửa! Không có điện thì làm nến, lúc nào cũng có thể lấy ra nhóm lửa được....Á!""

Lão Triệu còn chưa nói hết thì Murphys đã hơi cúi người, vận lực từ trong tay Vân Cảnh nhảy lên đầu lão Triệu sau đó không khách khí há mồn phun ra một ngọn lửa màu tím. Lão Triệu chỉ cảm thấy trước mắt bị lửa tím nóng rực bao vây khiến hắn sợ hết hồn, kêu thất thanh hơn nữa liên tục quơ tay múa chân muốn thoát khỏi ngọn lửa còn Murphys sau khi phun lửa xong thì nhảy về trong ngực Vân Cảnh, mặc cho lão Triệu nhắm mắt quơ quào lung tung trong không khí một lúc lâu. Sau khi lão Triệu mở mắt thì da dẻ không có chút tổn thương nào, hiển nhiên Murphys muốn cho lão Triệu một bài học nhưng lại rất nương tay. Tuy lão Triệu không có tổn thương nhưng tóc, lông mi và lông mày đều hóa thành hư vô. :)

Lúc đầu lão Triệu vẫn chưa phát hiện ra lông tóc đã rời xa mình, vẫn còn cảm thấy may mắn vì đã sống sót trong ngọn lửa nhưng rất nhanh hắn đã cảm thấy đầu quá mát mẻ nên giơ tay lên sờ thử, kết quả là sờ thấy một mảng bóng loáng khiến lão Triệu nhất thời khóc không ra nước mắt.

""Tôi đang khen nó rất thực dụng mà, tại sao nó lại làm vậy, nó không sợ.......tôi thất vọng à......"" Nếu đổi lại là người khác dám động vào tóc của lão Triệu thì lão Triệu đã sớm nổi đóa rồi nhưng đây lại là do Murphys gây ra mà nó không phải là người, là Kỳ Lân đấy. Hắn có thể tức giận với Kỳ Lân à, có giận cũng vô dụng thôi, người không thể thắng thần thú được. Huống chi trên Murphys còn có Vân Cảnh, lão Triệu chỉ có thể lựa chọn nuốt xuống, khóc lóc kể lể với Vân Cảnh.

Vân Cảnh nhìn cái đầu của lão Triệu có vẻ ""thanh khiết"" thì cũng cảm thấy có chút buồn cười nhưng nếu bảo anh trách mắng Murphys thì anh không làm được. Trước kia Murphys chính là thần thú mạnh nhất đại lục, chuyên xuyên qua những giấc mộng ăn linh hồn để khiến mình lớn mạnh, đối với nó thì lão Triệu chính là thức ăn, thức ăn mà dám nhạo báng nó, so sánh nó với cái bật lửa, Murphys làm như vậy đã là nương tay lắm rồi.

Vân Cảnh đang định mở miệng an ủi lão Triệu thì đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm mơ hồ. Đúng lúc này, có chuyện xảy ra, cửa kính sau lưng Vân Cảnh bị vật nặng đập vỡ, theo sau đó là một pháp khí mang theo linh khí xoay tròn bay từ ngoài cửa sổ vào, mục tiêu chính là Vân Cảnh.

Vân Cảnh ôm mộng ma, thân thể như lò xo nhanh chóng né tránh khỏi sự tấn công của pháp khí nhưng chớp mắt tiếp theo, pháp khí bay qua người Vân Cảnh giống như có mắt, quay đầu lại tấn công Vân Cảnh lần nữa.

Linh khí trên pháp khí đã chuyển hóa thành linh lực dùng để tấn công, nó giống như một lưỡi đao sắc bén đâm tới Vân Cảnh, một khi bị đánh trúng không chỉ gây ra vết thương rất sâu mà đồng thời nguyên khí trong cơ thể cũng rất có thể bị linh lực gây thương tổn.

Vân Cảnh đã tới thế giới này khá lâu nhưng đây là lần đầu tiên đối mặt với sự tấn công ác liệt như thế, anh nhanh chóng vận chuyển Tinh Thần lực, ngưng tụ linh lực trong lòng bàn tay, một tay ôm mộng ma, tay kia đánh ra một chưởng.

Một tiếng rầm vang lên kéo theo sự nổ tung của linh lực trong không khí, pháp khí bị Vân Cảnh nghiền nát thành bột tại chỗ. Ánh mắt Vân Cảnh không nhìn lâu vào pháp khi mà xoay người lại thì thấy bên cửa sổ bị đập vỡ có một bóng người.

""Bảo vật có linh, ai thấy cũng có phần, sức mạnh là trên hết, giao thượng linh trong tay mày ra đây!"" Người nọ quát Vân Cảnh.

Trong truyện sẽ có vài chỗ xưng hô có từ cổ đại và hiện đại nghen, tại vì hiện đại khó có từ nào hợp lí bằng từ cổ đại.