🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Lại một tảng đá bỏ đi được cắt ra, bên trong toàn là vết nứt, bạch miên lóa mắt khiến chủ nhân nguyên thạch tức giận nổi điên, tát bạn gái bên cạnh: ""Cmn, đồ sao chổi! Ông đánh cuộc nhiều lần như vậy lần đầu tiên đυ.ng phải loại chuyện xui xẻo này, đều do mày hại cả!""
Cô gái bị đánh ngã quỵ xuống đất, bụm mặt khóc, người đàn ông còn chưa hả giận lại đạp thêm một cú sau đó hét lên với đám người xung quanh: ""Có ai mua mao liêu này không? Phẩm chất tốt như vậy, có lẽ cắt xuống nữa sẽ có bảo vật đấy!""
Những người xung quanh ""xì"" một tiếng, mao liêu còn lại chỉ bằng quả đấm, lại toàn là sợi bông, có ngu mới mua. Vân Cảnh nhìn chằm chằm phế thạch, có chút động tâm. Trong khối phế thạch này có khoảng chừng hai khối lớn bằng ngón cái là có linh khí, một trong đó hết sức nồng đậm, chỉ nhỏ như vậy mà lượng linh khí trong đó đã chiếm một phần trăm linh khí cả tràng khẩu này. Cũng không nên xem thường một phần trăm này, khắp mọi nơi ở tràng khẩu đều có nguyên thạch nên chỉ một khối lớn như ngón cái mà có thể chiếm đến một phần trăm chứng minh linh khí này cực kì nồng đậm, so với nó thì khối còn lại ít hơn rất nhiều nhưng vẫn ẩn chứa linh khí.
Anh Triệu rất khôn khéo, kể từ khi nhận ra Vân Cảnh không giống trước thì ngoại trừ nhìn giải thạch hắn ta còn quan sát vẻ mặt của Vân Cảnh, thấy Vân Cảnh để tâm khối phế thạch này như vậy, Anh Triệu lập tức đến gần nói: ""Trong phế thạch có đồ tốt à?""
Vân Cảnh gật đầu một cái: ""Anh có thể kiểm tra thử?""
Anh Triệu cười ha ha, trong lòng mừng thầm, quyết định cố gắng tạo mối quan hệ tốt trong thời gian tới. Lúc trước hắn không phát hiện thiên phú của Vân Cảnh cho nên mới coi thường anh, lúc này chính là thời cơ tốt để cứu vãn, trong phế thạch thì có gì tốt cơ chứ, mục tiêu của Anh Triệu là thủy tinh chủng, trong phế thạch này có thể có sao, nhưng lúc này đúng là thời điểm thuận nước đẩy thuyền giúp Vân Cảnh.
Anh Triệu lập tức cười sảng lãng, tiến lên nói mấy câu với người đàn ông kia, cuối cùng dùng năm trăm tệ mua phế thạch còn lại. Vốn Vân Cảnh muốn mua phế thạch này cho mình, nguyên thạch quá mắc anh không mua nổi cho nên mới nghĩ ra cách mượn Anh Triệu tiền để mua nguyên thạch nhưng phế này năm trăm tệ này Vân Cảnh không muốn bỏ qua.
Vân Cảnh nhớ lại trước kia nguyên thân mượn tiền thì có giữ phải một ít để nạp xem tiểu thuyết, hiện tại vừa đúng có thể lấy ra dùng. Anh hỏi tài khoản Anh Triệu định chuyển khoản cho hắn ta.
Anh Triệu lập tức bật cười: ""Tiền này coi như Anh Triệu cho cậu, cậu giúp Anh Triệu chọn đá là được, không cần trả lại!""
""Chọn đá xong anh Triệu đã đồng ý sẽ cho tôi mượn ít tiền, điểm này tôi đã nhớ kĩ, nhưng phế thạch này tôi muốn tự mua."" Vân Cảnh nói.
Anh Triệu thấy Vân Cảnh nghiêm túc như vậy thì tùy tiện đọc một tài khoàn, cứ để Vân Cảnh chuyển tiền cho mấy đứa em cũng được. Vân Cảnh chuyển tiền xong ngẩng đầu lên nhìn thì thấy chủ nhân nguyên thạch thấy bên kia đã sớm cầm tiền của Anh Triệu đi mất còn bạn gái té ngã lúc nãy thấy thực sự có mua phế thạch thì có chút ngạc nhiên ngước nhìn Vân Cảnh, lời của Vân Cảnh và Anh Triệu cô ta nghe không sót một câu nào, thấy Vân Cảnh cũng nghèo túng như mình, cô ta thở dài nói: ""Đồ ngu, tên súc sinh kia lừa cậu đấy, đều là đá vứt đi, cậu lấy lại tiền đi."" Vân Cảnh cười với cô ta sau đó lấy một miếng nhỏ trong phế thạch đưa cho cô ta: ""Cho cô cái này.""
""Ai thèm táng đá vứt đi này."" Cô gái thuận miệng nói nhưng khi nhìn thấy đôi mắt Vân Cảnh thì lập tức không dứt ra được, cô cảm thấy thanh niên trước mặt như đứa trẻ nhưng ánh mắt lại có thể làm cho người ta không tự chủ run sợ sau đó tuân theo những gì anh ta nói. Sau khi cô gái tỉnh lại thì đã cầm tảng đá của Vân Cảnh trong tay còn Vân Cảnh thì đã xoay người bắt đầu trao đổi với người giải thạch. Tràng đổ thạch cung cấp giải thạch miễn phí nhưng tảng đá này đã bị cắt vô cùng nhỏ mà Vân Cảnh còn yêu cầu tiếp tục cắt hơn nữa liên tục nhấn mạnh phải cẩn thận chổ này chỗ kia khiến người giải thạch nghe mà có chút không nhịn được.
Anh Triệu ở một bên nhìn có chút nôn nóng, đang muốn xông lên tạo hảo cảm một lần nữa thì nghe thấy Vân Cảnh nói với người giải thạch: ""Thế này đi, để tôi tự cắt.""
Người giải thạch lập tức cười nói: ""Thằng nhóc, đừng nghĩ giải thạch đơn giản nhưng bên trong cần rất nhiều kiến thức đấy, cậu muốn tự cắt cũng dược nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở, cậu không có kinh nghiệm, cắt lung tung rất có thể xuất hiện sai lầm, nghe cậu nói thì tảng đá này rất quý giá với cậu, cắt hư chẳng phải đáng tiếc lắm sao?""
""Không ngại.""
""Vậy cậu cẩn thận một chút, thao tác của người mới rất dễ phạm sai lầm, lúc cắt đừng nóng vội, cẩn thận cắt phải tay."" Người giải thạch vừa nói vừa nhường vị trí lại sau đó đứng ở một bênh chờ cười nhạo Vân Cảnh. Loại ngu ngốc như thế này hắn gặp nhiều rồi, không thức thời giống như Vân Cảnh cũng không ít.
Tảng đá kia đã bị giải một lần, Vân Cảnh không cần lặp lại nữa, anh trực tiếp đi tới máy giải thạch sau đó bắt đầu tập trung cắt thạch. Mọi người chung quanh không hẹn mà cùng phát hiện tay Vân Cảnh vô cùng ổn định, tư thế không thua gì một người giải thạch lâu năm, điều duy nhất chứng minh anh chưa từng giải thạch là thao tác tay của mình, vừa nhìn cũng biết là tay mới. Làm cho người ta đổ mồ hôi chính là, thao tác gà mờ như vậy nhưng lại cắt không do dự chút nào, để bảo đảm tảng đá cắt ra được hoàn mỹ trăm phần trăm, tay của Vân Cảnh gần như đặt sát máy giải thạch khiến người xung quanh nhìn mà kinh hãi nhưng anh vẫn không hề lo sợ cắt vào tay mình. Trong lúc máy cắt hoạt đông, mọi người chung quanh đều không nhịn được duỗi cổ lại nhìn trong đó Anh Triệu là tích cực nhất.
Lúc này một chút màu tím như nước chảy hiện ra, mặc dù rất nhỏ nhưng ở đám sợi bông dày đặc này thì ánh tím lại trong suốt thông thấu khiến tầm mắt mọi người như bị cố định ở đó.
""Tử phỉ! Phế thạch cắt ra tử phỉ!"" Lúc này có người kêu to.
Vốn người vây xem cũng không nhiều nhưng sau khi người nọ la lớn thì những người đần đó nghe được tò mò xoay đầu lại nhìn, quả thật nhìn thấy Vân Cảnh cắt ra tử phỉ, vì vậy dùng mắt thường có thể thấy được số người vây xem đang tăng lên nhanh chóng.
""Nhỏ như vậy mà lại ẩn giấu phỉ thúy bên trong!""
""Vận khí thằng nhóc này không tệ, phỉ thúy tử la lan là một trong ba màu cao nhất, mặc dù tử phỉ này rất nhỏ nhưng nhưng chỉ cần tính chất tốt thì có thể làm được một chiếc nhẫn đẹp."" Một người đánh giá.
""Hồng phỉ, lục phỉ và tử phỉ rất đắt, năm trăm tệ là nhặt được hời rồi, không sợ tử phỉ cắt vào trong không tốt cũng đã có lãi rồi."" Người thứ hai nhận xét.
Người thứ ba không nói nhiều, xông tới chỗ Vân Cảnh nói: ""Thằng nhóc, ra giá đi, này cỡ bằng ngón cái, cắt vào trong không biết là dạng gì, tôi khuyên cậu bây giờ có thể bán thì bán đi, như vậy đi, tôi trả hai ngàn, gấp bốn giá mua, thế nào?"" Người này vừa mở miệng bốn phía nhất thời vang lên tiếng kinh ngạc. Mấy phút trước chỉ mất năm trăm là mua được, mới nháy mắt đã có người ra giá hai ngàn, thấy Vân Cảnh vẫn còn là học sinh mà đổ thạch có thể kiếm được tiền như vậy thật sự là quá nhanh rồi.
""Không bán."" Trong rất nhiều tiếng cảm thán, Vân Cảnh lập tức từ chối,
Người vừa ra giá đi tới bên cạnh Vân Cảnh, cẩn thận quan sát tử phỉ trong tay Vân Cảnh sau đó cười nói: ""Được rồi, màu sắc đồng đều, độ sáng trung đẳng không thể không nói vận khí thằng nhóc cậu rất tốt, chỗ cắt thật sự rất đẹp nhưng dựa theo kinh nghiệm của tôi cắt đi vào nữa sẽ mang theo chút xanh, xem chừng sẽ là một khối ""xuân thái đái", như vậy đi, tôi lại thêm một chút, ba ngàn, không thể hơn được nữa, dù sao nó thật sự quá nhỏ."" (Mật: Vầy cho dễ hiểu là cục đá thì có thể cắt từ nhiều hướng, cái hướng Vân Cảnh cắt nó ra phỉ thúy đep nhưng chưa chắc hướng khác nó sẽ đẹp như vậy, trừ khi là giải ra hết toàn bộ, giờ thì chưa ra hết nha)
Vân Cảnh không trả lời mà cầm tảng đá lên chà sát, hiển nhiên anh cho rằng cắt tới đây là đủ rồi, kế tiếp phải mài từ từ để ra được phỉ thúy hoàn chỉnh, người ra giá thấy Vân Cảnh không thức thời như thế nhất thời có chút không thích. Anh Triệu thấy thế thì hơi nôn nóng. Hừ, tên không biết điều này, cũng không nhìn thử là ai dẫn Vân Cảnh đến đây, ba ngàn nhiều lắm à, Anh Triệu lấy tiền đập chết mày giờ. (Cute dị)
Lúc này bảo vệ mà Anh Triệu mang theo bước tới, hắn cũng không để ý tới người ra giá kia nữa mà nhìn Vân Cảnh nói: ""Tiểu Cảnh, thế nào, có nắm chắc không?""
""Ừ."" Vân Cảnh trả lời, theo thời gian chà sát, tử phỉ từ từ hiện ra dáng vẻ chân chính trước mặt mọi người. Nó hoàn toàn khác với lời người trả giá kia, càng vào trong màu sắc phỉ thủy càng trong suất thuần chính, màu tím nồng đậm xinh đẹp, không cần chiếu đèn cũng phản xạ ánh sáng hơn nữa điều khiến người ta càng thêm kinh ngạc chính là tám phần mười khối đá là tử phỉ, một khối tử phỉ cực kỳ hoàn chỉnh, ở rìa cũng trơn bóng thuần chất, chậm rãi lộ ra vẻ đẹp khϊếp người. Vân Cảnh cầm khối phỉ thúy không lớn này, ngón tay của anh vô cùng trắng, cực kì tương phản với màu tím thuần chính này rồi lại phụ trợ tôn lên vẻ đẹp của nhau khiến người khác không thể dời mắt. Sau khi tử phỉ xuất hiện hoàn toàn, trong phạm vi năm mét chung quanh hoàn toàn im lặng một cách kì lạ, trái ngược hoàn toàn với sự ồn ào cách đó không xa. Hồi lâu cuối cùng cũng có người chỉ vào tử phỉ trong tay Vân Cảnh hét lớn: ""Hoàng...hoàng gia tử!""
Vân Cảnh cố gắng khống chế để tránh không cẩn thận hút khô linh khí trong phỉ thúy sau đó quay đầu nhìn về phía Anh Triệu: ""Hoàng gia tử?""
Anh Triệu cũng kích động không kềm chế được, hắn đổ thạch lâu như vậy nhưng tử phỉ cực phẩm như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy!"" Nghĩ đến trước đó Vân Cảnh có nhắc hắn có muốn kiểm tra hay không nhưng hắn lại từ chối, lúc này trong lòng hắn hối hận muốn chết. Màu tím quý khí khϊếp người như vậy, ai có thể từ chối được? Thân là đại ca hắc đạo hắn cần phải giữa bình tĩnh nhưng kì thật là đã nghĩ đến chuyện đi khoe khoang với bạn bè họ hàng rồi. (Đại ca này thật là thú dị.)
Có điều có thể tìm ra phỉ thúy cực phẩm như vậy thì Vân Cảnh lại càng quan trọng hơn phỉ thúy, Anh Triệu không ngừng tự an ủi mình rồi nói với Vân Cảnh: "Là một loại tử phỉ vô cùng hiếm thấy, trong tất cả các loại tử phỉ thì tỉ lệ xuất hiện của nó là thấp hơn một phần trăm! Đây là phỉ thúy có giá trị cao nhất trong họ tử phỉ, mặc dù khối phỉ thúy này có chút nhỏ nhưng hơn ở chính tốt, xét kích thước thì có thể làm thành một chiếc nhẫn và một đôi bông tai, coi như là vô cùng may mắn, phải biết rất nhiều phỉ thúy sau khi cắt ra, không quản lớn hơn nữa nhưng thứ chân chính đáng tiền chỉ có một chút ở giữa mà thôi!"
Nghe nói từ phế thạch mà cắt ra được hoàng gia tử, đám người lập tức đổ về bên này ba tầng trong ba tầng ngoài, chỉ chớp mắt mà đã bao vây chung quanh nước chảy không lọt, tất cả đều chỉ vì muốn chiêm ngưỡng phong thái của hoàng gia tử. Người ra giá ba ngàn lúc nãy, giờ mặt lúc đỏ lúc trắng, hắn hiểu được tử phỉ này hắn không mua nổi, thừa dịp này mà trốn đi cho đỡ mất thể diện mà sắc mặt của người giải thạch lại càng thêm khó coi. Biết bao nhiều người giải thạch coi việc cắt ra phỉ thúy cực phẩm là chuyện vẻ vang, khó lắm mới thấy hoàng gia tử một lần, kết quả là cơ hội lại bị hắn bỏ qua để cho tím chủ nhân nguyên thạch tự cắt. Nếu cuối cùng Vân Cảnh cắt không ra được gì thì người bên cạnh nghe chuyện cũng chỉ cười cho qua nhưng sau khi hoàng gia tử xuất hiện, trò cười hôm nay tất nhiên sẽ bị mọi người truyền đi mà hắn chỉ là nhân vật chính trong trò hề này. Hắn đã trở thành nền làm tôn lên sự quý hiếm và thần bí của hoàng gia tử và làm nổi bật ánh mắt của Vân Cảnh.
Hoàng gia tử
Xuân thái đái