Tấn Giang Thủy gật đầu với mọi người sau đó tiếp tục nói: ""Ngoại trừ những thứ này, từ chất lượng mà nói thì tượng Phật thời cổ đại có độ đồng chất và độ tinh khiết khá cao, đặc biệt là đúc các đồ vật kim loại có độ dầy, còn đồ nhái thì ngược lại, sử dụng hợp kim, không tinh khiết, trọng lượng nhẹ. Từ công nghệ phán đoán thì đồ cổ chế tạo hoàn toàn thủ công, sau khi đúc xong tượng Phật phải trải qua điêu khắc tỉ mỉ, còn ở tượng Phật này khuôn mặt, phục sức và bệ hoa sen có dấu vết gia công rất rõ ràng, sử dụng máy móc hiện đại để mài, dấu vết gia công có quy luật, là do hai người khác nhau cùng làm, nhìn kĩ là có thể phân biệt.
Tượng Phật bằng vàng này cao gần ba mươi cm mà nặng gần năm cân nhất định là đồ giả hơn nữa nếu cẩn thận xem xét bệ hoa sen thì sẽ phát hiện ra. Tượng Phật thời Vĩnh Lạc lấy xinh đẹp làm chủ, đặc thù thân trên của Độ mẫu được làm rất đầy đủ, khuôn mặt quả thật cũng phù hợp với tiêu chuẩn tượng Phật năm Vĩnh Lạc nhưng tòa sen lại cứng nhắc, chiều rộng phiến lá lớn tạo cảm giác mập mạp, không có cảm giác mảnh mai xinh đẹp của tượng Phật Vĩnh Lạc, hiển nhiên là làm giả lại một cổ vật đã hư hại hơn nữa còn dùng bùn đen che dấu nơi bị hỏng, chắp vá chổ mới, cho nên mới thêm một tòa sen cho Độ mẫu, dùng để giả mạo phẩm chất của tượng Phật nguyên bản.’’
Sau khi Tấn Giang Thủy nói xong, bốn phía lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, phân tích của lão mạch lạc rõ ràng, có lý có cứ làm người ta tin phục hơn Trần Tùng cứ khen ngợi tràng giang đại hải rất nhiều.
Sau khi Tấn Giang Thủy nhận được tiếng vỗ tay thì không hề đắc ý, trùng hợp lúc này có một trận gió thổi tới khiến quần áo cổ phục của lão hơi bay lên, vẻ mặt bình tĩnh giống như đã sớm hiểu thấu hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, những hỗn loạn trên thế gian từ lâu đã không còn liên quan tới ông.
Lão Triệu ở một bên nhìn Tấn Giang Thủy nổi bật, trong lòng than thở không thôi, nếu bàn về phong phạm thần côn thì Tấn tiên sinh thứ hai, không ai thứ nhất.
Tấn Giang Thủy quay đầu hỏi thăm Vân Cảnh: ""Tiểu Cảnh, tượng Phật này cậu ra giá bao nhiêu?""
Vân Cảnh nói: ""Năm vạn.""
Tấn Giang Thủy nghe vậy lắc đầu: ""Năm vạn còn hơi cao, đồ vậy này bị hư hại quá nhiều, chính phẩm sợ rằng không đầy đủ, không hợp thành Độ mẫu, nhiều lắm là hai vạn.""
Chủ quán thấy từ khi Trần Tùng bị gán ghép là anh em ruột với hắn thì không thấy mở miệng nữa, nếu chỉ dựa vào một mình hắn thì làm gì có tư cách hét giá trên trời, chủ quán cũng hiểu mấy ngàn vạn đừng nghĩ tới nữa, hiện tại có người chịu mua tượng Phật này là tốt lắm rồi, còn mộng đẹp phất nhanh trong một đêm thì tối đắp chăn mơ tiếp thôi.
Chủ quán hung ác nói với Vân Cảnh: ""Cậu vừa mới mở miệng ra giá rồi, làm người không thể nói mà không giữ chữ tín được, một xu cũng không thể thiếu!""
Sau khi nói xong, chủ quán lập tức nghĩ đến hiện tại xung quanh đang có nhiều người vây xem như vậy thì nhận ra hình như thái độ của mình không tốt lắm vì vậy vơ vội lấy một món đồ nhỏ bên cạnh tượng Phật ném vào trong balo của Vân Cảnh: ""Thấy cậu cũng là người thoải mái, chắc sẽ không quỵt nợ đúng không, coi như là khuyến mãi thêm cho cậu một món, năm vạn tiền mặt, đưa ngay hôm nay!""
Vân Cảnh thấy chủ quán đưa mặt dây chuyền mà anh muốn thì lập tức cầm lấy, lại thấy dáng vẻ chủ quán cười bỉ ổi vì thực hiện kế hoạch thành công thì có chút không nhịn được bật cười. Vừa vặn lúc nãy lão Triệu có nhét cho anh năm vạn tiền mặt, Vân Cảnh cũng không lập lờ nữa, lập tức giao tiền cho chủ quán. Chủ quán không nghĩ tới Vân Cảnh thoải mái như vậy nên sau khi nhận tiền thì lập tức ôm vào trong ngưc, sắc mặt thay đổi 180 độ. Lão Triệu và Tấn Giang Thủy thấy Vân Cảnh giao tiền dễ dàng như vậy thì có chút tiếc nuối than thở: ""Đáng tiếc, vẫn bị đắt.""
Nghe nói như thế trong lòng chủ quán cảm thấy rất thoải mái, mặc dù không kiếm được mấy ngàn vạn nhưng dù gì cũng được năm vạn, trước hôm nay hắn tuyệt đối không dám nghĩ tới số tiền này. Đột nhiên hắn như nghĩ tới cái gì đó, vội vàng bước lên nói với Vân Cảnh: ""Cậu đã mua tượng Phật này rồi, chỗ tôi vẫn còn một ít bảo bối, cậu có muốn mua không?""
Nói xong, hắn đổ một đống đồ vật tinh linh từ trong túi ra, lục tìm vài bận cuối cùng cũng tìm được một khối bể thành mấy mảnh: ""Nếu cậu muốn mua cái này thì một vạn, thế nào?""
Mọi người nhìn kĩ thì phát hiện đây là phần bị bể của tượng Phật, mấy người Vân Cảnh còn chưa mở miệng thì những người xem xung quanh đã tức giận mắng: ""Tên gian thương này!""
""Tiểu nhân!""
""Lòng tham không đáy!""
Chủ quán không nghĩ tới Vân Cảnh còn chưa lên tiếng thì bốn phía đã chửi mắng không ngừng, hắn vội vàng lớn tiếng giải thích: ""Mọi người hãy nghe tôi nói, mọi người hãy nghe tôi nói đã! Thật ra thì tôi cũng không biết, nếu không phải lão tiên sinh này giải thích rõ thì tôi cũng không biết! Là như vậy, lúc tượng Phật vào tay tôi đã nứt vậy rồi, tôi nghĩ đây là đồ cổ, nếu bể như vậy chẳng phải là rất đáng tiếc sao, vì vậy nên mới nghĩ cách gắn tượng Phật lại, lại cố định thêm cái bệ hoa sen vào, mọi người đừng nghĩ lớp bùn đó bình thường, tôi tốn rất nhiều công sức đấy. Những mảnh vỡ này tôi còn tưởng vô dụng nên mới bỏ vào túi, nếu không phải hôm nay có lão tiên sinh giảng giải, tôi sợ sẽ quên mất những mảnh vỡ này cũng có tác dụng!""
""Vậy ông mau trả cho người ta, đã tốn năm vạn mua tượng Phật của ông rồi, mấy mảnh vỡ này theo lý mà nói cũng của cậu ta!"" Có một người đi đường nói.
Chủ quán ra vẻ khó xử nhìn Vân Cảnh: ""Cái này.........E rắng có chút khó khăn, mỗi ngày tôi đều mang theo mấy mảnh vỡ này trên người, không có công lao cũng có khổ lao, anh bạn à, cậu đã tốn năm vạn mua tượng Phật rồi, nếu không lấy những mảnh vỡ này e rằng cậu sẽ tiếc đấy! Tôi là người ngoại tỉnh, chỉ bày hàng ở đây hai ngày, mấy ngày nữa là đi, đến lúc đó cậu có muốn tìm tôi cũng không tìm được đâu...""
Không ít người nghe vậy thì tức giận mắng, khó trách buôn bán hét giá như vậy, thì ra là định vét một khoản rồi đi. Trần Tùng đứng đó nãy giờ không lên tiếng nghe vậy thì rất vui vẻ, từ khi thân phận bại lộ thì hắn không nói một câu nào, sau khi Tấn Giang Thủy xuất hiện hắn chỉ lo nhìn chằm chằm Tấn Giang Thủy, lúc này mới chậm rãi bước tới, nói với lão: ""Tấn tiên sinh, đã lâu không gặp, lần trước từ biệt sư phụ còn nhắc đến ngài mấy lần, còn nói lần đó ra tay không biết nặng nhẹ, cũng không biết Tấn tiên sinh có bị ảnh hưởng hay không, nếu bởi vì một lần so đấu thua mà làm hại đến việc tu hành của tiên sinh thì tôi và sư phụ sẽ áy náy cả đời.""
Vân Cảnh đã chú ý tới kể từ khi Tấn Giang Thủy và Trần Tùng chạm mặt thì vẻ mặt hai người có chút kỳ lạ nhưng không nghĩ tới giữa bọn họ lại là loại quan hệ này.
Lời nói thẳng của Trần Tùng làm ảnh hưởng khá nhiều đến Tấn Giang Thủy, chọn thời điểm cũng rất nham hiểm, trong lúc tất cả mọi người đều tin phục Tấn Giang Thủy thì lại nói chuyện Tấn Giang Thủy bị bại bởi sư phụ mình, hoàn toàn không thèm để ý đến mặt mũi của Tấn Giang Thủy.
Tấn Giang Thủy đã sớm đoán được Trần Tùng sẽ nói những lời này, đối với khıêυ khí©h của Trần Tùng, lão vẫn trầm tĩnh như cũ: ""Thay lão chào hỏi sư phụ cậu hơn nữa cảm ơn ông ấy lần trước đã vui lòng chỉ giáo, sau khi lão có đột phá nếu sau này có cơ hội hi vọng có thể tiếp tục lãnh giáo.""
Trần Tùng giễu cợt: ""Sợ là không có cơ hội này đâu, sư phụ càng tiến càng xa, người phàm làm sao có thể đuổi theo bóng dáng người được. Có lẽ những bại tướng dưới tay ông sau này chỉ có thể khiêu chiến học trò của người thôi.""
Lão Triệu cực kỳ tin phục thực lực của Tấn Giang Thủy, ở thành phố Bảo Phong của Vân Cảnh dù thế nào thì Tấn Giang Thủy cũng là nhân vật số một số hai, vậy mà đi tới nơi này lại bị một thằng nhóc chưa ráo máu đầu cười nhạo, không chỉ liên quan đến mặt mũi của Tấn Giang Thủy mà mặt mũi của lão Triệu hắn cũng khó coi. Lão Triệu đang muốn tiến lên thì bị Vân Cảnh kịp thời kéo lại. Hắn quay đầu lại nhìn thì trong lòng nhất thời vui vẻ, quên mất là còn Vân Cảnh ở đây. Biểu hiện của Vân Cảnh ở nhà họ Triệu đã để lại ấn tượng rất sâu sắc, nguyên nhân lớn nhất chính là tuổi Vân Cảnh còn nhỏ mà có thể ở thời khắc mấu chốt bộc lộ ra thực lực đáng sợ như vậy nên Lão Triệu tin tưởng Trần Tùng cũng nhìn lầm, tại sao lúc này không để cho Trần Tùng nhìn thấy khả năng của Vân Cảnh, để cho thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này biết mặt, biết mấy người bọn họ không phải là dễ chọc. Vì vậy lão Triệu vội ho một tiếng, thu chân lại, đứng thẳng tiếp tục duy trì dáng vẻ của một đại ca hắc đạo, chỉ có đáy mắt mơ hồ hiện lên vẻ chuẩn bị xem kịch vui.
""Chỉ dựa vào anh thì sợ rằng ngay cả tôi cũng không bằng."" Đây là Vân Cảnh nói với Trần Tùng.
Trong đám người này thì Trần Tùng oán hận Vân Cảnh nhất nên vừa nghe Vân Cảnh lên tiếng, Trần Tùng lập tức quay đầu lại nhìn rồi sau đó ánh mắt dừng ở tượng Phật trên tay Vân Cảnh: ""À, nếu bàn về trình độ hào phóng đúng là không bằng anh.""
Chủ quán lập tức tận dụng cơ hội nói: ""Anh bạn à, nếu đã mua tượng Phật rồi thì cũng không thiếu chút tiền này, cậu đừng do dự nữa, mọi người đều đang nhìn đấy.""
Vân Cảnh nghe vậy thì cười nói: ""Không cần, thứ tôi muốn đã lấy được rồi.""
Vân Cảnh nói xong thì lập tức vận chuyển một ít linh khí đã hấp thu được ở nhà họ Triệu lúc trước vào hai tay, sau đó tháo cái bệ hoa sen ra trước mặt mọi người. Những người bên cạnh thấy Vân Cảnh mạnh bạo với bảo bối vừa mới mua như vậy, nói phá là phá thì cực kì khϊếp sợ, đây là năm vạn đấy! Còn chủ quán thì lại kinh ngạc trước sức mạnh của Vân Cảnh. Cái bệ hoa sen đó là do hắn gắn vào, mặc dù tháo ra thì cũng không quá khó khăn nhưng nếu chỉ dùng tay lại dễ dàng tháo được thì cũng không khỏi quá kinh hãi rồi hoặc là phần trên tượng đã bị nứt cho nên phần dưới mới bị tách ra, là do hắn không chú ý tới? Chủ quán tự an ủi mình, sau khi ngẩng đầu lên thì thấy từ lúc tháo bệ hoa sen ra, tượng Phật mất đi sự chống đỡ từ từ nứt vụn thành từng mảnh nhỏ rơi xuống đất. Chỉ trong chốc lat, tượng Phật đã hoàn toàn bể nát, trong tay Vân Cảnh chỉ còn một đống bùn đen. Mọi người trơ mắt nhìn tượng Phật có giá năm vạn hỏng ngay trước mắt mình thì không khỏi hoảng sợ hít vào, ai cũng đau lòng thay Vân Cảnh. Lão Triệu cũng trợn tròn mắt, mặc dù năm vạn đối với hắn mà nói thì không nhiều lắm nhưng trong nhiều người ở đây chỉ có hắn là biết rõ gia cảnh của Vân Cảnh nên Vân Cảnh làm như vậy hắn là người kinh ngạc nhất nhưng rất nhanh lão Triệu đã tĩnh táo lại, trước khi quen nhau thì không có gì nhưng vào giờ phút này hắn lựa chọn tin tưởng Vân Cảnh.
Vân Cảnh nhìn đống bùn đen trong tay, theo tượng Phật bị nứt vụn, thứ trong tượng Phật cũng rơi ra ngoài, lẫn trong đống bùn đen, yên lặng nằm trong tay mình, không có tượng Phật che giấu, lúc này linh khí của nó tản ra ngoài, khác hẳn với các loại linh khi khác, nó giống như ngọn lửa bập bùng, nhiệt độ cao hơn linh khí bình thường rất nhiều. Trứng mộng ma vẫn đang an phận ngủ say sau lưng Vân Cảnh đột nhiên giật mình tỉnh dậy, giống như cảm thấy rất hứng thú với vật này. Vân Cảnh dùng một tay khác vỗ nhẹ trấn an nó để mộng ma an tâm một chút, đừng có nôn nóng. Mộng ma bất đắt dĩ an tĩnh lại, mặc dù trứng không nhúc nhích nữa nhưng Vân Cảnh lại mơ hồ cảm thấy nó rất muốn có bảo vật này. Nhất định ý thức của mộng ma vẫn còn ngủ say, chắc hẳn hành động này là theo bản năng, xem ra mộng ma rất thích bảo vật này. Cùng lúc đó Tấn Giang Thủy là người phản ứng đầu tiên, lão nhìn chằm chằm bảo vật trong tay Vân Cảnh, lần đầu tiên hiện lên vẻ mặt thất thố: ""Xá...... Xá Lợi!""
""Không thể nào!"" Tấn Giang Thủy vừa mới nói xong thì Trần Tùng lập tức hét lên, giọng nói có chút vỡ, hắn nhìn chằm chằm đống bùn đen trong tay Vân Cảnh, vẻ mặt không thể nổi.