Chương 29

Sau khi kết thúc thi nửa kì, chủ nhiệm lớp tổ chức buổi họp lớp ngay sau đó. Nhìn các học sinh của mình ngồi phịch ở trên bàn giống như chó chết, ngay cả Vân Cảnh dạo gần đây luôn đi học nghiêm túc cũng mệt mỏi nằm xuống bàn thì khá thấu hiểu. Dù sao cũng mới vừa thi xong, lúc trước khi ông còn là học sinh cũng đã trải qua cảm giác này cho nên thấu hiểu một cách sâu sắc.

""Kỳ thi nửa kì đã kết thúc, đã có vài môn có điểm rồi, tôi cũng đã xem qua, phần lớn đều tiến bộ hơn lần trước không ít, điều này khiến tôi rất hài lòng. Tôi không yêu cầu tất cả các em đều có thành tích tốt, đều trở thành học bá. Tôi chỉ hi vọng các em học hành đến nơi đến chốn, tiến từng bước về phía trước. Cấp ba là giai đoạn vô cùng quan trọng trong cuộc đời mỗi người. Hi vọng các em không lãng phí nó.""

Giáo viên nói: ""Sau kỳ thi nửa kỳ sẽ có ba ngày nghỉ, thứ hai mới đi học lại, bởi vì các em là học sinh lớp mười nên nhất định phải tham gia quân huấn. Trường học đã tính đến chuyện có không ít bạn học là người tỉnh khác tới đây, khó thích nghi với thời tiết ở đây nên thời gian quân huấn sẽ dời lại đến sau khi thi kết thúc học kỳ một. Nói cách khác thì chỉ còn khoảng hai tháng nửa thôi, sau khi chấm dứt thi cuối kỳ thì các em sẽ phải đến quân doanh trải nghiệm kiếp sống quân nhân trong vòng nửa tháng sau đó mới được nghỉ đông. Ba ngày này hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, những kỳ nghỉ tiếp theo cho đến hết năm sẽ không dài như vậy nữa. Hãy dùng ba ngày nay để thả lỏng, hi vọng sau ba ngày tôi sẽ gặp lại các em với một diện mạo hoàn toàn mới.""

""Chào thầy."" Mọi người đứng dậy chào.

""Chào các em."" Giáo viên nói xong thì đi ra khỏi lớp học, các bạn học cũng dọn dẹp sách vở, tính toán thời gian về nhà.

Vân Cảnh ôm mộng ma suy nghĩ ba ngày này nên làm gì. Đúng lúc này điện thoại đột nhiên vang lên. Tới thế giời này đã được một thời gian nên Vân Cảnh đã nắm được cách sử dụng thiết bị điện tử được gọi là di dộng này. Anh vừa ôm mộng ma vừa bắt máy, không ngờ là lão Triệu điện tới.

""Vân Cảnh à, thi xong chưa?"" Giọng nói mang theo chút ý tứ lấy lòng vang lên trong điện thoại.

Vân Cảnh bật cười: ""Anh Triệu gọi tới rất đúng lúc, mới vừa xong, ba ngày tiếp theo được nghỉ, sau đó sẽ không có đợt nào được nghỉ dài như vậy nữa, nếu muốn chỉ có thể chờ đến kỳ nghỉ đông, anh gọi cho tôi có chuyện gì không?""

Lão Triệu cười ha ha: ""Cậu còn nhớ chuyện tử phỉ không?""

Vân Cảnh nhướng mày: ""Không phải đã bán cho Tấn tiên sinh sao?""

""Ai da, Tiểu Cảnh, trước khi bán cho Tấn tiên sinh thì cậu đã quăng một đống lưới bắt cá, lưu không ít số điện thoại của người khác, nhớ không?"" Lão Triệu nói.

Lúc này Vân Cảnh mới nhớ tới, lúc đầu khi cắt ra tử phỉ, bởi vì không tin tưởng lão Triệu cho nên không đồng ý bán cho hắn hơn nữa còn cố ý trao đổi số điện thoại với những người muốn mua. Sau khi gặp Tấn Giang Thủy, thì tử phỉ mới bị Tấn Giang Thủy mua hơn nữa sau đó những người kia cũng không liên lạc với anh nên Vân Cảnh mới ném chuyện này ra sau đầu, không ngờ lâu như vậy chuyện tử phỉ lại được nhắc lại lần nữa.

""Ừ, nhớ, sao vậy?"" Vân Cảnh hỏi.

""Là như vậy, Tiểu Cảnh, cậu là một người có bản lãnh nhưng tuổi còn quá nhỏ, quá vô hại, người xấu trên đời này rất nhiều, nếu thấy cậu dễ bắt nạt nhất định sẽ không bỏ qua nhưng trên thực tế cậu cũng không phải là con cừu nhỏ. Nếu bọn họ dám trêu chọc cậu thì nhất định sẽ gặp xui xẻo lớn. Lúc trước trong mấy người muốn liên lạc với cậu...cũng có mấy người quen biết tôi, mọi người có lui tới trên phương diện làm ăn. Vì không muốn cậu bị làm phiền và cũng vì an toàn của những người đó nên tôi mới ngăn việc liên lạc lại. Hôm đó lúc cậu chỉ điểm cho tôi đổ thạch không có quá nhiều người chú ý nhưng sau khi tử phỉ xuất hiện hơn nữa còn là thủy tinh chủng lão khanh thì tôi và cậu lập tức bị ngắm tới nhưng lão Triệu tôi là ai. Tôi đã sớm móc nối hết cả rồi, những người chú ý đến cậu lúc đó chỉ cần không có chứng cớ xác thực thì không thể tới quấy rầy cậu. Tôi đã dặn người trong tràng đổ thạch không được xuất camera nên chuyện này tạm thời lắng xuống một thời gian nhưng hôm nay tôi nhận được lời nhờ giúp đỡ của một người bạn, hi vọng tôi có thể giúp hắn một tay. Hắn họ Trương, là ông chủ của chuỗi siêu thị trong tỉnh ta, cũng giống tôi rất thích đổ thạch. Thường ngày không có việc gì thì luôn ngâm mình trong tràng đổ thạch, sờ nguyên thạch tìm phỉ thúy.

Mấy ngày trước lão Trương có đánh cuộc với một người. Lão Trương vẫn luôn thương nhớ tử phỉ của cậu, còn định mua tử phỉ về để vả mặt đối phương nhưng vì tôi đã chặn liên lạc với cậu nên sau này mới biết tử phỉ đã bị bán mất. Lúc này lão Trương liền xoay mục tiêu sang cậu, thực sự hi vọng cậu có thể ra tay giúp hắn thắng trận đánh cuộc này...""

Bây giờ Vân Cảnh mới hiểu được thanh tịnh mấy tháng này là do đâu, mặc dù lão Triệu không nói nhưng quả thật đã làm rất nhiều chuyện vì anh, lúc trước tặng bình sứ cứu mạng hắn quả nhiên là lựa chọn chính xác.

Vân Cảnh nói: ""Mua tử phỉ để thắng đánh cuộc và đổ thạch có liên quan gì?""

Lão Triệu nói: ""Không phải là tử phỉ đã bị bán mất sao, trong thời gian ngắn lại không tìm được phỉ thúy có phẩm chất tốt như vậy nên lão Trương mới muốn đổi cách thức đánh cuộc, đối phương cũng đã đồng ý, đổi thành cược đổ thạch. Đây không phải là muốn mạng lão Trương sao. Tôi hiểu rất rõ lão, khả năng không hơn gì tôi, nếu không thì mắc gì muốn mua tử phỉ, tự cắt ra không phải tốt hơn à? Hắn muốn vả mặt đối phương nhưng giờ thì hay rồi, vả không được còn đưa mặt cho người khác đánh cho nên lão Trương mới tới cầu xin tôi, còn đồng ý chỉ cần cậu ra tay, tiền mua nguyên thạch hắn sẽ trả. Nếu lỗ, lão Trương tự chịu vì dù thế nào đi nữa thì xác suất thua của hắn cũng rất cao. Nếu lời, thì nguyên thạch sẽ đưa cho cậu, lão Trương lấy nguyên thạch của bên thua là được.""

""Lão Trương không sợ đối phương cắt ra đồ bỏ đi còn tôi cắt ra hàng tốt, nếu phỉ thúy cực phẩm rơi vào tay tôi, lão Trương không chỉ có mất bảo vật mà còn phải trả tiền?"" Vân Cảnh hỏi.

Lão Triệu nghe vậy thì vỗ ngực bảo đảm: ""Cậu cứ yên tâm đi, hắn cầu xin tôi việc này không chỉ muốn nhờ cậu giúp một tay mà càng muốn thông qua tôi đánh vào thị trường siêu thị Bảo Phong. Hắn đang muốn tạo mối quan hệ tốt với người ở đây như tôi cho nên tiền này hắn cam tâm tình nguyện bỏ ra, không một câu oán hận. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm, mà hắn cũng không dám gây ra sóng gió gì. Dù sao thương nhân trọng lợi ích, hòa khí sanh tài, nếu hắn muốn kiếm tiền thì chắc chắn sẽ không làm mấy chuyện như thiêu thân lao đầu vào lửa đâu.""

Vân Cảnh coi như là đã rõ. Lão Trương này muốn một mũi tên hạ hai chim, không chỉ muốn thắng đánh cược mà còn muốn thông qua chuyện này tạo mối quan hệ với lão Triệu. Dù sao thành phố Bảo Phong cũng là nơi có kinh tế tốt nhất tỉnh, lão Trương muốn khai phá thị trường này thì nhất định không phải chuyện dễ dàng, còn lão Triệu có lợi mà không chiếm thì không phải lão Triệu nên mới gọi điện thoại cho anh.

Vân Cảnh ngẩng đầu nhìn trường học, Bác Dương vốn không có nhiều linh khí. Vân Cảnh ở đây cũng khá lâu, liên tiếp gặp phải ba sự kiện kì dị nên gần như đã hút hết linh khí ở đây rồi. Kể từ sau sự kiện Diệp Truyền Vĩ, vỏ trứng mộng ma càng ngày càng trong suốt, có thể phá vỏ bất cứ lúc nào, giờ phút này chính là lúc nó cần linh khí nhất. Mà nơi kiếm linh khí nhanh nhất chính là tràng đổ thạch. Trước tiên cứ tới đó thu thập cho mộng ma một chút linh khí cũng là lựa chọn không tồi. Nghĩ như vậy Vân Cảnh cũng không có do dự nữa, lập tức đồng ý.

Lão Triệu hưng phấn nói: ""Vậy ngày mai tôi tới trường học đón cậu, Tiểu Cảnh, tối nay nhớ nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai gặp lại.""

Vân Cảnh ừ một tiếng sau đó cúp điện thoại ôm mộng ma về ký túc xá. Ngày hôm sau, Vân Cảnh gặp lại lão Triệu. Cách một đoạn thời gian không thấy, lão Triệu cũng không có gì thay đổi, trước sau vẫn dẫn theo một đám đàn em, theo lời của lão Triệu thì đây là vì an toàn của bản thân. Ai biết nguy hiểm tới lúc nào, cẩn thận một chút cũng không hề gì.

Lần này hai người không đến tràng đổ thạch lúc trước mà là đi tới một nơi khác tên là Lâm Nam. Lúc lão Triệu và Vân Cảnh đến, lão Trương đã đứng trước cửa tràng đổ thạch đợi sẵn. Vân Cảnh nhìn hắn thì quả thật có chút quen mắt. Lúc trước đúng là có trao đổi số điện thoại với Vân Cảnh, có điều khi đó hắn và lão Triệu cũng không có vẻ thâm giao gì, hẳn là mới quen biết gần đây.

Tất nhiên lão Trương cũng có ấn tượng với Vân Cảnh nên vừa thấy hai người từ trên xe bước xuống đã lập tức tới đón. Lão Trương chừng năm mươi tuổi, tóc rụng gần hết, chỉ còn một vòng mảnh cứng rắn bám trụ lại trên đầu, rất xứng với cái tên Địa Trung Hải. Vừa thấy người, lão Trương lập tức cười híp mắt, chào hỏi Vân Cảnh và lão Triệu. Là một người làm ăn, năng lực xã giao của lão Trương hơn hẳn người thường, chỉ mấy câu chào hỏi ngắn ngủi nhưng vừa đủ lễ độ, vừa có vẻ thân mật hơn nữa loại thân mật này lại không làm cho người ta cảm giác ân cần thái quá, hết sức thoải mái.

Ba người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, vừa nói vừa đi vào trong tràng đổ thạch. Chỉ chốc lát sau, người đánh cuộc với lão Trương cũng đã tới. Cũng là một người đàn ông trung niên có cái đầu Địa Trung Hải dẫn đầu, sau lưng là một người thanh niên mặt mũi nghiêm túc. Da dẻ người này trắng noãn, râu dưới cằm được cắt tỉa chỉnh tề, thoạt nhìn không chỉ không cảm thấy lôi thôi mà ngược lại khiến khuôn mặt bình thường của hắn thêm vài phần tiêu sái. Người này quần áo gọn gàng ngăn nắp, không hề có một nếp nhăn, mặc dù không nhận ra nhãn hiệu quần áo anh ta đang mặc là gì nhưng chất vải rất tốt, hiển nhiên là một người vô cùng chú trọng chi tiết và chất lượng sinh hoạt.

Ánh mắt Vân Cảnh chú ý đến người thanh niên này đầu tiên. Linh khí trong cơ thể người này rất đậm, tốc độ di chuyện cũng nhanh hơn người bình thường không ít. Trong đó phần lớn tập trung vào cặp mắt, dựa theo đánh giá của Vân Cảnh thì chỉ kém Tấn Giang Thủy một chút xíu mà thôi. Hiển nhiên đây không phải là người bình thường mà là một người tu luyện. Phải biết rằng mặc dù linh lực Tấn Giang Thủy không tệ nhưng dù sao lão cũng đã có tuổi mà người này lại nhỏ hơn Tấn Giang Thủy rất nhiều, nếu không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ vài năm nữa anh ta sẽ vượt qua Tấn Giang Thủy.

Vân Cảnh căn cứ vào giá trị con người của Tấn Giang Thủy ở Bảo Phong để đoán thì dựa vào thực lực của người này hẳn không phải là hạng người vô danh tiểu tốt. Đúng lúc này, lão Triệu đang đứng một bên nhíu mày, tiến tới gần bên tai lão Trương nói: ""Tại sao không có Chu đại sư, không phải nói đối phương đã mời Chu đại sư tới sao, tại sao bây giờ sau lưng hắn ta lại là một thằng nhóc chưa ráo máu đầu? Chẳng lẻ muốn dựa vào thằng nhỏ chưa dứt sữa này đấu với Tiểu Cảnh của chúng ta sao?""

Vân Cảnh cảm thấy hơi xấu hổ, bất luận là tuổi của nguyên chủ hay tuổi của anh đều nhỏ hơn người thanh niên kia, lão Triệu lại nói đối phương là thằng nhóc chưa dứt sữa, rõ ràng là đang cố ý chê bai đối phương.

Lão Trương cũng lắc đầu nói: ""Tôi khẳng định là trước đó bọn họ đã mời Chu đại sư, Chu đại sư cũng đã nhận tiền rồi, nhận bao nhiêu tiền tôi cũng đã tra rõ, không có lý do gì bọn họ đã đưa tiền nhưng lại không cần Chu đại sư mà đổi người khác chứ.""

""Vậy chỉ có một lý do."" Vân Cảnh nói: ""Thực lực của người này mạnh hơn hẳn Chu đại sư cho nên đối phương mới tình nguyện bỏ số tiền đó cũng muốn để cho người trẻ tuổi này thay thế Chu đại sư trong miệng hai người.""

""Không thể nào, Chu đại sư không phải hư danh, thằng nhóc này thoạt nhìn không lớn, có thật sự lợi hại như vậy không?"" Hiển nhiên lão Triệu không quá tin tưởng.

Vân Cảnh bật cười: ""Từ bao giờ mà lão Triệu anh lại bắt đầu trông mặt mà bắt hình dong rồi?""

Lão Triệu bĩu môi, trên mặt vẫn là vẻ khinh thường như cũ nhưng trong mắt lại nghiêm túc hẳn lên. Lão Trương bắt đầu tiến lên bắt chuyện với đối phương. Mặc dù là hẹn đổ thạch, cũng đã sớm trở mặt nhưng giả bộ ngoài mặt thì vẫn phải làm.

Vân Cảnh không biết người đánh cuộc với lão Trương có lai lịch gì nhưng khi nhìn người này nói chuyện với lão Trương thì không hề rơi vào thế yếu, thỉnh thoảng còn có phần lấn át khiến Vân Cảnh đoán hẳn đây rất có thể là đối thủ cạnh tranh của lão Trương. Người này và lão Trương mang theo chút khẩu âm vùng khác, rất có thể hai người đều có ý định làm ăn lâu dài ở thành phố Bảo Phong.

Sau khi đã đánh thái cực tám phút, cảm thấy đã đủ lâu thì lúc này đối phương mới giới thiệu đổ thạch sư bên cạnh mình cho mọi người biết. Hắn cười tủm tỉm nói: ""Vị này tên là Khương Hạo, Khương lão đệ, là người trẻ tuổi nhưng tâm lớn muốn tôi dẫn đến đây cho cậu ấy thử một lần nên tôi đã đồng ý. Có điều đây chỉ là một cuộc đánh cược đổ thạch, không cần thiết quá sát phạt, Khương lão đệ cũng chỉ vui đùa một chút mà thôi, nếu như hắn có cái gì không tốt hi vọng anh Trương bỏ qua, dù sao cũng là người trẻ tuổi không hiểu chuyện.""

Lão Trương nghe vậy thì đẩy Vân Cảnh tới trước nói: ""Tôi nói này lão đệ, ông và tôi đúng là quá ăn ý mà. Tiểu Cảnh, tới đây, chào chú đi.""

Nói xong, lão Trương nói với người kia: ""Đứa nhỏ trong nhà, tên Tiểu Cảnh, là học sinh cấp ba ở đây, giống như Khương lão đệ, nó cũng muốn tới đây chơi một chút. Tôi nghĩ để đứa nhỏ hiểu thêm vài thứ cũng hay nên mới dẫn nó tới, vừa hay lão đệ cũng dẫn theo mội người trẻ tuổi. Vậy để bọn trẻ chơi với nhau đi, hai lão già chúng ta đứng xem là được, đừng nhúng tay vào.""

Rõ ràng đối phương không biết lão Triệu và Vân Cảnh. Lúc đầu còn tưởng rằng đổ thạch sư mà lão Trương mang đến là lão Triệu cho nên mới cố ý nhắc tới tuổi của Khương Hạo để làm muối mặt lão Trương, không nghĩ tới lão Trương còn cao tay hơn, lại dẫn một học sinh cấp ba đến chỗ này!""

Hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói: ""Người bạn nhỏ này còn chưa trưởng thành, dẫn tới nơi này thì không hay lắm đâu.""

Lão Trương và lão Triệu nghe vậy thì căng thẳng nhìn Vân Cảnh, bọn họ cũng không phải sợ đối phương làm khó Vân Cảnh mà là sợ Vân Cảnh nổi đóa. Vân Cảnh nhận ra sự canh tranh của hai người nên giờ phút này rất tự nhiên nhập vai người trẻ tuổi mà lão Trương phân cho lúc trước. Dù sao đối phương cũng đã nói người trẻ tuổi không hiểu chuyện, không nên chấp nhất. Như vậy cậu nhỏ hơn Khương Hạo, hẳn cũng có thể không hiểu chuyện đúng không?

Vì vậy Vân Cảnh nói: "Ông ơi, đã nhiều tuổi mà tới đổ thạch cũng không hay đâu, lỡ bị dọa đổ bệnh thì cuối cùng người bị thiệt vẫn là mình.""

Đối phương không ngờ Vân Cảnh nói chuyện không khách khí như vậy, sắc mặt nhất thời cứng đờ, có điều rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, cười lạnh nói với lão Trương: ""Người thân của anh cá tính nhỉ, chắc ở trường học đã gây chuyện không ít đúng không?""

Lão Trương cười híp mắt, xua tay, trong lòng rất vui vẻ: ""Thành tích Tiểu Cảnh rất tốt, bình thường cũng hay giúp đỡ người khác, các bạn cùng lớp rất thích nó. Có thể đây là cách người trẻ tuổi bây giờ thể hiện cá tích của mình.""

Đối phương hiểu lão Trương đang châm học hắn lớn tuổi, trong lòng rất tức giận nhưng cũng không dây dưa nữa, như vậy có vẻ quá nhỏ mọn nên không nói thêm gì nữa. Như vậy, đánh cược đổ thạch cũng chính thức bắt đầu.

Vân Cảnh và Khương Hạo cùng đi tới đống nguyên thạch. Lúc Vân Cảnh dùng Tinh thần lực để tra tìm thì đồng thời phát hiện linh lực trong cơ thể Khương Hạo cũng đang dao động, cuối cùng tất cả đều tập trung ở hai mắt, giúp anh ta tìm kiếm phỉ thúy.

Vân Cảnh xác nhận Tinh thần lực Khương Hạo không bằng mình, chắc chắn không thể làm được giống như Vân Cảnh là chỉ cần nhìn hết một lượt là biết nguyên thạch nào có thể cắt ra phỉ thúy giá trị cao. Có điều có linh lực giúp đỡ hiển nhiên là có ưu thế hơn người bình thường.

Bên kia Khương Hạo đã cầm dụng cụ đi tới trước nguyên thạch mà anh ta coi trọng cẩn thận quan sát. Anh ta dùng kính lúp soi kỹ nguyên thạch, thỉnh thoảng còn hất chút nước lên để quan sát phản ứng hút nước sau đó lại dùng đèn cường quang kiểm tra, thậm chí còn cầm nguyên thạch lên cảm nhận sức nặng. Nguyên thạch kia còn to hơn hai trái dưa hấu gộp lại một chút nhưng Khương Hạo chỉ cần dùng một tay đã nâng lên dễ dàng khiến những người chung quanh đều nhìn anh ta vơi ánh mắt kinh dị đồng thời tò mò không biết người trẻ tuổi này đã nghiên cứu ra được cái gì.

Người mời Khương Hạo là người đầu tiên mất kiên nhẫn, thấy Khương Hạo cứ nhìn chằm chằm nguyên thạch này thì dò hỏi: ""Khương Hạo, cậu nhìn trúng cái này à?""

Khương Hạo chậm rãi để nguyên thạch xuống, lắc đầu nói: ""Có tiếng nhưng không có miếng, vỏ da rất đẹp, vết nứt cũng ít, màu xanh phân bố đối xứng, mới nhìn thì thấy rất tốt nhưng nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện đã bị động tay động chân vào, cắt ra cũng chỉ là phế thạch mà thôi."" Nói xong anh ta để nguyên thạch xuống, nhìn về một nguyên thạch khác.

Người mời Khương Hạo nhìn anh ta đi xa, cúi đầu nghiên cứu nguyên thạch mà Khương Hạo đã để xuống thì phát hiện nếu dựa vào thực lực của hắn nếu như không có Khương Hạo nhắc nhở thì không chừng lúc thấy nguyên thạch này thật sự sẽ động lòng, dù sao nếu cắt ra phỉ thúy thì đây chính là một vốn bốn lời. Quả nhiên người trong nghề ra tay đúng là khác biệt. Hắn nghĩ như vậy sau đó lập tức đi theo Khương Hạo, tùy thời chú ý động thái của anh ta.

Trận đánh cược này hấp dẫn sự chú ý của không ít người, vì để che dấu tai mắt, Vân Cảnh cũng giả bộ cầm dụng cụ lên tìm kiếm trong đống nguyên thạch, vừa tìm vừa chú ý đến một khối nguyên thạch tương đối khá.

Vân Cảnh nhìn trúng hai khối nguyên thạch, lượng linh khí bên trong hai nguyên thạch này không chênh nhau là mấy, chẳng qua là trạng thái thể hiện có chút khác nhau. Một nguyên thạch trong đó nhìn giống như cái thau rửa mặt, mặc dù linh khí bên trong dồi dào nhưng phân bố phân tán. Vân Cảnh đoán có lẽ khối nguyên thạch này giống như khối tử phỉ mà Vân Cảnh đã cắt được lúc trước. Phỉ thúy bên trong không lớn nhưng đều là tinh phẩm. Nguyên thạch còn lại có kích thước lớn hơn, hình vuông, bằng cái bàn học của Vân Cảnh. Mặc dù phẩm chất rất tốt nhưng vì kích thước quá lớn nên giá cả cũng cao khiến giá cả và giá trị của nguyên thạch không xứng đôi vì vậy để đó đã lâu nhưng không có người nào chú ý, bây giờ xung quanh đã bám một lớp bụi khá dày.

Khương Hạo này đúng là có bản lãnh thật sự, mặc dù tốc độ tìm phỉ thúy không nhanh như Vân Cảnh nhưng nhanh hơn so với người bình thường rất nhiều. Tràng đổ thạch này nhỏ hơn tràng đổ thạch lần trước, số lượng nguyên thạch cũng không nhiều lắm, thời gian thi đấu là ba giờ, cũng chính là trong vòng ba giờ sẽ có kết quả. Vân Cảnh nhìn tình hình thì thấy một trong hai nguyên thạch mà anh nhìn trúng sẽ có một cái rơi vào trong tay Khương Hạo cho nên anh nhất định phải ra tay thật nhanh, chọn cái mình coi trọng, không thể phạm phải sai lầm như Trần Tùng được. Cuối cùng Vân Cảnh quyết định chọn nguyên thạch như cái thau rửa mặt kia.

Vân Cảnh ra vẻ nhìn quanh một chút sau đó đi thẳng tới chỗ nguyên thạch như thau rửa mặt, học dáng vẻ của Khương Hạo giả bộ quan sát toàn bộ nguyên thạch một lần sau đó đắn đo suy nghĩ. Lão Trương nhìn thấy Vân Cảnh cứ ôm một nguyên thạch có phẩm chất khá tệ không chịu buông tay thì hỏi: ""Anh Triệu... Chuyện này... Tiểu Cảnh nhìn trúng khối nguyên thạch kia à?""

Lão Triệu nghĩ đến biểu hiện của Vân Cảnh ở tràng đổ thạch lần trước, hoàn toàn không cần xem xét mà trực tiếp chọn luôn mà cái nào cũng là phỉ thúy cực phẩm nên lúc này khi thấy Vân Cảnh nhìn trúng nguyên thạch như cái thau rửa mặt kia thì gật đầu nói nhỏ: ""Tôi đoán là vậy.""

""Thế nhưng cái đó..."" Lão Trương nhìn nguyên thạch như cái thau rửa mặt kia thì có chút chần chờ, ngay cả tên gà mờ như hắn cũng nhận ra phẩm chất của nguyên thạch này không tốt nhưng Vân Cảnh lại chọn trúng nó. Có điều nếu đã quyết định mời Vân Cảnh thì lão Trương cũng hiểu không nên làm bà mẹ già, vì vậy cắn răng gật đầu: ""Được rồi, chỉ cần Tiểu Cảnh xác nhận thì tôi sẽ mua ngay lập tức.""

Lão Triệu nhìn vẻ mặt của lão Trương, không tự chủ được mà nghĩ tới mình lúc trước nên không nhịn được cười, vỗ vai lão Trương: ""Yên tâm đi, nếu thua thì số tiền này tôi trả.""

Lão Trương vội vàng xua tay: ""Không cần, không cần, đã nói trước là tôi trả rồi, anh không thể giành với tôi được, lỡ khiến Tiểu Cảnh có ấn tượng không tốt thì anh phải chịu trách nhiệm đấy.""

Lão Triệu biết lão Trương cố ý khách sáo thì trong lòng nhất thời cảm thấy vui vẻ vì ""Chỉ có tôi biết chân tướng còn phàm nhân như mấy người thì đừng hòng"". Thấy lão Trương thức thời như vậy, lão Triệu hài lòng gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Bên kia khi Vân Cảnh ôm nguyên thạch như cái thau rửa mặt lên thì Khương Hạo lập tức quay đầu nhìn về phía Vân Cảnh, tầm mắt dừng lại ở nguyên thạch trong tay Vân Cảnh sau đó không chần chờ nữa mà đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm nguyên thạch.

Anh ta nhìn sơ bộ mấy nguyên thạch cuối cùng đi tới nguyên thạch to như cái bàn mà Vân Cảnh đã nhìn trúng lúc trước sau đó không đi nữa mà trực tiếp đặt tay lên trên nói: ""Cái này.""

""Cái này."" Cùng lúc đó Vân Cảnh cũng nói với lão Trương.