Hôm sau, kỳ thi giữa kỳ được cử hành đúng hạn. Chuyện đêm hôm qua cũng không gây ra việc gì to lớn, có thì cũng chỉ là cửa sổ phòng học bị đập vỡ mà thôi, sau khi hoa khôi lớp ra mặt gọi điện thoại nói rõ tình huống cho ba mẹ thì rất nhanh đã sắp xếp ổn thỏa.
Buổi chiều là thời gian thi môn tiếng Anh, Vân Cảnh cũng đã chuẩn bị xong, mang theo tâm tình chết cũng không từ đi tới phòng học. Lớp mười căn cứ vào thành tích thi lần trước để xếp hạng cả khối sau đó sắp xếp phòng thi, mặc dù Vân Cảnh được xếp vào phòng thi cuối nhưng toàn bộ học sinh lớp mười đều tập trung thi ở đây nên dọc đường Vân Cảnh gặp được không ít bạn cùng lớp. Lúc sắp vào phòng thi, Vân Cảnh gặp lại mấy nữ sinh đêm qua. Sau khi trải qua chuyện sinh tử, tình hữu nghị giữa mấy nữ sinh này rõ ràng tăng lên không ít, từ thần thái và lời nói cử chỉ có thể nhận ra được. Đại nạn không chết thì hết sức quý trọng nhau là chuyện thường tình. Sau khi thấy Vân Cảnh đi tới, ánh mắt của sáu nữ sinh đồng thời sáng lên, cùng chạy đến bên cạnh Vân Cảnh. Hành lang không lớn, sáu nữ sinh lại vây quanh một nam sinh, cảnh tượng này mặc dù không đến nổi khoa trương nhưng vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt.
""Vân Cảnh!""
""Vân Cảnh, cậu cũng tới thi à?""
""Cậu ăn cơm chưa? Đừng có áp lực, bây giờ cậu đã tiến bộ rất nhiều rồi, cứ thi thoải mái thôi, dù sao cũng sẽ tốt hơn trước kia.""
""Vân Cảnh, cậu yên tâm, tôi và cậu chung phòng thi, nếu không biết có thể hỏi tôi.... Có điều không biết tôi có thể bày cho cậu không, dù sao chúng ta cũng kẻ tám lạng người nửa cân, haha.""
""Gần đây Vân Cảnh tiến bộ rất lớn, chỉ cần phát huy giống như tối hôm qua thì dựa vào thực lực của cậu ấy khẳng định sẽ leo lên vị trí giữa khối, cậu đừng ảnh hưởng đến cậu ấy.""
""Được rồi, được rồi, Vân Cảnh cố gắng lên, chúng tôi đều rất coi trọng cậu.""
Sau khi nói xong, mấy nữ sinh đều nhìn Vân Cảnh chăm chú, bày tỏ các cô sẽ tuân thủ lời hứa tối hôm qua, không hé răng nửa chữ. Trên thực tế có rất nhiều người không thể giữ bí mật, cứ giữ thì sẽ bị bức rức khó chịu cho nên mới muốn tìm người để thảo luận, lúc đó lại không cẩn thận nói ra bí mật. Sự kiện lần này, sáu người đều tham dự, bình thường sáu nữ sinh này là bạn tốt, thích tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm cho nên lần này mới tạo nhóm mời bút tiên. Bây giờ lại có người chia sẽ với nhau nên tất nhiên là sẽ không nói cho người khác. Đồng thời sau khi trải qua chuyện kia tối hôm qua, độ hảo cảm của mấy nữ sinh này với Vân Cảnh tăng lên không ít. Lúc bình thường thoạt nhìn cứ như tên tên du thủ du thực, tên côn đồ cắc ké nhưng trong khoảng thời gian này không chỉ có chăm chỉ học tập, biểu hiện càng ngày càng tốt mà bây giờ giơ tay nhấc chân đều có khí chất hơn những nam sinh khác lại còn trong thời khắc mấu chốt dũng cảm cứu người, sau đó chẳng qua là yêu cầu mấy cô giữ bí mật mà thôi, không hề yêu cầu các cô phải cảm ơn hay cảm kích mình. Hiện tại người tốt sắp tuyệt chủng rồi, có thể gặp được chính là may mắn huống chi người này còn cứu mạng mọi người. Sáu nữ sinh nghĩ vậy nên lúc nhìn Vân Cảnh cảm thấy rất thân thiết, lại nghĩ đến tiếng Anh là điểm yếu của Vân Cảnh nên lúc này mới đi tới cổ vũ.
Trong lòng Vân Cảnh có chút xấu hổ, anh còn không nhớ nổi tên của sáu người này, bây giờ mấy cô nàng này lại nhiệt tình như vậy nên Vân Cảnh chỉ có thể gật đầu, mỉm cười đáp lại.
Hoa khôi lớp tiến tới nói nhỏ bên tai Vân Cảnh: ""Tối qua tôi đã gọi điện thoại cho ba mẹ giải thích việc cửa sổ lớp học bị đập vỡ thuận tiện nói luôn chuyện phía sau núi, mặc dù ba mẹ tôi không hoàn toàn tin tưởng chuyện quỷ thần nhưng vẫn ôm lòng kính sợ, thà tin là có còn hơn là không. Tôi không kể hết mọi chuyện, có sửa đổi một chút để bọn họ có thể tiếp nhận được nên ba mẹ tôi đã đồng ý sẽ giúp một tay. Buổi trưa hôm nay bọn họ nói cho tôi biết đề nghị sửa chữa lại phía sau núi đã được thông qua, rất nhanh sẽ đăng lên nhật báo nhưng bây giờ đang tổ chức thi giữa kỳ, hơn nữa vừa mới đạt vô địch giải bóng rổ toàn quốc sợ rằng trường học không có cách nào giải quyết sớm được, tôi đoán sẽ xong trước kỳ quân huấn.... Từ lúc thi tới quân huấn còn gần hai tháng, những nữ quỷ kia sẽ không vì chờ quá lâu mà tới tìm cậu gây phiền phức chứ?""
Vân Cảnh nhìn ánh mắt ân cần của hoa khôi, cười nói: ""Không đâu, nếu không có ai quấy rấy thì bọn họ sẽ không tự ý ra ngoài, bọn họ đã chờ đợi lâu như vậy, giờ thêm hai tháng cũng không có vấn đề gì, cậu cứ yên tâm."" Vân Cảnh nói.
Hoa khôi lớp nghe vậy thở phào nhẹ nhõm sau đó nghi ngờ nói: ""Mời bút tiên sẽ quấy rầy bọn họ à? Thế nhưng trong trường cũng hay có người mời bút tiên, tại sao trước đó lại không gặp chuyện không may còn tối hôm qua chúng tôi mời thì có vấn đề?""
Vân Cảnh gật đầu, tối hôm qua cũng không phải là ngày đặc biệt gì, thời gian mấy nữ sinh mời bút tiên cũng chưa đến nửa đêm, mặc dù linh khí của mấy nữ sinh này có chút yếu nhưng chỉ dựa vào điểm này mà rước lệ quỷ tới thì không khỏi có chút khả nghi..
Đột nhiên Vân Cảnh như nghĩ tới điều gì đó, nói: ""Tôi nhớ tối hôm qua cậu nói có người xúi cậu mời bút tiên?""
Hoa khôi lớp sửng sốt, có chút không thể tin nói: ""Sẽ không phải cậu ấy đâu?""
""Tại sao?"" Vân Cảnh lập tức hỏi.
Mấy nữ sinh khác cũng lập tức nghĩ tới, một người trong đó lắc đầu phủ định: ""Bạn học Diệp là giáo sư D của trường chúng ta, tất cả mọi người đều rất thích cậu ấy, tôi không tin cậu ấy là loại người như vậy hơn nữa lúc nhắc đến chuyện mời bút tiên, thật ra thì không phải là cậu ấy nói ra trước mà là do chúng tôi nói lung tung, sau đó bạn học Diệp còn cho rằng chúng tôi đang nói giỡn mới thuận tiện kể cho chúng tôi nghe một chút chuyện về bút tiên mà thôi, kể xong bạn học Diệp còn nói loại chuyện như vậy nghe cho vui chứ đừng nên thử cho nên tôi cảm thấy chuyện này không liên quan đến bạn học Diệp.""
""Giáo sư D?"" Vân Cảnh nhướng mày.
Nữ sinh kia lập tức có chút xấu hổ, các nữ sinh liếc nhìn nhau sau đó cười ha ha nói: ""Đó là một nhân vật rất nổi tiếng trong hàn kịch, chúng tôi cảm thấy khí chất của bạn học Diệp tương tự nhân vật này nên mới len lén gọi cậu ấy như vậy.""
Một nữ sinh khác nói: ""Bạn học Diệp năm nay học lớp mười một, từ nhỏ đã là một thiên tài, IQ cao hơn 160, bất kể là học cái gì cũng thuộc rất nhanh, tư duy nhanh nhẹn, lúc nhỏ rất được coi trọng, có thể trực tiếp vào lớp thiên tài của quốc gia nhưng bị bạn học Diệp từ chối, cậu ấy nói muốn hưởng thụ quá trình lớn lên của người bình thường. Lúc học tiểu học bạn học Diệp đã tham gia thi cuộc thi số học của cấp hai, đạt được hạng hai đã là rất giỏi rồi. Lúc cấp hai, bạn học Diệp tham gia một tiết mục trên TV, không chỉ có ở trong tiết mục giải quyết rất nhiều vấn đề phức tạp, thiên phú về số học cực cao mà còn phô bày thiên phú về ngôn ngữ của cậu ấy. Cậu ấy đã dùng tám thứ tiếng để thuyết trình, thậm chí còn sáng tác thơ và nhạc ngay tại chỗ tặng hai MC, đẹp trai đến thái quái!""
""Sau đó bạn học Diệp cũng không hay xuất hiện nữa, lúc cậu ấy lựa chọn đến trường chúng ta học cấp ba thì không ai tin nổi, rất nhiều người cho rằng cậu ấy học tập như người bình thường là đang lãng phí thời gian nhưng bạn học Diệp lại không cho là như thế. Cậu ấy nói thà là một người bình thường chứ không lựa chọn cuộc sống của thiên tài. Đây là chính miệng bạn học Diệp nói. Cậu ấy không chỉ có trí thông minh cao, tính tình tốt đẹp mà mỗi hành động đều khiến người ta say mê, nói như thế nào đây nhỉ, có lẽ cậu ấy và chúng ta không cùng một kiểu người...... Thoạt nhìn cậu ấy giống như một bậc trưởng giả tràn đầy trí tuệ nhưng mà lại cùng tuổi thiếu niên với chúng ta, loại khí chất kỳ diệu này kết hợp ở chung một chỗ khiến rất nhiều người mê muội vì cậu ấy.""
""Sau khi lên cấp ba, tóc mai của bạn học Diệp dài ra, có thêm chút tóc bạc, có không ít người đoán rằng bạn học Diệp sẽ không sống thọ cũng bởi vì một ít tóc bạc đáng ghét này nhưng trên thực tế bạn học Diệp rất tốt, thật ra thì cậu ấy cùng trang lứa với chúng ta chỉ là bạc tóc sớm một chút thôi, không hề ảnh hưởng đến khí chất của cậu ấy.""
""Nói tới chuyện này.......... Khí chất bây giờ của Vân Cảnh cũng có chút tương tự bạn học Diệp nhỉ.. Chính là loại khí chất trầm ổn sau khi trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, thành thật mà nói thì dáng vẻ của Vân Cảnh dễ nhìn hơn bạn học Diệp rất nhiều nhưng cậu ấy chính là bảo bối của thành phố Bảo Phong chúng ta, hai người các cậu vẫn có chỗ khác biệt...""
Mấy nữ sinh líu ríu kể chuyện khiến Vân Cảnh đột nhiên nhớ lại bóng dáng bên cửa sổ tối qua, anh gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa. Nói chuyện được một lát, giờ thi cũng sắp tới, thấy giáo viên đã mang đề vào phòng, mấy nữ sinh lần lượt nói Vân Cảnh cố gắng lên sau đó vội vàng trở về phòng thi của mình. Vân Cảnh cũng bình tĩnh lại, đi vào phòng thi.
Buổi chiều, thời gian thi tiếng Anh là từ 14:00 đến 16:00. Vân Cảnh ngồi vào chỗ, bút tiên, bạn học Diệp đều bị anh ném ra sau đầu. Vân Cảnh tập trung nhìn đề sau khi nhận bài thi. Anh đảo nhanh qua đề thi thì chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cuộc sống vô vọng.. Phần lớn đề đều không biết làm (ㄒoㄒ)
~~
Thời gian chầm chậm trôi qua, mặc dù bài thi của Vân Cảnh chi chít chữ nhưng chỉ có Vân Cảnh biết bên trong toàn do anh bịa ra. Mộng ma bị Vân Cảnh đặt trong ngăn bàn, như cảm nhận được sự khó khăn của Vân Cảnh, không nhịn được lạy động thân thể, để lộ một phần vỏ trứng, sau đó cọ vào áo Vân Cảnh, ra hiệu cho Vân Cảnh về sự tồn tại của nó. Vân Cảnh cũng không dám nhìn mộng ma, mộng ma đang ở trong ngăn bàn, chỉ cần nhìn xuống không chừng sẽ bị phán là gian lận nên vội vàng vươn tay đẩy mộng ma vào trong. Vậy mà thân thể mộng ma lại rất linh hoạt, tự động lăn ra ngoài, tiếp theo mặt ngoài vỏ trứng trong nháy mắt trở nên bóng loáng như gương, Vân Cảnh cúi đầu liếc nhìn thì thiếu chút nữa đã bị mộng ma dọa sợ hết hồn. Chỉ thấy mộng ma biến vỏ trứng của mình thành gương, phản chiếu ảnh bài thi bàn sau cho Vân Cảnh nhìn nhưng bạn bàn sau cũng là học tra, muốn cũng không chép được. Vân Cảnh nhéo mộng ma, nhét trở về trong ngăn bàn một lần nữa. Mộng ma giống như cảm ứng được suy nghĩ trong lòng Vân Cảnh, núp ở trong ngăn bàn đàng hoàng lại. Vân Cảnh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục làm bài. Loại bài thi kiểu này, nếu biết sẽ làm rất nhanh, chỉ có Vân Cảnh không biết nhưng lại rất muốn hoàn thành tốt nên mỗi câu đều chần chờ rất lâu, cố gắng nhớ lại đáp án chính xác. Hai giờ tuy nói không ngắn nhưng đối với Vân Cảnh cũng không coi là dài.
Chớp mắt đã qua nửa giờ, Vân Cảnh cũng đã đoán được một ít đúng sai trong đề, đột nhiên mộng ma trong ngăn bàn lại nhảy ra ngoài, lần này nó không có thập thò trong ngăn bàn nữa mà trực tiếp nhảy đến giữa hai chân Vân Cảnh, vỏ trứng hướng về phía Vân Cảnh giống như màn hình điện tử, lúc này đang nổi lên một ít hình ảnh. Vân Cảnh cúi đầu, lơ đãng đảo qua thì nhận ra đây là bài thi của ai đó...
Giáo viên coi thi vừa đúng là giáo viên tiếng Anh, việc coi thi có chút nhàm chán nên mới rãnh rỗi làm bài thi, giờ phút này mộng ma đang truyền hình trực tiếp bài thi của giáo viên trên bục.
Vân Cảnh: ""..."" Dụ dỗ quá đột ngột khiến anh có chút không kiềm chế được. Vân Cảnh nhanh chóng dời mắt, không thèm nhìn mộng ma đang phát trực tiếp bài thi của giáo viên nữa sau đó lại tiếp tục nhét mộng ma về trong ngăn kéo. Vì phòng ngừa nó tiếp tục quấy rối, Vân Cảnh cố ý kéo khóa lại, gài chặt nút khiến mộng ma bên trong không thể tiếp tục thò ra ngoài.
Mặc dù bài thi rất khó nhưng nếu chỉ chép lại đáp án thì không có gì để nói giống như ngày hôm qua Vân Cảnh đã nói với hoa khôi lớp và các nữ sinh khác, việc tổ chức thi là để kiểm tra kết quả của việc học, cũng là tự kiểm tra chính mình. Dựa theo năng lực của Vân Cảnh thì ở thế giới này cho dù không đến trường học vẫn có thể tung tăng như cá gặp nước nhưng anh vẫn kiên trì tới trường chính là muốn học tập thêm nhiều kiến thức, cảm thụ không khí học tập của thế giới này, thông qua trường học để dung nhập vào thế giới này là phương pháp thích hợp nhất. Đã như vậy, việc gian lận trong thi cử không có chút ý nghĩa nào. Cho dù khó khăn cũng phải tự làm xong bài thi để hiểu rõ khả năng của mình, lần sau mới có thể tiến bộ hơn.
Thời gian làm bài đã hết, cuối cùng cũng tới lúc nộp bài, giáo viên nhìn thấy Vân Cảnh nghiêm túc làm hết bài thi thì cười với Vân Cảnh: ""Các giáo viên đều biết em bắt đầu nghiêm túc học tập, cố gắng lên, học cho thật tốt, sau này sẽ càng ngày càng tiến bộ.""
""Vâng."" Vân Cảnh gật đầu sau đó ôm mộng ma ra ngoài. Cơn ác mộng tiếng Anh cũng đã kết thúc, buổi sáng ngày mai sẽ thi môn lịch sử, đây là thế mạnh của anh. Nghĩ như vậy bước chân của Vân Cảnh cũng tự động trở nên nhẹ nhàng hơn. Chẳng qua là mới đi được một lúc, rất nhanh Vân Cảnh đã phát hiện có cái gì đó không đúng. Hiện tại đã kết thúc môn thi, theo lý mà nói tất cả mọi người phải rời khỏi phòng thi mới đúng, tại sao ai cũng đi về phía phòng học? Vân Cảnh lòng đầy nghi hoặc, bước chân cũng tự giác chậm lại. Trùng hợp vào lúc này, hoa khôi lớp và năm nữ sinh tối qua đi đến, sau khi thấy Vân Cảnh thì ánh mắt đồng loạt sáng lên, cùng chạy tới bên cạnh Vân Cảnh, vây Vân Cảnh vào chính giữa.
""Vân Cảnh!""
""Vân Cảnh, cậu cũng tới thi à?""
""Cậu ăn cơm chưa? Đừng có áp lực, bây giờ cậu đã tiến bộ rất nhiều rồi, cứ thi thoải mái thôi, dù sao cũng sẽ tốt hơn trước kia.""
""Vân Cảnh, cậu yên tâm, tôi và cậu chung phòng thi, nếu không biết có thể hỏi tôi.... Có điều không biết tôi có thể bày cho cậu không, dù sao chúng ta cũng kẻ tám lạng người nửa cân, haha.""
""Gần đây Vân Cảnh tiến bộ rất lớn, chỉ cần phát huy giống như tối hôm qua thì dựa vào thực lực của cậu ấy khẳng định sẽ leo lên vị trí giữa khối, cậu đừng ảnh hưởng đến cậu ấy.""
""Được rồi, được rồi, Vân Cảnh cố gắng lên, chúng tôi đều rất coi trọng cậu."" Nói xong mọi người đều nhìn Vân Cảnh chăm chú.
Vân Cảnh nhìn sáu nữ sinh trước mặt, thân thể lập tức cứng lại: ""Các cậu...""
Hoa khôi lớp bước tới bên cạnh Vân Cảnh, nói nhỏ: ""Tối hôm qua tôi đã gọi điện thoại cho ba mẹ giải thích việc cửa sổ phòng học bị đập vỡ thuận tiện nói luôn chuyện phía sau núi...""
Vân Cảnh nhìn hoa khôi lớp và các nữ sinh khác, có chút không thể tin nói: ""Tôi nhớ tối hôm qua cậu nói có người xúi cậu mời bút tiên?""
Hoa khôi lớp ngạc nhiên: ""Sẽ không phải là cậu ấy đâu.""
Vân Cảnh nhìn hoa khôi lớp, không hỏi tại sao nhưng mấy nữ sinh bên cạnh thấy Vân Cảnh không nói lời nào thì lập tức giải thích: ""Bạn học Diệp...""
""Giống như giáo sư D...""
""Thiếu niên thiên tài...Tóc mai bạc trắng.."" Giải thích giống nhau như đúc lặp lại lần nữa, không khác lúc trước chút nào! Sau khi nói xong thì cũng sắp bắt đầu vào thi, Vân Cảnh quay đầu nhìn mặt trời một chút thì phát hiện quả thật không phải là bốn giờ mà là hai giờ chiều. Lúc này giáo viên coi thi cũng cầm bài thi vào phòng học, Vân Cảnh thấy tất cả mọi người đều vào phòng chuẩn bị thi thì cho dù không muốn cỡ nào cũng phải cam chịu đi vào theo.
Cầm bài thi tiếng Anh trên tay một lần nữa, kiểm tra nghe lại bắt đầu.
Vân Cảnh: ""...."" Anh nhất định phải bắt được người khiến mình phải thi tiếng Anh hai lần, nhất định!
Vân Cảnh vừa làm bài thi vừa mở khóa kéo ra, mộng ma lập tức lăn ra, rơi xuống giữa hai chân Vân Cảnh, lần này mộng ma không dụ dỗ Vân Cảnh gian lận nữa, hiển nhiên nó cũng giống như Vân Cảnh, cảm thấy thời gian lặp lại nhưng ngoại trừ hai người thì những người bên cạnh không hề phát hiện ra. Trước tiên cứ làm bài thi đã, xong rồi hãy nói. Vân Cảnh tự an ủi mình, cầm bút lên làm lại bài thi một lần nữa. Mặc dù đã làm một lần nhưng lần thứ hai..... Nhìn bài thi đầy chữ tiếng Anh, Vân Cảnh chỉ cảm thấy thái dương nhói đau...
Vất vả chịu đựng hai giờ, sau khi Vân Cảnh nộp bài, nghe giáo viên khích lệ một lần nữa thì lập tức thả Tinh thần lực, chậm rãi đi ra ngoài. Lần trước vì mới làm xong bài thi, đang ở trạng thái buông lỏng nên không phát hiện thời gian thay đổi từ lúc nào, giờ phút này Vân Cảnh hoàn toàn tập trung, lúc anh vừa mới bước ra khỏi phòng thi thì đột nhiên có một sức mạnh thần bí quét qua sân trường, Vân Cảnh định dùng Tinh thần lực ngăn cản thế nhưng sức mạnh này quá lớn. Trong chớp mắt tất cả đều thay đổi, mặt trời đã ngã về tây trở về chính giữa một lần nữa, mà những học sinh đến thi đều mang theo tài liệu quay trở về phòng học.
Vân Cảnh đứng tại chỗ nhìn học sinh quay trở lại phòng thi, anh không hề tức giận nữa mà Tinh thần lực càng tập trung hơn trước. Sau khi thời gian quay trở lại lúc hai giờ, lực lượng thần bí này từ từ biến mất nhưng chỉ cần chưa biến mất hoàn toàn thì nhất định có thể dựa theo nó mà tìm đến người nắm trong tay sức mạnh kì lạ này. Vân Cảnh tập trung cảm ứng lực lượng thần bí, khoanh vùng tất cả người người khả nghi trong vòng hai ngàn mét. Có thể thay đổi thời gian bất kể là ở dị giới hay thế giới này đều cực kỳ đáng sợ!
Vân Cảnh đến từ dị giới nhưng khi gặp chuyện này cũng bất ngờ bị động, có thể thấy được lực lượng này rất đáng sợ và mạnh mẽ. Nhưng anh vẫn có thể kiểm soát được mình, chỉ có người bình thường mới bị khống chế, sức mạnh này không chỉ thay đổi thời gian mà ngay cả suy nghĩ và trí nhớ cũng bị đảo ngược cho nên không một ai phát hiện ra điều kì lạ.
Lúc Vân Cảnh tới thế giới này đã đổi một thân xác mới bắt đầu lại lần nữa nên trước mắt mặc dù đã hút được linh khí mấy lần nhưng những linh khí này đối với Vân Cảnh mà nói chỉ miễn cưỡng điều dưỡng lại cơ thể còn thực lực chân chính thì không có cách nào phát huy được. Chính vì vậy Vân Cảnh cũng bị kéo vào trong vòng lặp lại này, thế nhưng người này không có cách nào ảnh hưởng đến suy nghĩ của Vân Cảnh được, nếu phân tích từ một góc độ khác thì người nắm trong tay sức mạnh này có thể mạnh hơn Vân Cảnh nhưng Tinh thần lực thì không bằng.
Đột nhiên Tinh thần lực của Vân Cảnh khóa lại một phạm vi cụ thể nhưng hiển nhiên đối phương cũng hết sức giảo hoạt, hình như hắn cũng cảm ứng được Vân Cảnh đang tìm mình nên liên tục sử dụng sức mạnh thời gian để che giấu, trơn trợt giống như cá chạch, chơi trốn tìm với Vân Cảnh khiến Vân Cảnh không cách nào biết được hắn là ai.
Thấy sức mạnh kia sắp biến mất, có thể lần tìm kiếm này sẽ phải thất bại trong gang tấc, ở giây phút quyết định, mộng ma cũng thả Tinh thần lực ra. Khế ước giữa hai người thúc đẩy kết hợp sức mạnh cả hai làm một, dưới sự giúp đỡ của mộng ma, Tinh thần lực của Vân Cảnh lập tức khóa chặt kẻ núp sau màn. Một thiếu niên có tóc mai điểm bạc xuất hiện trong đầu Vân Cảnh.
Lúc này hoa khôi lớp và các nữ sinh tối qua lại đi đến, khi thấy Vân Cảnh thì mắt sáu nữ sinh đồng thời tỏa sáng......
Sau khi khóa hung thủ kết hợp với bóng người đã nhìn thấy bên cửa sổ tối hôm qua, Vân Cảnh vừa nói chuyện với sáu nữ sinh vừa hỏi thêm mấy câu.
""Tôi nhớ hoa khôi lớp có nói bạn học Diệp tên là Diệp Truyền Vĩ?"" Vân Cảnh hỏi.
""Đúng vậy, trí nhớ của cậu tốt thật.""
""Cậu ta cũng là học sinh mới lớp mười à, hôm nay có thi chung với chúng ta không?""
""Không phải, năm nay cậu ấy học lớp mười một, thi giữa kì lớp mười và lớp mười một không trùng nhau, hôm nay lớp mười một được nghỉ, không đi học."" Hoa khôi lớp nói.
Trong lòng Vân Cảnh cắn răng nghiến lợi, khó trách liên tục lặp lại thời gian, thì ra là không cần thi. Bắt anh thi các môn khác thì còn bỏ qua được, lại bắt thi tiếng Anh tận hai lần, giờ phút này còn sắp phải thi lần thứ ba, không thể nhịn được nữa! Giờ phút này Vân Cảnh chính thức nổi giận.
""Diệp Truyền Vĩ có ở trong trường không, các cậu có biết cậu ta ở đâu không?""
""Sao vậy, Vân Cảnh cảm thấy hứng thú với bạn học Diệp à?"" Một nữ sinh cười nói.
""Đúng vậy, tôi..cực..kỳ...hứng...thú với cậu ta."" Vân Cảnh mỉm cười nói.
""Bạn học Diệp học lớp mười một trên một, cũng trọ ở trường, ký túc xá của cậu ấy ở sau cậu, hắn là 306."" Nữ sinh kia nói.
Vân Cảnh gật đầu, thời gian thi lại bắt đầu lần nữa, Vân Cảnh cắn răng ôm mộng ma đi vào...
Rồi ai cũng phải có oán niệm với tiếng Anh thôi. Toai cũng sắp thi tiếng Anh chuyên ngành rồi mấy ní, nếu không phải thi thì tốt biết mấy.