Chương 20

Mẹ kế vội vàng vươn tay sờ tóc và mặt của mình, sau khi xác nhận đã khôi phục lại xúc cảm quen thuộc thì lúc này bà ta mới cúi người xem xét tình huống của ba nguyên chủ. Thấy ba nguyên chủ từ từ bình phục lại, tiếp tục ngủ say, chẳng qua là khí sắc lại già thêm mấy chục tuổi thì lúc này mẹ kế mới yên tâm, thở phào nhẹ nhỏm nói: ""Lão già này đã không còn nhiều nguyên khí nữa, chúng ta phải nghĩ biện pháp đổi người khác thôi, mẹ thấy Vân Cảnh rất thích hợp, từ nhỏ thằng ranh kia đã không hợp với mẹ, mẹ nuôi nó nhiều năm như vậy, đã đến lúc nó phát huy tác dụng rồi. Mặc dù còn chưa trưởng thành, nguyên khí kém hơn ba nó nhưng lại tươi trẻ, cũng đủ dùng mấy năm...""

Sau khi âm linh ăn no uống đủ thì bay lơ lửng sau lưng mẹ kế, thấy mẹ kế đang định kiếm thức ăn mới cho bọn nó thì nhất thời trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn, bất kể là lớn hay nhỏ đều há mồm phát ra tiếng cười the thé, không thê lương giống như lúc trước nhưng nghĩ đến âm thanh này phát ra từ trong miệng một đám quái thai vào nửa đêm thì không khiến người ta cảm thấy đáng yêu mà ngược lại còn rợn cả tóc gáy.

Mẹ kế thấy đám âm linh vui vẻ cao hứng như thế thì hừ lạnh một tiếng, xoay người đi tới gương: ""Đừng cao hứng quá sớm, thằng ranh kia rất kì lạ, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì mẹ vẫn chưa hiểu, hỏi các con thì không một đứa nào có thể nói rõ. Mẹ thấy đối phó với Vân Cảnh không thể dùng biện pháp cứng rắn được, nhất định phải sử dụng biện pháp dụ dỗ, mềm dẻo. Mẹ đã đồng ý cung cấp linh khí đầy đủ cho các con thì các con cũng phải giúp mẹ mãi trẻ đẹp, bất kỳ tóc bạc nếp nhăn hay đồi mồi đều không được phép xuất hiện trên người mẹ.......""

Mẹ kế nói xong thì nhìn về phía gương thưởng thức dung mạo của mình, đột nhiên mẹ kế nhìn vào trong gương thì phát hiện một bóng dáng ngoài cửa, sắc mặt mẹ kế lập tức thay đổi, giả vờ xoay người rót nước uống sau đó đột nhiên vọt tới kéo cửa ra, mặt đối mặt với Vân Cảnh đang đứng bên ngoài. Sau khi thấy người đứng ngoài cửa là Vân Cảnh thì mẹ kế sửng sốt, trong mắt lóe lên sát ý: ""Tại sao giờ này con lại ở đây....Con đứng ở nơi này đã bao lâu rồi?!""

Vân Cảnh không nghĩ tới mình lại bị phát hiện nhanh như vậy, lúc nghe thấy mẹ kế định hút khô mình thì Vân Cảnh vẫn đang do dự là tối nay nên ra tay trước hay chờ vài ngày nữa, lúc mẹ kế tự đưa tới cửa thì mới hấp thu linh lực bà ta. Dù sao thế giới này cũng có rất nhiều luật pháp và quy tắc, Vân Cảnh còn đang tự hỏi nên chọn cái nào tốt hơn thì đã bị phát hiện rồi. Như vây cũng hay, vậy thì cứ kết thúc mọi chuyện trong tối nay đi.

Nhìn đám âm linh sau lưng mẹ kế tràn đầy sát ý thì Vân Cảnh vừa âm thầm mở điện thoại di động lên vừa ra vẻ vô tội nói: ""Đột nhiên con muốn đi nhà vệ sinh nên mới xuống.......""

""Dì hỏi con, con đã xuống đây bao lâu rồi?"" Mẹ kế thấp giọng hỏi.

""Mới vừa xuống, sàn nhà trơn trợt như vậy, con sợ ngã cho nên mới vịn tường đi."" Vân Cảnh đáp lại giống như không phát hiện ra mẹ kế không thích hợp.

Mẹ kế nhìn chằm chằm khuôn mặt trẻ trung của Vân Cảnh. Mặc dù bà ta có biện pháp đặc thù để bảo dưỡng rất tốt nhưng dù bảo dưỡng thế nào cũng chỉ có thể khiến bà ta dừng lại ở tuổi ba mươi. Không phải là vì dáng người bà ta không đủ trẻ trung mà bởi vì dù sao bà ta cũng đã có tuổi, nên cho dù có làm thế nào thì cái loại sức sống thanh xuân tản mát ra từ trong xương cốt đó là thứ mà bà ta không bao giờ có. Năm nay Vân Cảnh mới mười sáu tuổi, mặc dù lần này trở về Vân Cảnh chững chạc hơn trước không ít thế nhưng khí chất trẻ tuổi lại chưa từng biến mất. Đây là khí chất chỉ thuộc về những người trẻ tuổi, bà ta cũng muốn nhưng vĩnh viễn không thể nào có được. Nghĩ như vậy sắc mặt mẹ kế trở nên có chút vặn vẹo nhưng trẻ tuổi thì thế nào, không phải sớm muộn gì cũng sẽ già đi, mà bà ta, chỉ cần có người cung cấp linh khí thì có thể trẻ mãi không già! Chờ đến hai mươi năm, ba mươi năm sau thì những người tuổi trẻ này cũng già rồi mà bà ta thì vẫn như hiện tại. Nghĩ thế, khóe miệng mẹ kế hơi cong lên, đáng tiếc, Vân Cảnh lại không có phúc được chết già.

""Mới vừa rồi lúc dì và ba con nói chuyện, con có nghe được không?"" Mẹ kế dò hỏi.

Vân Cảnh kỳ quái nhìn bà ta nói: ""Vừa rồi hai người nói gì? Con không nghe thấy, đã nói là con mới vừa xuống, tại sao dì dài dòng như vậy.""

Mẹ kế thấy Vân Cảnh mất kiên nhẫn thì không giận mà lại rất vui mừng, trong lòng bà ta đã xác định, bà ta đi tới bên cạnh Vân Cảnh, nhìn bậc thang ướt nhẹp sau đó nói: ""Được rồi, được rồi, dì không dài dòng nữa, sàn nhà trơn trượt, con cẩn thận một chút, dì với con cùng xuống lầu, lỡ con có ngã thì còn có người đỡ con dậy.""

""Con đi nhà vệ sinh, dì đi theo làm gì?""

Mẹ kế vẫn đi bên cạnh Vân Cảnh, cười hiền lành: ""Người ta cũng muốn đi nhà vệ sinh mà.""

Vân Cảnh cảm thấy nổi hết da gà, anh làm bộ như mất kiên nhẫn, xoay người đi xuống dưới lầu, vừa mới đi xuống được ba bậc thang thì quả nhiên mẹ kế đi theo, một tay vịn cầu thang, một tay kia lại sờ sau lưng Vân Cảnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt trên vai anh, sau đó dán sát người vào nói: ""Tiểu Cảnh, dì biết qua nhiều năm như vậy con vẫn không xem dì là mẹ, thật ra thì..........lúc bắt đầu dì cũng không thể tiếp nhận con, con biết không, dì không có con nên lúc đối mặt với con thì dì vẫn luôn không biết nên làm thế nào, cho đến khi thấy con dần dần lớn lên, đột nhiên dì hiểu ra người dì thật sự thích không phải là ba con mà chính là con........ Tất cả mọi người đều cảm thấy kì lạ, dì gả cho ba con nhiều năm như vậy, rõ ràng không có gì cả tại sao dì vẫn cam tâm tình nguyện đi theo ông ta, thật ra thì tất cả đều là vì con...........""

Mẹ kế ép giọng xuống vừa nhỏ lại vừa ỏn ẻn hơn nữa mang theo vài phần nhu nhược, âm mũi nức nở, không ngừng bày tỏ với Vân Cảnh. Trong mắt bà ta, Vân Cảnh vẫn là thiếu niên, huyết khí phương cương, chính là lúc không chịu nổi hấp dẫn. Vân Cảnh tối muộn mới về nhà, sau khi về nhà còn không ăn cơm, không uống nước mà hơn nửa đêm lại đột nhiên tỉnh lại đi nhà vệ sinh, sợ là không phải đi vệ sinh thật mà là đi giải quyết một ít vấn đề của đàn ông. Nghĩ như vậy ánh mắt mẹ kế trở nên tham lam, thanh niên trẻ tuổi, đầy khí chất thanh xuân, so với người ba tuổi đã xế chiều thì tốt hơn rất nhiều, mặc dù mỗi ngày đều có linh khí xoa dịu nhưng dù sao thì bà ta cũng là đàn bà. Ba nguyên chủ đã bị hút đến mức độ này nên từ lâu đã không đứng lên được nữa, ngược lại tiểu thịt tươi Vân Cảnh này, chắc hẳn lúc đứng lên thì mùi vị không tệ.

Vân Cảnh hơi nghiêng đầu, còn chưa kịp thấy mặt mẹ kế thì đã thấy một đám âm linh nhào tới, tham lam nhìn mình, bọn nó cảm ứng được năng lượng dồi dào trong cơ thể Vân Cảnh, muốn ra tay nhưng sợ chuyện ban ngày lại tái diễn cho nên chỉ có thể bay vòng tròn chung quanh, ngũ quan vặn vẹo mơ hồ dán sát vào người Vân Cảnh, không ngừng đảo quanh người anh.

Vân Cảnh cười lạnh nói: ""Vì con? Đừng quên dì là mẹ kế của con.""

""Mẹ kế thì thế nào, dì và cha con cách nhau nhiều tuổi như vậy, dì cũng không phải là mẹ ruột của con, tại sao hai chúng ta lại không thể?"" Mẹ kế nói xong lại giống như muốn trấn an Vân Cảnh nên thấp giọng ám chỉ: ""Ba con đã ngủ say rồi, không biết gì cả....... Tiểu Cảnh, dì không cầu xin cái gì....... Chỉ hy vọng con cho dì một đêm tốt đẹp để sau này nhớ lại là đủ rồi.......""

""Dì không sợ con nói chuyện này cho ba?""

Trong lòng mẹ kế cười nhạo, vậy cũng phải có người tin mới được, đúng là con nít ngây thơ. Trên miệng lại nói: ""Nếu hôm nay dì đã nói ra những lời này thì sẽ không sợ con nói cho người khác biết.... Tiểu Cảnh, nếu như ngày mai con muốn nói ra tất cả vậy tối nay con không thể dồng ý với dì sao....""

Vân Cảnh xoay người nhìn mẹ kế thì thấy cặp mắt bà ta xuân ý tràn trề nhìn mình, không biết từ lúc nào thì áo ngủ trên người bà ta đã cởi hai nút, nửa che nửa hở, trái ngược với vẻ xinh đẹp của bà ta là một đám âm linh tham lam dử tợn vờn quanh.

""Xin lỗi, tôi không có hứng thú với bà già, cút!""

Mẹ kế nghe được mấy chữ ""bà già"" thì mặt mày biến sắc, lạnh lẽo nhìn Vân Cảnh nói: ""Tiểu Cảnh, con thấy dì giống bà già chỗ nào?""

""Ngược lại dì nói thử nói xem chỗ nào không giống bà già?"" Vân Cảnh nói xong, ánh mắt cũng không dời đi, Tinh thần lực trong cơ thể tập trung về hai tay, anh giơ tay lên, dễ dàng bắt được một âm linh có cái đầu to đang ở gần, lúc này mặt nó chỉ hận không dán lên mặt Vân Cảnh.

Lúc Vân Cảnh bắt được nó thì cảm giác giống như đang cầm một khối thịt đông lạnh, vừa lạnh vừa cứng, sau đó bàn tay Vân Cảnh hơi dùng sức, Tinh thần lực tản ra, âm linh quái thai thậm chí ngay cả tiếng hét còn chưa kịp phát ra thì đã bị Vân Cảnh bóp nát sau đó hóa thành linh khí bị Vân Cảnh hấp thu.

Mẹ kế thấy vậy thì sợ ngây người, nhìn hai tay Vân Cảnh giống như nhìn thấy quỷ, mà đám âm linh còn lại cũng bị dọa cho sợ gần chết, bọn nó như nổi điên bay tán loạn chung quanh, trong nháy mắt lúc Vân Cảnh bóp nát âm linh kia thì bọn nó cảm ứng được năng lượng đáng sợ từ Vân Cảnh, bản năng nhận thức được nguy hiểm nên muốn chạy trốn nhưng thân thể của bọn nó lại bị trói chặt với mẹ kế, lúc này mẹ kế đang đứng bất động tại chỗ nên những âm linh kia cho dù rất muốn trốn nhưng cũng chỉ có thể bay lung tung trong tầm mắt Vân Cảnh.

Vân Cảnh không nhanh không chậm đi đến bên cạnh mẹ kế, tầm mắt vẫn nhìn thẳng vào mắt mẹ kế như cũ, một cái tay khác lại túm lấy một âm linh đang sợ hãi, một tiếng ""bốp"" quỷ dị vang lên, lại một âm linh hóa thành linh khí bị Vân Cảnh nuốt tại chỗ. Cả người mẹ kế cứng còng, hai mắt ngây ngốc nhìn Vân Cảnh đột nhiên hóa thành ác ma, bà ta cảm thấy cặp mắt Vân Cảnh tối đen, sâu thẳm giống như màu sắc của địa ngục, một lúc lâu sau cả người mẹ kế run rẩy lui từng bước về phía sau, nhìn Vân Cảnh bật ra một câu: ""Mày.....mày nhìn thấy.........""

Đó là bí mật lớn nhất của bà ta, là bí mật mà cả đời này bà ta không định nói cho bất cứ ai, do cơ duyên xảo hợp nên bà ta mới luyện con mình thành tiểu quỷ nuôi ở bên người, những tiểu quỷ này chuyên hút nguyên khí của con người để bổ sung cho mình hơn nữa còn giúp bà ta giữ vững thanh xuân, hai bên cùng có lợi, dĩ nhiên bà ta cũng biết trên thế giới này có không ít người tài ba, dị sĩ, nếu cứ khoe khoang hống hách thì kết quả chỉ có chết cho nên chỉ cần có nguyên khí hút thì mười năm nay bà ta đều yên phận chui rúc trong cửa hàng tạp hóa nhỏ lẻ ở thành hương này, mục đích chính là vì không muốn để cho người khác chú ý đến. Không nghĩ tới vẫn bị phát hiện.... Hơn nữa nhìn vẻ mặt và hành động của Vân Cảnh thì không đơn giản chỉ là bị phát hiện.