🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Đã có kinh nghiệm thi hai lần nên mặc dù Vân Cảnh vẫn rất nhức đầu với tiếng Anh nhưng có khá hơn hai lần hai lần trước, nhìn tờ bài thi cần phải được hoàn thành Vân Cảnh đột nhiên cảm thấy tiếng Anh vạn ác hình như cũng không đáng sợ như vậy nữa... Dù sao nó cũng giống như boss, ngày đánh ba lần sẽ trở nên tê liệt luôn.
Vân Cảnh dựa theo trí nhớ dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành bài thi, trở thành một trong những học sinh nộp bài sớm nhất. Lúc giáo viên nhận bài của Vân Cảnh, trong mắt rõ ràng toát ra sự kinh ngạc, sau khi thấy Vân Cảnh đã điền hết bài thi cũng không giống làm qua loa cho xong thì giáo viên cười sau đó nói những lời khích lệ y chang hai lần trước.
Vân Cảnh gật đầu sau đó xoay người bước nhanh rời đi. Lớp mười một và lớp mười hai được nghỉ, chỉ có lớp mười vì có kỳ thi nên mới tới tòa nhà dạy học, lúc này phần lớn vẫn chưa làm xong bài thi nên lúc Vân Cảnh đi ra, sân trường rộng lớn gần như không có bóng người. Vân Cảnh dùng tốc độ nhanh nhất đi về kí túc xá, bởi vì không có ai nên Vân Cảnh vận dụng Tinh thần lực và linh lực để đẩy nhanh tốc độ nên chưa đầy ba phút, Vân Cảnh đã tới bên dưới ký túc xá. Ký túc xá phải quét thẻ mới vào được, vì Vân Cảnh không thuộc ký túc xá này nên lúc vào cần phải điền vào giấy khai báo. Để tránh phiền phức không cần thiết, Vân Cảnh định thừa dịp bốn bề vắng lặng, nhảy lên tường sau nó leo lên hành lang lầu ba, dựa theo số phòng tìm được phòng 306. Vân Cảnh giơ tay lên gõ cửa.
""Mời vào, cửa không khóa."" Bên trong truyền ra giọng nói của chủ nhân, Vân Cảnh đẩy cửa ra thì đập vào mắt là một phòng khách nhỏ. Bức tường giữa 306 và 307 đã bị phá đi, hai phòng gộp lại thành 306, trong đó phòng 306 cũ được cải tạo lại thành phòng khách, trong đó đầy đủ TV, ghế sa lon, khay trà, máy điều hòa, thảm trải sàn đầy đủ mọi thứ, còn chỗ bức tường bị phá lúc này là một cánh cửa cảm ứng tự động, dĩ nhiên bên trong là phòng ngủ.
Thiếu niên tóc trắng mà Vân Cảnh nhìn thấy bên cửa số hôm qua lúc này đang ngồi ở trên ghế sa lon, quần áo trên người hắn rất vừa vặn, toàn thân gọn gàng ngăn nắp không dính một hạt bụi. Hắn ngồi gác chân giống như thân sĩ ưu nhã đời trước, khi thấy Vân Cảnh đi vào thì trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: ""Tôi đoán sớm muộn gì cậu cũng sẽ đến tìm tôi nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Nhìn cậu thì có vẻ không bị ảnh hưởng bởi thời gian lặp lại, tiếng Anh là điểm yếu của cậu, có thể làm nhanh như vậy là dựa vào trí nhớ hai lần trước đúng không?""
Quả nhiên là hắn cố ý bắt anh thi tiếng Anh ba lần. Mặc dù trong lòng Vân Cảnh rất bất mãn nhưng càng đến thời khắc mấu chốt anh càng phải giữ tĩnh táo. Vì vậy sắc mặt Vân Cảnh không thay đổi, ôm mộng ma ngồi xuống đối diện Diệp Truyền Vĩ, nhìn hắn, không có nóng lòng mở miệng.
Diệp Truyền Vĩ hơi đứng dậy, rót cho Vân Cảnh một chén trà, tư thế pha trà của hắn cực kỳ tiêu chuẩn, mỗi một động tác đều thành thục giống như đã trải qua huấn luyện làm người ta cảnh đẹp ý vui. Theo nước trà được rót vào chén, trên mặt chén trà nổi lên một tầng bọt mịn, Diệp Truyền Vĩ cười nói: ""Duy tư sơ thành, mạt thẩm hoa phù. Hoán như tích tuyết, diệp nhược xuân phu... Rất nhiều người cảm thấy nên bỏ bọt trà đi nhưng bản thân tôi lại cảm thấy giữ lại uống tốt hơn, cậu cảm thấy thế nào?""
Vân Cảnh vẫn không lên tiếng, im lặng nhìn Diệp Truyền Vĩ rót trà xong sau đó đưa tới bên miệng nhấp một hớp, tinh tế thưởng thức trong chốc lát, sau đó hắn mới phục hồi tinh thần lại, có chút hăng hái nhìn Vân Cảnh: ""Nếu cậu có thể tới ký túc xá tìm tôi thì hẳn trước khi đến cũng đã nghe khá nhiều chuyện về tôi nhỉ.""
""Quả thật là có nghe nói đến."" Vân Cảnh nói.
""Thế nào, có cái gì muốn hỏi tôi không?"" Diệp Truyền Vĩ cười như không cười nhìn Vân Cảnh, vẻ mặt hoàn toàn tự tin giống như đã nắm tất cả mọi chuyện trong tay: ""Lúc Bác Dương biết tôi chọn trường bọn ho thì mừng như điên, không chỉ đáp ứng miễn toàn bộ học phí của tôi mà còn cộng thêm một khoản hỗ trợ hàng năm. Phòng ký túc xá này cũng là bọn họ sắp xếp cho tôi, quả thật thoải mái hơn phòng thường một chút, những thứ mà học sinh bình thường khó làm được đối với tôi mà nói đều vô nghĩa, tôi đã sớm vượt ra ngoài giới hạn rồi, những mê hoặc, khát cầu của những người phàm tục đối với tôi dễ như trở bàn tay.""
Thấy Vân Cảnh không nói lời nào, Diệp Truyền Vĩ đổi tư thế cười nói: ""Tôi sẽ không nói những lời này với người khác nhưng tôi biết cậu không phải là người thường cho nên vừa gặp đã nói hết những điều trong lòng cho cậu, hi vọng cậu có thể cảm nhận được sự chân thành của tôi, tôi thật tâm thật ý muốn làm quen với cậu, muốn cùng chia sẽ cuộc sống của tôi với cậu.""
""Thế giới rộng lớn không thiếu những điều kỳ lạ, người cũng rất nhiều, cậu có thể thay đổi thời không thì đã được coi là bất bại rồi, muốn kết giao dị sĩ gì mà không được, quốc gia coi trọng nhân tài, trung học Bác Dương cũng nâng cậu như nâng trứng, tôi không hiểu tại sao cứ phải tìm tôi."" Vân Cảnh nói.
Diệp Truyền Vĩ nhẹ nhàng cười một tiếng, vuốt vuốt chén trà nói: ""Quả thật có rất nhiều người tài ba dị sĩ trên đời, nhưng ở Bác Dương ngoại trừ tôi thì cũng chỉ còn cậu, cậu là người ẩn giấu sâu nhất mà tôi thấy. Cậu đã tới Bác Dương gần nửa năm nhưng lúc trước thường xuyên nghỉ học cho nên tôi mới không chú ý đến cậu cho mãi đến gần đây. Thành thật mà nói lúc đầu tôi không nghĩ là mình nhầm cho nên mới muốn dò xét thử, xem phản ứng của cậu là gì. Sự thật chứng minh, việc tôi không sử dụng thời gian quay ngược lại quá khứ truy tìm chân tướng là chính xác, cách xử lý của cậu khiến tôi rất kinh ngạc nhưng trong lòng vẫn luôn tự nhắc nhở là không được nóng vội, phải từ từ tìm hiểu cậu. Mãi cho đến hôm nay không nhịn được mà ra tay, tôi cho rằng sau khi phải thi tiếng Anh ba lần cậu sẽ nổi trận lôi đình, dù sao trước đó cậu cũng không phải là người giữ bình tĩnh giỏi nhưng kết quả thật đúng là ngoài dự đoán. Cậu tìm được tôi sớm hơn dự đoán rất nhiều sau khi vào đây lại rất bình tĩnh, khiến tôi rất kinh ngạc. Vân Cảnh, tôi rất coi trọng cậu, hi vọng cậu có thể quý trọng cơ hội này, không nên làm một người hồ đồ.""
Vân Cảnh nhìn chằm chằm Diệp Truyền Vĩ đồng thời Diệp Truyền Vĩ cũng đang quan sát Vân Cảnh. Tay trái trong túi áo Diệp Truyền Vĩ có một thứ gì đó tỏa ra sức mạnh cực kì đáng sợ, còn lại thì linh lực và tu vi của Diệp Truyền Vĩ không khác gì người bình thường. Không chỉ có như thế, linh lực nhiều nơi trong cơ thể hắn di chuyện bị trở ngại hơn nữa rất tối, không khác gì mấy ông bà già tám chín mươi tuổi. Mặc dù bề ngoài của hắn thoạt nhìn chỉ là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nhưng hiển nhiên cơ thể hắn đã cực kì già nua. Tóc mai hắn biến thành màu trắng cũng không phải là không có nguyên do. Nhìn thì có vẻ rất mạnh, có thể thay đổi thời không nhưng cái giá hắn phải trả cũng rất lớn. Sau khi hiểu rõ tình huống thân thể của Diệp Truyền Vĩ, mục đích chiêu mộ Vân Cảnh của hắn cũng đã hiện rõ. Thứ Vân Cảnh mạnh hơn Diệp Truyền Vĩ chính là Tinh thần lực và linh lực.
""Vì muốn dò xét tôi mà cậu hướng dẫn cho mấy nữ sinh vô tội kia mời bút tiên, lỡ như các cậu ấy vì vậy mà bỏ mạng.."" Vân Cảnh mới nói được một nửa đã bị Diệp Truyền Vĩ cắt đứt.
""Tôi chỉ kể chuyện bút tiên thôi, không có ép buộc những bạn học đó làm theo, nếu trong lòng không có tham niệm và dục niệm thì sẽ không mạo hiểm thử làm, là người thì phải chịu trách nhiệm với những việc mình làm, đã biết rõ bút tiên có thể nguy hiểm nhưng vẫn muốn thử thì đó là cái giá mà bọn họ phải trả."" Diệp Truyền Vĩ nói xong, thấy Vân Cảnh không nói gì thì bổ sung: ""Huống chi tôi có thể khống chế thời gian, nếu có chuyện gì xảy ra thì vẫn có cơ hội cứu vãn.""
""Thật không?"" Vân Cảnh nhìn chằm chằm Diệp Truyền Vĩ nói: ""Cậu gợi ý mấy nữ sinh này mời bút tiên, dùng tính mạng của bọn họ để thăm dò tôi, nếu tôi thành công cứu được bọn họ thì tất nhiên là không sao nhưng nếu tôi thất bại có nghĩa là tôi không đạt sự kỳ vọng của cậu, không đáng giá để cậu chiêu mộ. Nếu vậy cậu sẽ hao phí sức lực để cứu bọn họ sao?""
Diệp Truyền Vĩ thấy Vân Cảnh rất coi trọng vấn đề mà hắn xem là râu ria này thì không nhịn được cười nói: ""Nhưng cậu thành công, đúng không? Vân Cảnh, loại chuyện không quan trọng này hãy để cho qua đi, không đáng để chúng ta bỏ nhiều thời gian xem xét. Cậu cũng đã biết năng lực của tôi, chẳng lẽ cậu không muốn thông qua tôi để thay đổi những nuối tiếc trong quá khử hoặc là nhờ tôi xem thử tương lai sao?
Thay đổi thời gian, vượt qua thời không là một trong những đề tài điện ảnh được yêu thích nhất nhưng nó chỉ tồn tại trong ảo tưởng của chúng ta, nếu không có gì thay đổi thì mãi cho đến khi loài người diệt tuyệt cũng sẽ không có được năng lực này. Khi tốc độ đạt tới tốc độ ánh sáng thì có thể vượt qua thời không nhưng đây cũng chỉ là một giả thuyết của con người. Đạt tới tốc độ ánh sáng là một giấc mộng không thể với tới huống chi là trở lại quá khứ, nghịch chuyển thời gian!""
Diệp Truyền Vĩ nói xong thì lấy đồ gì đó từ trong túi ra. Đó là một cái đồng hồ cát nhỏ cỡ lòng bàn tay, không khác những loại được bày tại các cửa hàng. Nếu nhất định phải nói thứ gì đặc biêt thì chính là loại bột ở trong cái đồng hồ cát đó. Bột phấn màu trắng, mới nhìn thì không có gì khác thường nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện nó ánh lên một tia sáng kì lạ. Không thể nghi ngờ, năng lượng làm người ta sợ hãi tản ra từ thứ bột trắng này.
""Đây là bảo bối mà tôi vô tình có được, tên là Ế Minh chi cốt, Cộng Công sinh Hậu Thổ, Hậu Thổ sinh Ế Minh, Ế Minh sinh mười hai vị thái tuế, dựa theo sự di chuyển của mặt trời và mặt trăng. Ế Minh chính là thần thời gian. Chỉ có nó mới có tư cách gọi cái tên này.’’
Tôi đã từng cho rằng những câu chuyện thần thoại xưa đều là phong kiến mê tín cho đến khi tôi có được nó, nắm giữ nó mới biết thì ra những vị thần đó thật sự tồn tại. Dĩ nhiên từ góc độ khoa học mà nói thì rất có thể đó là một loài sinh vật nào đó có trí khôn cực kỳ cao trùng hợp xuất hiện vào lúc đó mà Ế Minh chi cốt chính là bảo tàng mà những sinh vật có trí thông minh cực kì cao đó để lại cho thế giới này, cuối cùng rơi vào trong tay chủ nhân định mệnh của nó.""
Diệp Truyền Vĩ nói xong thì thấy từ đầu đến cuối vẻ mặt Vân Cảnh đều không kinh ngạc hay chấn động thì nhất thời nhíu mày một cái, sau đó dần dần giãn ra.
""Được rồi, có lẽ tôi đã quên cậu chỉ là một học sinh lớp mười, mới tháng trước còn không chịu học hành chăm chỉ.."" Diệp Truyền Vĩ bất đắc dĩ nói: ""Nếu như nói không gian ba chiều giống như một hình ảnh yên lặng, không gian bốn chiều là những video chúng ta thấy ngày thường, thời gian là một đường thẳng chỉ tiến độ, tập hợp vô số hình ảnh thành video thì không gian năm chiều chính là vô số video trong một đoạn phim. Khi thứ tự chiếu khác nhau thì sẽ tạo thành những thay đổi thời gian khác nhau, như vậy sáu chiều chính mà một đám diễn viên chính giống nhau diễn ở những bộ phim khác nhau, được chiếu đồng thời giống như không gian năm chiều. Mà tôi là một nhân vật 3D có thể tùy ý thay đổi thời gian, xuyên qua tương lai, xuất hiện tại quá khứ của cậu. Nếu tôi muốn... chỉ chớp mắt tiếp theo có lẽ cậu sẽ nhớ ra lúc cậu học tiểu học tôi đã cho cậu một cây kẹo que..""
Vân Cảnh gật đầu: ""Cho nên ý của cậu là nếu bây giờ cậu muốn gϊếŧ tôi thì sẽ quay lại quá khứ để làm việc đó?""
Diệp Truyền Vĩ nhướng mày, hài lòng gật đầu một cái: ""Thật vui vì cậu còn thông minh hơn trong tưởng tượng của tôi, rất hoan nghênh cậu trở thành đồng bọn của tôi.""
""Xin lỗi."" Vân Cảnh trực tiếp đứng dậy: ""Cứ cho ba lần thi tiếng Anh là thiện ý của cậu với tôi, mặc dù tôi không thích chút nào. Lúc này tới đây tìm cậu không phải là vì sợ hãi với năng lực của cậu mà chỉ hi vọng cậu có thể hiểu tôi không có bất cứ hứng thú gì với cậu, cũng mong cậu đừng đặt tinh lực của mình lên người tôi. Tôi không muốn tham gia vào bất kỳ kế hoạch nào của cậu, hi vọng sau này chúng ta sẽ không liên quan gì đến nhau nữa, tạm biệt."" Vân Cảnh nói xong thì bỏ mộng ma vào túi sau đó đứng dậy định rời đi.
""Từ từ!"" Diệp Truyền Vĩ thấy Vân Cảnh nói đi là đi, mặt liền biến sắc, đứng lên từ ghế salon nhìn Vân Cảnh nói: ""Có lẽ cậu còn chưa hiểu hết ý tôi. Tôi rất quý trọng người không bị ảnh hưởng bởi vòng lặp thời gian của tôi như cậu nhưng đó cũng là một điều phiền phức huống chi nếu có người biết lá bài tẩy của tôi thì đó cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.""
""Cậu đây là đang uy hϊếp tôi?""
""Giờ biết cũng không muộn."" Diệp Truyền Vĩ mỉm cười với Vân Cảnh: ""Tôi nghĩ tôi đã thể hiện đủ thành ý rồi, không có người nào nên từ chối mới đúng.""
Vân Cảnh nói: ""Cậu có thể thấy, thậm chí tùy ý xuyên qua tương lai nói vậy hẳn cũng đã biết kết quả của mình thế nào đúng không? Cậu vừa mới nói năm chiều là quan niệm về số mệnh, sáu chiều là nghịch thiên cải mệnh, tôi có thể hiểu là trong không gian năm chiều cậu có thể thấy sự tiến triển của thời gian nhưng không thể nhúng tay vào còn không gian sáu chiều chính là vũ trụ song song?
Giả thiết ở không gian năm chiều, mỗi người chúng ta là một điểm, mỗi chúng ta là một ý thức, mỗi một lần cử động là một tia phóng xạ thì mỗi phút mỗi giây có vô số tia phóng xạ ra đời, tia phóng xạ được phát ra từ tất cả sinh mạng trong vũ trụ tia không ngừng đan vào nhau hợp thành một mạng lưới liên lạc khổng lồ đáng sợ nên nếu muốn nghịch thiên cải mệnh ở không gian năm chiều thì nhất định phải chặt đứt tất cả các tia phóng xạ nhưng mạng lưới liên lạc này không thể chỉ dùng sức người mà lay chuyển được cho nên cậu có thể khiến tôi lặp lại ba lần thi tiếng Anh nhưng không thể thay đổi được việc hoa khôi lớp và các nữ sinh tới tìm tôi nói chuyện, cũng không thay đổi được việc giáo viên tiếng Anh khích lệ tôi. Nếu muốn gϊếŧ chết tôi thì càng thêm vô căn cứ, năng lực của cậu nằm giữa không gian năm chiều và sáu chiều nhưng vĩnh viễn không thể đột phá không gian sáu chiều được.""
Diệp Truyền Vĩ không nghĩ tới một học tra như Vân Cảnh chỉ mất mấy phút đã hiểu được toàn bộ chân tướng thậm chí không khách khí chỉ ra toàn bộ khiến hắn nhất thời sợ ngây người. Vân Cảnh nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của Diệp Truyền Vĩ, tiếp tục không khách khí nói: ""Thiên tài là giả đúng không? Sau khi lấy được Ế Minh chi cốt, cậu đã liên tục lợi dụng vòng lặp thời gian để giải đáp các vấn đề khó khăn. Người khác chỉ có một giờ để hiểu và giải đáp nhưng cậu có thể lặp lại ngàn vạn lần, thông qua việc tích lũy trong những lần đó khiến người khác có lỗi giác cậu là thiên tài. Chính vì lý do này cậu không chấp nhận vào lớp thiên tài của quốc gia mà chọn co đầu rụt cổ ở Bác Dương vì muốn duy trì hào quang thiên tài của mình đồng thời không muốn bại lộ trước mặt người khác. Dù sao cũng không đủ thông minh, lượng có nhiều thì cũng không đủ để thay đổi chất được.
Cậu nói cậu không thèm để ý đến sự hưởng thụ vật chất hay hoàn cảnh cuộc sống nhưng thực tế đều là lừa mình dối người. Cậu bỏ phần lớn thời gian để đánh bóng hình tượng của mình, làm như vậy vì mục đích đổi lấy sự sùng bái và tôn kính của mọi người. Bác Dương chính là nơi đặc biệt vì đây là nơi cậu bỏ vốn lớn nhất. Dù sao thiên tài chân chính có thể học một suy ba nhưng cậu học một suy một cũng không được nên cậu mới là người ghen ghét những thiên tài kia hơn người bình thường.""
""Vân Cảnh... Tôi khuyên cậu không nên chọc giận tôi."" Sắc mặt Diệp Truyền Vĩ hoàn toàn trầm xuống, âm u nhìn chằm chằm Vân Cảnh, dáng vẻ giống y đúc bóng người ngày đó Vân Cảnh thấy bên ngoài cửa sổ. Mà tại sao ngày đó Diệp Truyền Vĩ lại dùng ánh mắt này theo dõi mình, bởi vì Vân Cảnh đã làm chấn động toàn trường, không tới một tháng đã tiến bộ thần tốc, được giáo viên khen là tấm gương sáng để mọi người noi theo. Diệp Truyền Vĩ biết rất rõ Vân Cảnh không có cách nào lặp lại thời gian, thậm chí hắn có thể đoán được Tinh thần lực của Vân Cảnh mạnh hơn người thường rất nhiều cho nên mới tiến bộ nhanh như vậy. Thiên tài là chỉ những người như Vân Cảnh cho nên hôm nay Diệp Truyền Vĩ mới tìm Vân Cảnh, vì trên người Vân Cảnh có thứ hắn muốn.
""Tôi cũng không có ý xem thường cậu, người cố gắng khắc khổ bất luận ở đâu cũng đáng được người khác tôn trọng và học tập. Dựa theo tình huống của cậu thì có lẽ cậu già hơn bạn cùng lứa gần sáu mươi rồi, tới được hôm nay tôi cũng rất bội phục nghị lực của cậu nhưng nếu cậu coi thường sinh mạng thì tôi không có cách nào đồng ý được."" Vân Cảnh nói: ""Hi vọng cậu mạnh khỏe, tự lo lấy thân.""
Nói xong Vân Cảnh không nói thêm lời nào nữa, ôm mộng ma đi ra cửa. Đột nhiên Diệp Truyền Vĩ sau lưng Vân Cảnh truyền đến tiếng hét tức giận sau đó hắn nhào tới chỗ Vân Cảnh đang đứng. Vân Cảnh đã sớm có sự chuẩn bị, nhanh chóng né sang một bên khiến Diệp Truyền Vĩ chụp hụt, ngã nhào xuống đất. Trong tay hắn vẫn đang cầm Ế Minh chi cốt, điên cuồng ngẩng đầu nhìn Vân Cảnh: ""Đúng là tôi không có cách nào nghịch thiên cải mệnh ở không gian sáu chiều nhưng cậu cho rằng tôi sẽ để cậu đi dễ dàng như vậy sao? Thay đổi thời gian cũng không phải đơn giản như cậu tưởng tượng, tất cả những người xem thường tôi đều vì vậy mà phải trả cái giá rất đắt, bao gồm cả cậu..""
Diệp Truyền Vĩ vừa dứt lời, thời gian và không gian chung quanh đột nhiên thay đổi, trong nháy mắt Vân Cảnh đang ở trong phòng ngủ của Diệp Truyền Vĩ đã thay đổi thành bên ngoài ký túc xá. Lại chớp mắt đã biến thành nửa đêm, Vân Cảnh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy mặt trăng nhiễm đỏ, tình cảnh này rất quen thuộc khiến Vân Cảnh ngẩn ra. Đột nhiên anh nghe được tiếng bước chân cách đó không xa, xoay người nhìn lại thì thấy Hạng Tử Trác đang ôm Lý Kiến Bắc trong ngực, càng đi càng xa.
""Chậc.. Chậc.. Không nghĩ tới ‘’tiểu Lâm Thư Hào’’ đang được chú ý lại có bí mật như vậy, người cậu ta đang ôm không phải là Lý Kiến Bắc đã chết sao? Trước khi chết lại có dáng vẻ như vậy, xem ra tôi đã bỏ lỡ chuyện vui rồi, hiện tại Hạng Tử Trác đã sang Mỹ để học trường bóng rổ, có điều không sao, loại tin tức nóng hổi thế này hẳn toàn bộ mọi người đều sẽ cảm thấy hứng thú...
Cậu nói tôi nên im lặng hay là nói toàn bộ chuyện này cho truyền thông? Không biết bọn họ sẽ có phản ứng như thế nào đây."" Nghe Diệp Truyền Vĩ nói, trong lòng Vân Cảnh dâng lên lửa giận, nếu như nói việc Diệp Truyền Vĩ bắt Vân Cảnh thi tiếng Anh ba lần cũng chỉ khiến anh bất mãn nho nhỏ thì giờ phút này khi Diệp Truyền Vĩ dùng chuyện của Hạng Tử Trác và Lý Kiến Bắc uy hϊếp anh đã hoàn toàn khơi lên lửa giận của anh. Đáng tiếc Vân Cảnh vừa mới quay đầu còn chưa thấy rõ dáng vẻ của Diệp Truyền Vĩ thì đã nghe Diệp Truyền Vĩ cười giễu cợt mình, ngay sau đó cảnh tượng xung quanh và thời gian lại thay đổi,
Trong phòng tối mờ, cầu thang và tay vịn ẩm ướt, mẹ kế đang đứng trước mặt Vân Cảnh, sóng mắt ướŧ áŧ gợϊ ȶìиᏂ nhìn Vân Cảnh: ""Tiểu Cảnh, dì không muốn gì..Chỉ hy vọng con cho dì một đêm tốt đẹp để sau này nhớ lại là đủ rồi..""
Ngay sau đó tất cả giống như được tua nhanh, mẹ kế tử vong sau khi bị âm linh cắn trả. Đúng lúc này Diệp Truyền Vĩ lại xuất hiện bên cạnh Vân Cảnh lần nữa: ""Không nghĩ tới trong nhà cậu lại có chuyện thú vị như vậy... Khó trách cậu có một linh hồn rất mạnh mẽ, trong cơ thể ẩn chứa sức sống bừng bừng, mạnh hơn tất cả những người tài ba dị sĩ mà tôi đã gặp, thì ra là như vậy..""
Vân Cảnh nhìn dáng vẻ tham lam của Diệp Truyền Vĩ, mắt hơi nheo lại, đồng thời mộng ma trong ngực như tâm linh tương thông với Vân Cảnh, cùng phóng ra năng lượng, chủ tớ hai người nắm chặt thời gian cùng nhau tấn công Diệp Truyền Vĩ. Diệp Truyền Vĩ không nghĩ tới Vân Cảnh lại phát động tấn công nhanh như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng nên Ế Minh chi cốt trong tay rơi xuống đất, cả người hắn cũng té ngã, ôm đầu hét lên sau một lúc mới dần dần tỉnh lại.
Vân Cảnh lập tức nhìn về phía Ế Minh chi cốt, dưới tác dụng của Tinh thần lực, Ế Minh chi cốt tự động bay lên, thấy sắp bay tới trong tay Vân Cảnh thì đột nhiên Ế Minh chi cốt chấn động mãnh liệt, cứng rắn phá vỡ Tinh thần lực của Vân Cảnh, sau đó thoát khỏi tay Vân Cảnh bay về phía Diệp Truyền Vĩ. Thậm chí còn cởi trói buộc trên người Diệp Truyền Vĩ giúp hắn được tự do.
Diệp Truyền Vĩ cầm Ế Minh chi cốt, chỉ vào Vân Cảnh cười đắc ý: ""Cậu cho rằng tôi cho cậu xem Ế Minh chi cốt mà không có chút chuẩn bị nào sao? Nhiều năm như vậy có không ít người phát hiện ra bí mật của tôi, tôi cũng đã thử chiêu mộ không ít người nhưng bọn hắn đều biến mất chỉ có tôi bình yên vô sự sống đến bây giờ chính là dựa vào việc Ế Minh chi cốt đã nhận tôi là chủ. Bảo vật này chỉ thuộc về tôi, vĩnh viễn đều là bảo bối của tôi, không ai có thể cướp nó đi được. Chịu chết đi Vân Cảnh, tôi muốn trở lại lúc cậu có được năng lực mạnh mẽ này sau đó cướp hết tất cả!""
Diệp Truyền Vĩ cười đắc ý, chỉ trong chớp mắt thời không đã thay đổi lần thứ ba. Lần này Vân Cảnh xuất hiện trong bóng tối vô biên vô hạn giống như nằm ngoài không gian và thời gian. Nơi này không có gì cả, vạn vật không còn tồn tại, Vân Cảnh bị vây trong không gian này sau đó cảm nhận sức mạnh đang từ từ tan rã.
Lúc này bên cạnh Vân Cảnh xuất hiện một người đàn ông cao lớn ôm anh vào trong ngực, lúc Vân Cảnh ngẩng đầu nhìn anh ta thì anh ta cũng đang nhìn Vân Cảnh, đột nhiên anh ta cúi đầu hôn lên trán Vân Cảnh một cái: ""Yên tâm, có anh ở đây, nhất định sẽ bảo vệ em chu toàn.""
Vân Cảnh kinh ngạc nhìn hình người của mộng ma, cẩn thận suy nghĩ thì đây chính là lúc bọn họ xuyên từ trong sách đến thế giới thực tại, trong hoành độ hư không bọn họ đã gặp vô số nguy hiểm. Lúc đó mộng ma vì bảo vệ Vân Cảnh nên đã ôm anh vào trong ngực. Sự thật chứng minh mộng ma quả thật làm được, thực lực Vân Cảnh không bằng mộng ma nhưng sau khi xuyên qua thành công anh lập tức tỉnh lại còn mộng ma lại bị trọng thương chìm vào giấc ngủ say suốt mấy thập niên là vì bảo vệ Vân Cảnh. Mãi cho đến khi Vân Cảnh đến nhà họ Triệu xem phong thủy mới tình cờ phát hiện ra mộng ma.
""Rầm!"" một tiếng chấn động, lúc này một năng lượng không nhìn thấy lao tới, mộng ma ôm chặt Vân Cảnh vào trong ngực cản toàn bộ công kích cho anh, hai người ở trong hắc động đáng sợ giống như một hạt cát trong biển rộng mênh mông, tùy ý để năng lượng này cuốn mình bay tán loạn.
Mộng ma nôn ra máu tại chỗ sau đó trở về nguyên hình, bởi vì đã kích phát toàn bộ sức mạnh trong cơ thể nên cặp mắt biến thành màu đỏ như máu, mất đi tất cả năng lực suy nghĩ, chỉ còn lại ý thức duy nhất là bảo vệ Vân Cảnh, dẫn Vân Cảnh thoát khỏi nơi này. Mặc dù Vân Cảnh không chịu sự tấn công của nguồn năng lượng đó nhưng cũng bị chấn động phun vài ngụm máu, cả người rơi vào trạng thái nửa hôn mê. Đúng lúc này Diệp Truyền Vĩ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Vân Cảnh. Sau khi nhìn rõ chung quanh thì nhất thời sợ ngây người: ""Thời gian và không gian tất cả đều hóa thành hư vô, đây là.. Trong hắc động?""
Nói xong Diệp Truyền Vĩ đột nhiên nhìn thấy một cánh cửa sau lưng Vân Cảnh, sau kinh ngạc là phấn chấn: ""Lúc này thực lực của cậu không bằng lúc cậu tới gặp tôi, chẳng lẽ năng lực của cậu chính là từ cánh cửa đó? Thì ra là cậu cũng là người xuyên qua thời không, lối vào đó dẫn đến một thế giới khác......... Là không gian song song? Hoặc là nơi những người có trí tuệ cao sống? Hoặc là một tinh cầu thích hợp cho loài người sinh sống vào vài tỷ năm ánh sáng sau đó? Không tệ... Chỉ có những nơi mạnh mẽ mới có thể cho cậu năng lực đáng sợ như vậy. Rốt cuộc tôi cũng đã tìm được nguồn gốc của năng lượng. Tôi sẽ sống lâu hơn, vĩnh viễn bất tử, vĩnh viễn nắm chặt thời gian trong tay!""
Trong hắc động có các loại sức mạnh dáng sợ không ngừng chuyển động, Vân Cảnh vì có mộng ma bảo vệ nên mới an toàn nhưng Diệp Truyền Vĩ thì không có. Nghĩ đến tình huống thân thể hiện tại của mình, Diệp Truyền Vĩ không chần chờ nữa, hắn cười ha hả sau đó chạy đến lối vào sau lưng Vân Cảnh.
""Hai chiều, đây là thế giới hai chiều!! Làm sao có thể như vậy được!!"" Tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ của Diệp Truyền Vĩ truyền ra từ lối vào, tay chân hắn quơ quào loạn xạ muốn bò ra từ thế giới hai chiều nhưng lối vào đóng lại rất nhanh. Tay Diệp Truyền Vĩ cố gắng bám chặt lối vào nhưng lập tức bị chém đứt. Ế Minh chi cốt bị hắn nắm trong lòng bàn tay theo cánh tay bị chém đứt trôi lơ ửng trong hắc động sau đó từ từ tiến đến gần chỗ Vân Cảnh.
Lúc Diệp Truyền Vĩ rơi vào không gian hai chiều, trong hắc động lại xuất hiện những đợt công kích đáng sợ khiến mộng ma đang bị thương nặng hoàn toàn lâm vào hôn mê. Cũng may dù bị trọng thương nhưng rốt cục hai người cũng đã đi tới lối vào thế giới thực, Vân Cảnh suy nghĩ đến tương lai nhưng sau khi trải qua tất cả mọi chuyện thì giờ phút này thân thể thuộc về quá khứ. Trong trí nhớ của Vân Cảnh, lúc đầu khi từ hắc động đến thế giới thực trong đầu Vân Cảnh hoàn toàn trống rỗng nhưng giờ phút này anh biết mình tuyệt đối không thể lâm vào hôn mê nên cắn răng đỡ mộng ma bò về phía lối vào.
Trong quá trình này, luồng sáng tím trong cơ thể mộng ma giống như tàn sát bữa bãi, năng lượng trong thể vì dùng để chống lại sức mạnh trong hắc động nên đã hết sạch. Vì bảo vệ Vân Cảnh, tiếp đó mộng ma không thể không dùng thân thể để ngăn cản sự tấn công của hắc động, năng lượng trong hắc động không có nghiền nát thân thể mộng ma mà lại tiến vào trong cơ thể bắt đầu tàn phá thân thể của mộng ma.
Vân Cảnh nhìn tình hình mộng ma lúc này, hoảng sợ phát hiện lúc nào mộng ma cũng có thể bị nổ tan xác. Đột nhiên Vân Cảnh quay đầu nhìn về phía Ế Minh chi cốt, nó vẫn trôi lơ lưng trong hắc động như cũ, chỉ cách Vân Cảnh khoảng chừng hai mét. Vân Cảnh không chút do dự thả một tia Tinh thần lực cuối cùng trong cơ thể ra bắt lấy Ế Minh chi cốt. Lúc chủ nhân của nó tiến vào không gian hai chiều, sau khi lối vào đóng lại thì khế ước giữa Ế Minh chi cốt và Diệp Truyền Vĩ đã hoàn toàn biến mất, Vân Cảnh nắm chặt Ế Minh chi cốt trong tay, lật ngược nó lại. Sau khi Ế Minh chi cốt bị lật ngược, tách một tiếng vỡ ra, toàn bộ bột phấn trong đó rơi xuống người mộng ma.
Năng lượng đang rối loạn trong cơ thể mộng ma nhanh chóng bị đảo ngược rồi biến mất, năng lượng thuộc về mộng ma quay trở lại trong thân thể anh lần nữa. Sau khi khôi phục lại, mộng ma dần dần bị thu nhỏ cuối cùng hóa thành hình trứng. ""Vèo"" một tiếng, trứng mộng ma bay lên không trung sau đó bay vào trong thế giới thực, rơi xuống một mảnh đất trống tràn đầy linh khí tạo thành một cái hố không nhỏ.
Thời gian trong thế giới thực trôi qua rất nhanh, gió mưa và bùn đất dần dần che lấp trứng mộng ma, mảnh đất trống chôn mộng ma từ từ biến thành khu nhà cao cấp. Nháy mắt đã qua mấy thập niên, khi lão Triệu lái xe ra khỏi nhà đến tràng đổ thạch thì trước mắt Vân Cảnh đột nhiên mơ hồ. Thời không quay trở về, trước mắt Vân Cảnh không còn là hắc động mà biến thành trường trung học Bác Dương. Vân Cảnh biết mọi chuyên đã kết thúc. Anh quay đầu liếc nhìn hắc động lần cuối cùng. Đối với Vân Cảnh mà nói thế giới cũ là một thế giới lập thể và đầy đủ nhưng đối với thế giới thực ở đây thì đó là thế giới trong quyển sách, tức thế giới hai chiều. Lúc đầu khi người xuyên sách đến thế giới của Vân Cảnh thì chỉ xuyên hồn, sau đó chiếm dụng thân thể của Vân Cảnh, sống ở thế giới đó cho nên sẽ không cảm nhận được bất cứ bất thường nào. Tương tự Vân Cảnh tới thế giới này cũng chiếm dụng thân thể của nguyên chủ, vì vậy anh có thể dung nhập một cách hoàn mỹ vào thế giới này. Còn mộng ma sau khi được Ế Minh chi cốt cải tạo biến về lúc còn nhỏ, ngủ say ở thế giới thực tế mấy mươi năm, nằm bên trong vỏ trứng cải tạo thân thể thì cũng sẽ thích ứng tốt với thế giới này. Hơn nữa mộng ma khác với con người, là ma thú am hiểu việc xuyên qua những giấc mộng nhất nên không có hình thái cố định. Vì vậy lúc tới thế giới thực tế việc cải tạo thân thể đối với mộng ma mà nói cũng không phải là quá khó khăn nhưng với Diệp Truyền Vĩ thì khác, hắn mang theo thân thể ở thế giới ba chiều tiến vào thế giới hai chiều. Điều này giống như một người bị đè ép thành mặt phẳng, không thể tồn tại đúng kết cấu nữa, càng không thể nào nói tới trạng thái rắn, lỏng, khí. Không thể phân trên dưới chỉ có một hình ảnh trên mặt phẳng mà thôi. Không có Ế Minh chi cốt, tay phải bị chém đứt hơn nữa thân thể ngày càng già yếu, không có năng lực đặc thù thì không thể nào giao tiếp với người ở không gian hai chiều được. Hoặc có thể nói đây chính là cái giá hắn phải trả cho việc chơi đùa với thời gian. Số mạng cho hắn khả năng tự do xuyên thời gian và không gian thì cuối cùng cũng kết thúc ở đó.
Chung quanh đã trở lại thành trường trung học Bác Dương, Vân Cảnh phát hiện mình trở về lại lúc đang trên đường đi tới tòa nhà dạy học, đột nhiên một giáo viên vừa nhận điện thoại vừa lướt qua bên người Vân Cảnh: ""Cái gì, Diệp Truyền Vĩ đang ở ký túc xá đột nhiên mất tích, có người tận mắt thấy em ấy biến mất giữa không trung? Làm sao có thể? Nhanh lên, quan sát camera xem thử em ấy có đi ra ngoài không, đang yên đang lành tại sao có thể biến mất không thấy nữa?""
Vân Cảnh nhìn bóng dáng giáo viên đã đi xa, rốt cục cũng xác nhận ở thế giới này sẽ không bao giờ xuất hiện một người tên Diệp Truyền Vĩ nữa. Đúng lúc này, có một ít học sinh đi ngang qua Vân Cảnh. Vân Cảnh thấy trong tay mỗi người đều đang cầm dụng cụ đi thi thì nhất thời có dự cảm bất tường. Lúc này, hoa khôi lớp và các nữ sinh tối qua đi đến, sau khi thấy Vân Cảnh thì hai mắt đồng thời tỏa sáng...
Vân Cảnh: ""..."" Không thể nào?!!!
Diệp Truyền Vĩ đã mất tích, Ế Minh chi cốt cũng đã bị hủy nên thời gian bị Diệp Truyền Vĩ thay đổi bắt đầu tự động điều chỉnh, điểm này Vân Cảnh có thể hiểu được nhưng .......nhưng tại sao lại điều chỉnh về thời điểm này. Anh không muốn thi lần thứ tư đâu. A! Aaaaaaaaaa! Trứng mộng ma đang được Vân Cảnh ôm trong tay nhẹ nhàng lay động. Một cái móng vuốt nho nhỏ vỗ lên thành trứng trong suốt giống như sẽ phá vỏ bất cứ lúc nào.
Sau 4 lần thi tiếng Anh,Vân Cảnh: