Hình như Lý Kiến Bắc cũng ý thức được hành động của mình là không thỏa đáng nên núp ở sau lưng Hạng Tử Trác thấp giọng nói: "Tôi tắm là được, có điều tôi muốn tối nay mới tắm, cậu tắm trước đi."
Hạng Tử Trác thu hồi lại ánh mắt từ trên người Vân Cảnh, cau mày khó hiểu nói: "Tại sao tối nay mới tắm, sáng sớm ngày mai còn phải huấn luyện, gần đây cậu càng ngày càng thối, nếu muốn được chọn thì nhất định không thể lười biếng nữa, buổi tối nhất định phải ngủ sớm ngày mai mới thức dậy được!"
Lý Kiến Bắc rất lo lắng, muốn nói rồi lại không biết nên nói cái gì, chỉ thiếu điều đảo quanh tại chỗ.
Vân Cảnh nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của cậu ta thì không nhịn được nói: "Nếu cậu ta không muốn thì cậu đừng ép, cứ đứng ở cửa sẽ cản đường người khác."
Hạng Tử Trác nghe xong, quay đầu thì thấy Lý Kiến Bắc gật đầu như giả tỏi, nhất thời tức giận, trợn mắt nhìn Lý Kiến Bắc, cuối cùng hừ lạnh, bỏ lại một câu "tùy cậu" sau đó đi mất.
Lý Kiến Bắc nhìn thấy Hạng Tử Trác nổi giận đùng đùng bỏ đi thì há miệng muốn giải thích nhưng cuối cùng cúi đầu chán nản, rồi sau đó cậu ta đột nhiên nhớ tới Vân Cảnh còn đứng ở bên cạnh, cả người nhất thời cứng lại. Lần này không có Hạng Tử Trác ngăn giữa hai người, hai người mặt đối mặt nên Lý Kiến Bắc có muốn giấu cũng không thể giấu được, cậu ta căng thẳng cúi đầu, muốn né tránh tầm mắt Vân Cảnh, tìm cách bỏ chạy nhưng Vân Cảnh lại đi từ đầu hành lang tới, nếu Lý Kiến Bắc muốn đi ra ngoài thì nhất định phải đi ngang qua Vân Cảnh. Cậu ta cực kỳ sợ Vân Cảnh, chỉ cần nhìn lâu một chút đã hoảng hốt không thôi nên lúc này Lý Kiến Bắc không thể làm gì khác hơn là cứng người tại chỗ, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Vân Cảnh giống như một cái xác bị ghim chặt tại chỗ.
Vân Cảnh nhìn chằm chằm thân thể Lý Kiến Bắc, phát hiện chỉ mới một buổi chiều mà linh khí quanh người Lý Kiến Bắc mỏng đi không ít, mới vừa rồi lúc Vân Cảnh liếc nhìn thì thấy trạng thái của Lý Kiến Bắc kém hơn lúc ở sân bóng rổ rất nhiều, lúc đầu còn tưởng là do ánh đèn phòng tắm nhưng nếu nhìn cẩn thận sẽ phát hiện thân thể Lý Kiến Bắc đã dần dần lộ rõ vấn đề. Nếu Vân Cảnh đoán không sai thì trong quá trình Lý Kiến Bắc về quê xảy ra tai nạn xe cộ, vết thương cũng không phải là nhẹ như cậu ta nói, rất có thể cậu ta đã tử vong nhưng bởi vì một nguyên nhân đặc thù nào đó khiến cậu ta "sống lại" lần nữa sau đó trở về trường học. Người tử vong sau bốn giờ thì thân thể bắp thịt bắt đầu cứng lại, từ bốn đến sáu giờ, thì mức độ cứng xác khuếch tán ra toàn thân, máu trong cơ thể bắt đầu đông lại khiến da biến thành màu đen cũng chính là hoen tử thi. Tính đến hiện tại thì thời gian tử vong của Lý Kiến Bắc đã vượt qua mười ngày nhưng thân thể lại vẫn giữ ở trạng thái cứng xác, Vân Cảnh đoán có lẽ là do linh khí che phủ kín toàn thân cậu ta ngăn cản quá trình thi hóa nên mới giúp cậu ta kéo dài được nhiều ngày mà thân thể không bị phân hủy.
Trải qua sự kiện mẹ kế, Vân Cảnh phát hiện người của thế giới này có rất nhiều cách thức tu luyện linh khí, lúc mới nhìn thấy Lý Kiến Bắc, Vân Cảnh còn tưởng rằng cậu ta cũng sử dụng biện pháp tương tự mẹ kế để lấy được linh khí, khiến mình tiếp tục làm người sống nhưng bây giờ nhìn lại thì phát hiện linh khí của Lý Kiến Bắc có hạn. Ép buộc một thi thể cứng ngắc không ngừng vận động, đặc biệt là còn chơi loại thể thao hoạt động mạnh như bóng rổ thì không có cách nào bảo vệ được thi thể cả, Lý Kiến Bắc lại không có linh khí bổ sung nên dùng một chút lại ít đi một chút. Mỗi ngày cậu ta đều đi theo Hạng Tử Trác chơi bóng rổ, loại chuyện tự tìm đường chết này khiến Vân Cảnh rất khó hiểu. Có điều trước mắt Vân Cảnh không thấy cậu ta gây ra chuyện gì thương thiên hại lý, mặc dù tận mắt thấy một tử thi hoạt động giống như người sống là chuyện hết sức kinh dị nhưng Vân Cảnh cũng không phải là người thích xen vào việc của người khác, hơn nữa khi thấy Lý Kiến Bắc gặp mình thì sợ hãi giống như chim cút khiến Vân Cảnh không đành lòng, anh nghiêng người, đang định nhường đường cho Lý Kiến Bắc thì đột nhiên thấy có một bóng người quay lại.
Thấy dáng vẻ Lý Kiến Bắc cúi đầu bị dọa cho sợ đến gần chết, trên mặt Hạng Tử Trác hiện lên vẻ "quả nhiên là thế", cậu ta hừ lạnh sau đó bước nhanh đi tới trước Lý Kiến Bắc, kéo Lý Kiến Bắc qua, vẻ bảo vệ hiện lên rất rõ. Lúc đi ngang qua Vân Cảnh, Hạng Tử Trác còn cố ý liếc Vân Cảnh một cái, ánh mắt kia ẩn chứa cảnh cáo giống như muốn thông báo cho Vân Cảnh biết không được lén bắt nạt Lý Kiến Bắc. Tất nhiên Vân Cảnh sẽ không so đo với Hạng Tử Trác, anh nhìn bóng dáng hai người này rời đi sau đó cũng ôm mộng ma xoay người đi tới phòng tắm.
Tắm cho mình xong, Vân Cảnh còn phải lau vỏ trứng cho mộng ma, mộng ma có vẻ rất thích nước, nằm ở trong nước quay tròn giống như con quay màu trắng, Vân Cảnh thấy nó chơi rất vui vẻ thì định cầm cái chậu rửa mặt múc một chậu nước để mộng ma lăn lộn thỏa thích bên trong. Sau khi tắm xong còn phải giặt quần áo, Vân Cảnh để chậu nước chứa mộng ma lên cao, tránh cho bọt xà phòng văng trúng người nó. Sau khi làm xong mọi chuyện lúc này Vân Cảnh mới trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi.
Nửa đêm, mộng ma đang nằm bên cạnh Vân Cảnh đột nhiên chấn động, Vân Cảnh lập tức tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng xem xét tình hình mộng ma, sau khi phát hiện mộng ma không có chuyện gì thì lập tức thả Tinh thần lực ra dò xét chung quanh. Ngoài cửa có người, không có hô hấp, không có nhịp tim, bước chân tới lui có vẻ lo lắng, những đặc điểm này hiển nhiên chỉ có Lý Kiến Bắc. Lý Kiến Bắc lại chủ động tìm anh? Mặc dù cậu ta vẫn ở ngoài, lưỡng lự không dám gõ cửa nhưng Lý Kiến Bắc có thể tới ký túc xá của Vân Cảnh, điều này cũng đã quá đủ để Vân Cảnh kinh ngạc. Dù chỉ chạm mặt hai lần nhưng hiển nhiên Lý Kiến Bắc là người hết sức nhạy bén, lần đầu gặp mặt cậu ta đã nhận ra Vân Cảnh rất mạnh, ngày hôm qua Lý Kiến Bắc còn sợ Vân Cảnh nhiều hơn, không nghĩ tới hôm nay Lý Kiến Bắc lại chủ động tìm tới cửa. Lý Kiến Bắc còn chưa chuấn bị tốt để gõ cửa thì Vân Cảnh cũng không có ý định đi ra ngoài, anh nằm ở trên giường ôm mộng ma chờ cậu ta. Một lát sau hình như Lý Kiến Bắc cũng đã hạ quyết tâm, không vòng quanh ngoài cửa phòng Vân Cảnh nữa mà bước tới, chậm rãi giơ tay lên, gõ nhẹ cửa phòng Vân Cảnh. Vân Cảnh ngồi dậy từ trên giường, sau đó mở cửa ra. Theo cánh cửa bị chậm rãi kéo ra, ánh đèn hành lang chiếu vào thì tiếp sau đó dáng vẻ của Lý Kiến Bắc cũng đập vào mắt Vân Cảnh. Cho dù là Vân Cảnh cũng bị dáng vẻ của Lý Kiến Bắc làm cho kinh ngạc, so với lúc chiều, bộ dạng Lý Kiến Bắc càng thêm kinh khủng, bắp thịt cả người đã không chỉ đơn giản là cứng ngắc trắng bệch mà còn sưng nề, giống như xác chết trôi.
Lý Kiến Bắc rất nhạy bén bắt được sự kinh ngạc trong mắt Vân Cảnh, lúc này cậu ta mới nhận ra dáng vẻ của mình có chút khó coi nên vội vàng lui về phía sau, lấy tay che kín gương mặt, không ngừng nói xin lỗi: "Xin lỗi, rất xin lỗi, khuya rồi còn tới dọa cậu, tôi không cố ý làm phiền cậu đâu, rất xin lỗi.."
Vân Cảnh nhìn thấy dáng vẻ áy náy gần như sắp quỳ xuống xin lỗi của cậu ta thì vội vàng nói: "Không sao, tôi cũng chưa ngủ, tôi đã thấy đủ loại người rồi, như cậu không dọa tôi được đâu, cậu đến tìm tôi có chuyện gì không?"
Lý Kiến Bắc cúi đầu im lặng một lúc, mới qua một đêm nên sợ hãi của cậu ta đối với Vân Cảnh vẫn còn, lúc này bị Vân Cảnh nhìn chằm chằm, Lý Kiến Bắc chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, hận không thể biến thành xác chết cứng đờ để không không bao giờ ... bị Vân Cảnh nhìn chăm chú, chịu đau khổ bởi uy áp của kẻ mạnh như vậy nữa. Nhưng việc đã đến nước này, cậu ta đã không còn đường lui nữa, Lý Kiến Bắc nắm chặt tay, cúi đầu nói lắp bắp: "Thật ra thì.....chắc cậu cũng đã biết tình huống của tôi.... Đúng không...."
"Ừ, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra." Vân Cảnh cũng không phủ nhận.
Sắc mặt Lý Kiến Bắc trắng nhợt, môi mấp máy, năn nỉ nói: "Tôi biết, trên đời này có rất nhiều môn phái lánh đời, cũng có rất nhiều người tài ba dị sĩ sống cuộc sống như người bình thường nhưng một khi có tai hoạ xảy ra thì bọn họ sẽ ra tay cứu giúp... Tôi biết, tôi đã không phải là người bình thường, tôi nên tới chỗ thuộc về mình nhưng lại sử dụng thủ đoạn để sống lại, như vậy là không đúng cho nên mỗi ngày tôi đều rất sợ hãi, rất sợ bị các bạn học phát hiện ra được chỗ kì lạ, cũng rất sợ bị mời cao nhân.... Nhưng hiện tại tôi thật sự không muốn rời đi cho nên tôi trở lại bởi vì trong lòng có chấp niệm, dù chết cũng không bỏ được, tôi cũng sẽ không ở lâu cho nên cầu xin cậu có thể tạm thời bỏ qua cho tôi hay không, sau khi tôi hoàn thành tâm nguyện sẽ an tâm chết đi, tuyệt đối không gây ra bất kì chuyện gì hại người!"
Lý Kiến Bắc nói xong thì lấy một cái hộp sắt đã cũ từ trong túi ra rồi mở ngay trước mặt Vân Cảnh, bên trong là một xấp giấy màu vàng, Lý Kiến Bắc cứng ngắc vươn tay ra, từ từ giở mấy tờ giấy lên, mấy lá bùa màu vàng lập tức hiện ra trước mắt Vân Cảnh.
"Chỉ cần cậu bỏ qua cho tôi mấy ngày, tôi sẽ tặng những lá bùa này cho cậu, đây là báo đáp của tôi, có được không?" Lý Kiến Bắc cẩn thận nói.
Vân Cảnh kinh ngạc phát hiện những lá bùa này được gấp lại giống như bình thường, giấy vàng cũng không có gì khác biệt nhưng một khi mở ra để lộ chữ Chu Sa bằng máu phía trên thì lập tức có linh khí nồng đậm bay ra ngoài, hiển nhiên những lá bùa này là bảo bối hiếm có! (Kiểu bùa được vẽ bằng chu sa trộn máu á)
Lý Kiến Bắc cẩn thận quan sát sắc mặt Vân Cảnh, thấy Vân Cảnh chỉ cần nhìn đã nhận ra những lá bùa này không bình thường thì lại càng xác định Vân Cảnh là một cao nhân ẩn sĩ. Trước kia khi còn bé cậu ta đã nghe ba mẹ nói về những người tu luyện nhưng không hề để ý, chỉ cho là ông cha mê tín nói hưu nói vượn nhưng sau khi chết đi mới biết thì ra thế giới rộng lớn có vô vàn chuyện kì quái giống như cậu ta là người chết nhưng có thể sống lại, trở về trường học đi học như các bạn bình thường, trước kia khi còn sống cậu ta không có chút cảm giác nào nhưng sau khi chết chỉ một ánh mắt của Vân Cảnh cũng làm cho cậu ta sợ hãi không thôi.
"Việc cậu sống lại trở về có liên quan đến những lá bùa này?" Vân Cảnh hỏi.
Lý Kiến Bắc gật đầu: "Tôi sinh ra ở Hồ Nam Tương Tây, từ thời tổ tiên đã nổi tiếng với nghề cản thi, trước khi lập quốc đời đời đều dựa vào cản thi mà sống, sau khi lập quốc, quốc gia bài trừ phong kiến mê tín nên dần dần nghề cản thi không còn như xưa nữa, lúc gần chết ông tôi đã truyền lại nghề cản thi cho ba tôi nhưng ba tôi lại không quá quan tâm nên chỉ học được một nửa, ông tôi rơi vào đường cùng chỉ có thể hao hết tâm huyết vẽ những lá huyết phù này để lại cho ba tôi, nói là tổ tiên cản thi cả đời, mặc dù là để tử thi lá rụng về cội, trên bản chất nói là việc thiện nhưng ngày ngày vào nam ra bắc, băng rừng xuyên núi hơn nữa lại tiếp xúc gần lâu dài với tử thi nên sợ rằng âm khí sẽ gây họa cho đời sau. Mỗi một người cản thi đều phải hiểu được vẽ bùa, trong quá trình cản thi nếu gặp phải nguy hiểm thì cắn nát ngón giữa vẽ huyết phù để bảo vệ tánh mạng, ba tôi không tĩnh tâm tu luyện nên ông tôi sợ ba tôi sẽ có lúc nguy hiểm đến tính mạng nên mới để lại hai mươi tấm huyết phù cho ông. Sau khi sinh tôi, ba tôi tuân theo tổ huấn, cũng dạy cho tôi một ít thuật cản thi nhưng ba tôi không tin những thứ này, cả đời cũng không cản thi nên đến đời tôi, tôi lại càng cho rằng đó là phong kiến mê tín nên khi còn bé toàn qua loa cho qua chuyện, chưa từng nghĩ đến có một số việc lại là thật..."
Lý Kiến Bắc nhớ lại không ít chuyện cũ, lúc nói ánh mắt dần dần mơ hồ, có điều rất nhanh đã tỉnh lại, áy náy nhìn Vân Cảnh: "Xin lỗi, xấu hổ quá, lúc tôi đến thành phố Bảo Phong học trung học, mẹ tôi rất không yên lòng về tôi nên nói ba tôi đưa những tấm huyết phù này cho tôi, bảo tôi luôn mang theo bên người, tuần trước lúc về nhà, trên núi đã mưa vài ngày, xe chở tôi gặp phải sạt lở, bùn đất và đá tảng đập trúng người tôi, sau khi tôi tỉnh lại thì đội cứu hộ vừa tới, thấy tôi tỉnh lại thì lập tức mang đi. Lúc ấy tôi cho rằng mình may mắn cho nên mới còn sống nhưng vài ngày sau, rất nhanh tôi đã phát hiện thân thể mình không thích hợp, rốt cuộc tôi cũng hiểu ra tôi đã chết rồi, là những tấm huyết phù đó biết tôi có tâm nguyện chưa hoàn thành nên giúp tôi trở về.."
Nói xong, Lý Kiến Bắc vén quần áo của mình lên, chỉ thấy trước ngực cậu ta, nơi bị áo che đậy bị lõm xuống một cách kì lạ, xương sườn gãy gập, hiển nhiên trong lúc gặp chuyện không may, l*иg ngực Lý Kiến Bắc đã bị đập nát, mà chỗ vị trí trái tim lúc này được dán một tấm bùa vàng, che vết thương nơi trái tim lại, không chỉ ngăn máu chảy ra mà còn lấy trái tim làm trung tâm, cung cấp linh khí bao trùm toàn thân Lý Kiến Bắc khiến thi thể qua nhiều nhưng vẫn không phân hủy.
"Mỗi tấm huyết phù chỉ chống đỡ được một ngày, hai mươi tấm huyết phù tôi đã dùng hết mười cái, kế tiếp tôi còn muốn ở lại ba ngày cho nên tôi chỉ có thể cho cậu bảy tấm." Lý Kiến Bắc lắp bắp.
Vân Cảnh không nhận lấy huyết phù mà nhìn Lý Kiến Bắc hỏi: "Cậu trở lại là vì Hạng Tử Trác?"
Bị người khác phát hiện bị mật, cho dù Lý Kiến Bắc đã biến thành tử thi thì trên mặt vẫn hiện lên chút ngượng ngùng, cậu ta gật đầu bẽn lẽn sau cúi đầu thật lâu không có ý định nói tiếp.
Vân Cảnh nhìn thấy mặt mày Lý Kiến Bắc sưng vù thì cau mày nói: "Lúc nãy tôi gặp cậu thì cậu không có thảm như vậy, tại sao bây giờ lại biến thành thế này? Không phải là do Hạng Tử Trác đấy chứ?"
Lý Kiến Bắc gật đầu, lắp bắp: "Tử Trác không biết chuyện của tôi, thấy sắc mặt tôi không tốt, vừa hôi vừa dơ cho nên mới... Thật ra thì cậu ấy rất quan tâm tôi, bên ngoài tính khí cậu ấy có vẻ không tốt lắm nhưng trên thực tế là một người rất mềm lòng, trước kia tôi luôn cho rằng người như cậu ấy không dễ sống chung, rất sợ cậu ấy sẽ bắt nạt tôi nhưng sau này tôi mới biết không phải như thế, cậu ấy chỉ không biết biểu đạt thế nào mà thôi."
"Cho nên cậu mới mặc kệ đυ.ng vào nước theo lời cậu ta?" Vân Cảnh có chút bất đắc dĩ nói: "Vậy cậu phải làm sao bây giờ, dáng vẻ này ai gặp cũng biết là cậu có vấn đề."
Đầu Lý Kiến Bắc cúi càng thấp hơn: "Ngày mai trời nắng, tôi phơi một chút để nước bốc hơi thì có lẽ sẽ khá hơn một chút..."
Vân Cảnh cau mày, cho dù Vân Cảnh không hiểu về nghề cản thi và thi thể nhưng cũng biết thi thể tốt nhất là không nên tiếp xúc với ánh mặt trời, huống chi là phơi người lúc mặt trời gắt nhất, có lẽ sẽ khiến bộ dạng Lý Kiến Bắc thoạt nhìn khá hơn một chút trong thời gian ngắn nhưng là người trong cuộc, thống khổ trong đó cũng chỉ Lý Kiến Bắc mới biết, tất nhiên sẽ là quá trình cực kỳ đày đọa.
Lúc Vân Cảnh đối mặt với kẻ ác thì có thể gϊếŧ người không chút nương tay nhưng khi đối mặt với những người như Lý Kiến Bắc thì lại rất bất đắc dĩ, anh thở dài một cái sau đó rút ra linh lực trong cơ thể, ngưng tụ ở trên tay phất qua những chỗ không có áo quần che khuất như mặt, cổ và tay của Lý Kiến Bắc. Lý Kiến Bắc kinh ngạc, đang định tránh đi nhưng tốc độ của Vân Cảnh đâu phải một xác chết cứng ngắc như cậu ta có thể né được. Lúc này linh khí tràn vào thân thể Lý Kiến Bắc, ép những chỗ đang sưng phù của cậu ta xuống, chỉ qua mấy giây, Lý Kiến Bắc đã khôi phục lại dáng vẻ như ban ngày. Không có dịch tụ dưới da, Lý Kiến Bắc cảm thấy cả người chợt nhẹ đi, thân thể vẫn cứng ngắc như cũ nhưng lại thư thái hơn không ít.
Lý Kiến Bắc không nghĩ tới Vân Cảnh sẽ giúp mình, cậu ta ngẩng đầu lên vừa khϊếp sợ vừa cảm kích nhìn Vân Cảnh, đang định mở miệng nói thì Vân Cảnh đã xua tay: "Nhanh đi về ngủ đi, sáng sớm ngày mai cậu còn phải dậy sớm đấy."
Lý Kiến Bắc thấy Vân Cảnh định đóng cửa, muốn tranh thủ đưa huyết phù nhưng Vân Cảnh nhìn cũng không nhìn đã trực tiếp đóng cửa lại, ngăn cậu ta bên ngoài. Lý Kiến Bắc chậm rãi thu tay lại, ôm hộp sắt vào trong ngực hồi lâu sau đó cảm kích thì thầm: "Cảm ơn cậu, Vân Cảnh."
Sau khi chắc chắn Vân Cảnh không định ra tay mới mình, Lý Kiến Bắc yên lòng trở lại phòng ngủ, nằm xuống nhắm mắt. Lý Kiến Bắc đang chìm trong vui sướиɠ nên không có chú ý tới Hạng Tử Trác đang nằm ở đối diện đột nhiên mở mắt ra, nghi ngờ nhìn cậu ta.
Ngày kế, Vân Cảnh chính thức bắt đầu kiếp sống học sinh của mình, không thể không nói nguyên chủ lúc trước không hề chăm chỉ học tập nên đối mặt với những những kiến thức kia, trong đầu Vân Cảnh trống rỗng, điều này tạo thành phiền phức cực lớn cho Vân Cảnh. Sinh vật, hóa học, vật lý, số học, tất cả đều là những kiến thức hoàn toàn mới mà trước kia Vân Cảnh chưa từng tiếp xúc. Hệ thống ở Thiên Hồng đại lục khác hẳn nơi này, Vân Cảnh lại lớn lên ở Thiên Hồng đại lục, đã quen với kiến thức và cấu trúc của thế giới đó, bây giờ đột nhiên tiếp xúc thực tế của thế giới này, nhất thời cảm thấy quá xa lạ, không thể thích nghi kịp. Trong đó điểm chết người không phải ai khác mà chính là tiếng Anh.
Dù sao Vân Cảnh cũng là Linh Sư từ tiểu thuyết huyền huyễn phương Đông, tác giả của quyển sách kia là người Trung Quốc, dĩ nhiên toàn bộ thế giới trong đó đều là tiếng Hán. Ngôn ngữ có phát âm kỳ quái như tiếng Anh là thứ mà Vân Cảnh chưa từng tiếp xúc qua, nếu như nguyên chủ có chút kiến thức thì còn tạm được nhưng hết lần này tới lần khác kiến thức của nguyên chủ toàn là rác vụn, không để lại một chút kiến thức học tập nào cho Vân Cảnh.
Vân Cảnh chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu, lúc đi học mặc dù không hiểu giáo viên tiếng Anh nói cái gì nhưng vẫn cố gắng vận dụng Tinh thần lực để ghi nhớ lại toàn bộ, định lúc trở về từ từ tiêu hóa. Bên này Vân Cảnh hừng hực khí thế bắt đầu học tập thì bên kia việc huấn luyện của Hạng Tử Trác và Lý Kiến Bắc cũng tiến vào giai đoạn quan trọng nhất.
Hai ngày sau, trường học sẽ công bố danh sách dự bị, ngay sau đó giải bóng rổ sẽ bắt đầu tranh tài, hai ngày này tình huống của Lý Kiến Bắc không tốt hơn một chút nào mà ngược lại càng ngày càng tồi tệ khiến Hạng Tử Trác gấp đến độ mặt lạnh cả ngày giống như toàn bộ thế giới đều thiếu nợ cậu ta, các xung đột cũng thi nhau kéo tới. Đối với giải bóng rổ này, không chỉ Hạng Tử Trác và Lý Kiến Bắc muốn tham gia mà không ít người cũng muốn một chỗ trong danh sách dự bị đó, cho dù biết xác suất Hạng Tử Trác và Lý Kiến Bắc được chọn rất cao nhưng không phải trạng thái của Lý Kiến Bắc gần đây rất kém sao, chỉ cần Lý Kiến Bắc không được chọn thì tất nhiên sẽ dư ra một suất, những người khác có thể cạnh tranh suất đó.
Đại diện cho trường học tham gia giải đấu bóng rổ thành phố không chỉ là mơ ước của nhiều học sinh yêu thích bóng rổ mà đối với những người có thành tích học tập không tốt hoặc là hoàn cảnh gia đình khó khăn mà nói thì đó là một đường ra rất tốt. Thực lực của đội bóng rổ Bác Dương từ trước đến nay không tệ, sau khi gia nhập chỉ cần có giải thì mỗi người đều sẽ được cấp học bổng hơn nữa nếu được thứ hạng cao thì đối với bọn họ sẽ rất có lợi, nhất là đối với việc chọn trường sau này hoặc là muốn đi theo con đường bóng rổ chuyên nghiệp thì lần tranh tài này sẽ được ghi vào lý lịch của bọn họ. Chính vì nguyên nhân như vậy nên có rất nhiều người bất mãn với việc Hạng Tử Trác dẫn Lý Kiến Bắc chiếm đoạt sân bóng rổ, không ít người cho rằng thiên tài như Hạng Tử Trác chiếm sân còn được, những người khác chỉ có thể nhường nhưng Lý Kiến Bắc lại chậm chạp muốn chết, đừng nói giành bóng ném rổ, ngay cả chạy cũng cứng ngắc như tượng gỗ, vừa nhìn đã biết là không có hy vọng, tại sao còn chiếm sân bóng rổ, không cho người khác cơ hội tập luyện? Đối mặt với sự chất vấn này, Lý Kiến Bắc vô cùng xấu hổ còn Hạng Tử Trác thì tức gần chết, vì Lý Kiến Bắc mà trở mặt với đối phương tại chỗ, cuối cùng chỉ thiếu không có lao lên đánh nhau, cũng may là có giáo viên kịp thời chạy tới khuyên ngăn.
Buổi tối hôm sau, sau giờ tự học, Vân Cảnh mang mộng ma trở lại phòng ngủ thì đúng lúc nghe thấy Hạng Tử Trác lại nổi giận với Lý Kiến Bắc: "Rốt cuộc là cậu đã xảy ra chuyện gì, cậu nói thật đi, có phải là không muốn chơi bóng rổ nữa phải không, không muốn tham gia thi đấu với tôi, không muốn tiếp tục cố gắng vì mơ ước của chúng ta nữa phải không? Nếu không dựa vào thực lực của cậu thì không thể nào thụt lùi đến mức này được, tôi rõ kỹ thuật của cậu hơn bất cứ người nào, bây giờ cậu đang đùa giỡn tôi đúng không, mỗi ngày nhìn thấy tôi gấp gáp, tập luyện đến mức gần chết, cậu cảm thấy rất vui đúng không? Nếu trên người cậu có vết thương thì nên đi chữa sớm một chút, cậu cứ kéo dài không chịu điều trị, huấn luyện mỗi ngày lại không chịu tích cực... Lý Kiến Bắc, tôi thật sự không biết cậu đang muốn cái gì nữa?"
Lý Kiến Bắc sợ hết hồn, vội vội vàng vàng nói: "Không phải, Tử Trác, cậu nghe tôi giải thích, tôi cảm thấy dù sao vết thương trên người tôi cũng không tốt lên được, bộ dạng bây giờ của tôi không có cách nào tiếp tục chơi bóng... Nhưng tôi hi vọng cậu có thể tiếp tục, bây giờ không chơi được thì tôi có thể ở trên khán đài nhìn cậu, nhìn cậu tranh tài ở giải tỉnh sau đó cả nước, cuối cùng là NBA, tôi sẽ luôn dõi theo cậu...."
"Rầm" Một tiếng, Lý Kiến Bắc còn chưa dứt lời, Hạng Tử Trác đã hất bàn ghế ngã xuống, ly nước, sách vở trên bàn đều rơi lung tung trên mặt đất, mảnh vỡ thủy tinh bắn ra khiến bắp chân của Hạng Tử Trác bị cắt dứt nhưng cậu ta giống như không cảm nhận được chút đau đớn nào. Sắc mặt Hạng Tử Trác âm trầm trước nay chưa có, lạnh lùng nhìn Lý Kiến Bắc, không nói một lời sau đó xoay người rời đi. Lý Kiến Bắc nhìn bóng lưng Hạng Tử Trác, thật lâu mới thấp giọng nói: "Tôi thật sự rất muốn đánh bóng với cậu nhưng mà....."
Vân Cảnh thấy hết cuộc cãi vả giữa hai người, cuối cùng trầm mặc xoay người rời đi, chuyện giữa hai người bọn họ, người khác không nên nhúng tay vào, bao gồm cả Vân Cảnh. Vừa mới đi được mấy bước, đột nhiên Vân Cảnh nghe thấy một tiếng động nặng nề truyền đến từ phòng ký túc xá của Hạng Tử Trác và Lý Kiến Bắc, lúc này trong ký túc xá chỉ còn lại một mình Lý Kiế Bắc, tiếng động vừa nãy không giống như tiếng đồ vật rơi mà giống như tiếng người té ngã trên mặt đất. Vân Cảnh đang định trở lại phòng ngủ chỉ có thể thở dài một cái, cuối cùng vẫn xoay người trở lại cửa phòng ký túc xá của Hạng Tử Trác và Lý Kiến Bắc, quả nhiên sau khi thấy Lý Kiến Bắc nằm trên mặt đất sống chết không rõ thì bước tới, đỡ cậu ta dậy. Tay Vân Cảnh vừa mới đυ.ng phải cánh tay Lý Kiến Bắc thì thịt chỗ đó lập tức lõm vào, Vân Cảnh cau mày vén áo lên nhìn thì phát hiện chẳng biết lúc nào thân thể Lý Kiến Bắc đã bắt đầu rửa nát, làn da phiếm đỏ không bình thường, tiếp tục như vậy nữa sợ rằng không đến hai ngày nữa sẽ sinh dòi bọ. Vân Cảnh lại vén áo lên nhìn ngực Lý Kiến Bắc, chỗ trái tim vẫn dán huyết phù nhưng linh khí của lá bùa không còn nhiều, hiển nhiên là không phải mới dán hôm nay mà vẫn dùng lá bùa ngày hôm qua. Vân Cảnh vội vàng đỡ Lý Kiến Bắc nằm xuống giường sau đó tìm được hộp sắt, tiện tay rút một tấm bùa mới ra, xé tấm bùa cũ xuống sau đó dán vào. Linh khí nồng đậm lại bao vây toàn thân Lý Kiến Bắc lần nữa, lúc này cậu ta cũng chậm rãi mở mắt ra, khi thấy áo của mình bị vén lên thì sợ hết hồn, còn tưởng rằng bí mật của mình đã bị phát hiện nhưng sau khi nhìn thấy Vân Cảnh thì cậu ta thở phào nhẹ nhõm, nói cảm ơn: "Lại làm phiền cậu, Vân Cảnh."
"Tại sao vẫn dán bùa cũ, trong hộp của cậu còn dư không ít, nếu đổi cái mới thân thể cậu sẽ không phân hủy nhanh như vậy." Vân Cảnh nói.
Lý Kiến Bắc cúi đầu: "Tôi đã nói là sẽ đưa cho cậu bảy lá bùa..."
Vân Cảnh nói: "Tôi cũng chưa nói là sẽ nhận?"
Lý Kiến Bắc nghe vậy, không biết tại sao lại cười với Vân Cảnh: "Mặc dù ông tôi chỉ là người cản thi nhưng rất có thiên phú, huyết phù này rất hữu dụng, có thể định thi trừ tà, nếu ở trong tay người tài ba thậm chí còn có thể phát huy tác dụng ngoài sức tượng tưởng, hiệu quả đối với thi thể rất tốt. Cậu không phải người bình thường, tương lai nhất định sẽ tiếp xúc với những thứ đó, giữ lại những lá bùa này sau này nhất định có chỗ cần dùng."
Vân Cảnh im lặng, anh đã bị sự cố chấp của người này đánh bại. Lý Kiến Bắc nhận ra Vân Cảnh còn chần chừ, thấp giọng nói: "Tôi sắp phải đi rồi, không cần thiết phải lãng phí nó, trước kia khi còn bé không hiểu chuyện, còn tưởng rằng ông nội là đồ lừa đảo, còn nói những lời khó nghe với ông, bây giờ mới biết ngày đó mình ngu đến cỡ nào. Di vật ông để lại rơi vào tay tôi chỉ có lãng phí, nếu nó ở trong tay người như cậu thì mới có thể phát huy tác dụng chân chính, tôi biết cậu là một người lương thiện, để nó lại cho cậu, tôi rất yên tâm."
"Tại sao lại muốn đi?" Vân Cảnh cau mày nói: "Không phải cậu thích Hạng Tử Trác sao, sao không ở lại với cậu ta?"
Lý Kiến Bắc nghe vậy, bi thương lắc đầu: "Tôi đã là người chết, làm sao có thể ở cùng cậu ấy, người sống ở lâu với người chết sẽ không tốt, tôi ở cùng với cậu ấy những ngày này đã là cực kỳ ích kỷ rồi... Hơn nữa... Tử Trác xứng đáng với một cô gái tốt.... Cậu ấy sẽ không thích tôi.."
Lý Kiến Bắc không được tự nhiên quay đầu sang chỗ khác, sau khi điều chỉnh tâm tình rồi nói tiếp: "Lúc mới chết tôi cũng rất không cam tâm, muốn trở lại chơi bóng rổ với Tử Trác, ít nhất là thực hiện ước định ban đầu ở cùng nhau, giữ lời hứa cùng cậu ấy tham gia giải bóng rổ tỉnh nhưng sau khi trở lại tôi phát hiện tôi không có cách nào chơi bóng được nên hiện tại tôi chỉ muốn Tử Trác được chọn, tôi không muốn bởi vì tôi mà ảnh hưởng đến việc cậu ấy phát huy.. Ngày mai danh sách dự bị sẽ được quyết định, sau khi xác nhận là cậu ấy sẽ tham gia thi đấu thì tôi cũng an tâm rời khỏi thế giới này."
Lý Kiến Bắc nói xong, trong phòng ngủ lập tức rơi vào trầm mặc, Vân Cảnh nhìn cậu ta hồi lâu, không thể làm gì khác hơn là nói: "Nếu cần giúp thì cứ tới tìm tôi."
Lý Kiến Bắc gật đầu: "Nếu có thể, tối mai hi vọng cậu có thể giúp tôi một chuyện cuối cùng... Làm phiền cậu quá Vân Cảnh, thật sự không biết nên cám ơn cậu thế nào, tôi rất hối hận vì trước kia không phát hiện ra cậu là người tốt như vậy, nếu biết sớm một chút, có thể chúng ta sẽ trở thành bạn bè."
Vân Cảnh nhìn vẻ tiếc nuối trên mặt Lý Kiến Bắc, không giải thích gì nhiều, chỉ vỗ nhẹ vai cậu ta sau đó rời đi. Vừa mới đi ra khỏi phòng ngủ, Vân Cảnh đã thấy có người đang bước tới cầu thang, người đó không phải ai khác chính là Hạng Tử Trác vừa mới nổi giận đùng đùng bỏ đi, trên tay cậu ta còn cầm hai hộp cơm, hiển nhiên một phần là của Lý Kiến Bắc. Cho dù rất tức giận nhưng vẫn nhớ Lý Kiến Bắc chưa ăn cơm, sau đó chạy đi mua cơm cho Lý Kiến Bắc...... Hạng Tử Trác cũng chú ý tới Vân Cảnh, sau khi thấy Vân Cảnh đi ra từ phòng mình thì mặt Hạng Tử Trác tối sầm, lạnh lùng nhìn Vân Cảnh đang bước tới, lúc ngang qua Vân Cảnh, Hạng Tử Trác lại cố ý trợn mắt nhìn Vân Cảnh một cái. Vân Cảnh hoàn toàn không để ý đến cảnh cáo của Hạng Tử Trác, ôm mộng ma trở về phòng ngủ học tập.
Mặc dù tiếng Anh của nguyên chủ không tệ đến nổi chữ cái tiếng Anh cũng không nhận ra nhưng là khách tới từ thế giới khác, tiếng Anh đối với Vân Cảnh là một việc nghịch thiên, cho dù có trí nhớ cũng phải cố hết sức mới hiểu nổi. Tiếng Anh là trọng điểm quan tâm tiếp theo của Vân Cảnh.
"ABCDEFG....HIJKLMN..." Bài hát chữ cái tiếng Anh vang lên trong phòng ngủ, Vân Cảnh vừa ôm mộng ma vừa chìm vào biển kiến thức...........
Mấy chương này dài khủng khϊếp mấy nị ơi