Chương 1

Tiếng đập cửa thô bạo "rầm rầm"" Không ngừng truyền đến.

""Vân Cảnh, cmn, mau ra đây cho tao!""

""Nếu mày có gan thì đừng trốn, dám cầm tiền của bọn tao rồi chạy mất, tao biết mày ở bên trong, mau ra ngoài cho tao!""

""Mày đừng cho rằng núp trong đó không lên tiếng là im chuyện, đừng quên lúc vay tiền mày đã đồng ý không có tiền trả thì lấy thân mà trả, chờ tao vào được nhất định sẽ bán mày làm money boy...""

Vân Cảnh mở mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng cũ nát, dơ dáy bẩn thỉu, mùi hôi thối xông vào mũi, anh xoa cái trán, lúc này trí nhớ giống như sóng biển tràn vào đầu cộng với tiếng người ồn ào liên tục vang lên bên tai như đang có có vô số người đứng ở bên cạnh anh, liên tục nói chuyện, trong đó có người quen của anh, cũng có người quen của thân thể này.

Bên tay phải Vân Cảnh là một chiếc điện thoại di động đời cũ, màn hình vẫn đang sáng, hiện lên một tiểu thuyết đang đọc dở.

Vân Cảnh híp mắt nhìn tiểu thuyết sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về một bên, ảnh phản chiếu trong gương là khuôn mặt của một người khác.

Vân Cảnh là một người sinh ra ở Thiên Hồng đại lục, thế giới kia tràn đầy linh khí, phàm là những người sống ở thế giới đó chỉ cần trưởng thành là sẽ thức tỉnh dị năng tinh thần, có thể tu luyện linh khí trở thành Linh Sư.

Vân Cảnh là vương gia của một nước nhỏ trong Thiên Hồng đại lục, từ nhỏ đã thông minh, là thiên tài ngàn dặm mới tìm được một nhưng năm mười sáu tuổi thân thể Vân Cảnh đột nhiên bị một linh hồn từ dị giới chiếm mất, mà linh hồn dị giới đó tự xưng là ""người xuyên sách"".

Bấy giờ Vân Cảnh mới hiểu được thì ra là anh chỉ là một nam phụ pháo hôi trong tiểu thuyết, người xuyên sách muốn chiếm thân thể anh, ôm đùi nhân vật chính, muốn cùng được hưởng phú quý với nhân vật chính.

Mất mấy năm rốt cục Vân Cảnh cũng thoát khỏi người xuyên sách và nhân vật chính Âm Ảnh, không ngờ mình và ma thú khế ước của mình là mộng ma thú lại rơi vào trong hắc động, sau khi tỉnh lại thì đã thấy tới nơi này!

Vân Cảnh đã đâm xuyên qua người xuyên sách, linh hồn người xuyên sách đã bị anh bị hắn gϊếŧ cho nên lúc này thân thế mà anh đang chiếm là vô chủ.

Tên của người xuyên sách cũng là Vân Cảnh, chẳng qua trong thế giới kia Vân Cảnh là vương gia, mặc dù từ nhỏ cha mẹ đã mất nhưng lại không hề chịu thua, được tất cả dân chúng ký thác kỳ vọng còn người xuyên sách thì ngược lại.

Từ nhỏ cha mẹ đã ly dị, hắn ta bị xử cho cha nuôi, người xuyên sách rất bất mãn với gia cảnh bình thường của minh, từ nhỏ đã hận đời, khí đó học kỳ một lớp mười của hắn ta vửa mới bắt đầu không lâu, bởi vì thành tích đều đứng chót bảng nên bị thầy giáo la mắng, sau dó hắn ta bỏ học, gần đây lại dính líu đến một đám côn đồ, bị xúi giục dính vào con đường nghiện cơ bạc sau đó phải vay mượn bọn chúng với lãi suất cao.

Lúc này người đang đập cửa đe dọa ngoài kia chính là bọn côn đồ mấy ngày trước còn xưng huynh gọi đệ với người xuyên sách.

Sau khi làm rõ trí nhớ trong đầu, Vân Cảnh chậm rãi đứng lên cảm ứng linh khí của thế giới này.

Một lát sau, vẻ mặt Vân Cảnh cứng lại, mở mắt ra.

Thế giới này có linh khí nhưng phân bố lại khác hoàn toàn Thiên Hồng đại lục!

Ở Thiên Hồng đại lục, linh khí tràn đầy khắp nơi, người nào có năng lực mạnh dĩ nhiên có thể hấp thu nhiều hơn mà ở đây linh khí mặc dù nồng nặc lại tập trung ở một chỗ, người bình thường không thể nào sử dụng được, chỗ linh khí tập trung gần đây nhất cách hai nghìn mét về phía Bắc.

Không có linh khí thì Vân Cảnh không cách nào phát huy được thực lực được, anh cảm ứng mộng ma và tinh thần lực của mình thì phát hiện anh bị bố cục linh khí đặc thù của thế giới này ảnh hưởng dẫn đến liên lạc khế ước của anh và mộng ma trở nên rất yếu, Vân Cảnh chỉ có thể cảm giác được mộng ma cũng cùng trong một thế giới với mình nhưng rất mơ hồ, cụ thể ở nơi nào thì lại không thể biết được.

Đúng lúc này Vân Cảnh nhìn thấy bọn côn đồ với đầu tóc nhuộm đủ mọi màu sắc đang ngậm thuốc đứng ở cửa.

Giây phút thấy Vân Cảnh, bọn côn đồ lập tức cười lạnh, mỗi tên đều bẻ nắm tay hầm hè đi tới chỗ Vân Cảnh.

""Thằng nhóc, trốn đi, mày trốn nữa đi!""

""Nếu lúc nãy mày chịu mở cửa, thành thật dập đầu nhận lỗi với bọn tao thì bọn tao còn nương tay suy nghĩ chừa cho mày một chút tôn nghiêm nhưng bây giờ.....haha.....""

""Xem tao lột da mày thế nào!""

Tên cầm đầu bọn côn đồ nói xong, trong lúc đàn em bao vây thì bước nhanh vọt trước mặt Vân Cảnh, giơ chân lên thật cao đính đá mạnh vào người Vân Cảnh.

Vân Cảnh bình tĩnh nhìn động tác của bọn côn đồ, lúc cái chân của hắn sắp chạm tới người thì không nhanh không chậm né qua một bên, không chỉ tránh được cú đá của tên cầm đầu mà còn khiến tên côn đồ mất đà ngã xuống đất.

""Anh Hứa, không sao chứ?""

Đám đàn em thấy thế thì sợ hết hồn, vội vàng tiến lên đỡ tên côn đồ gầy như bộ xương khô dậy.

Té như cho ăn * trước mặt nhiều đàn em như vậy làm mặt tên cầm đầu lúc đỏ lúc trắng, hắn thở hổn hển định ra lệnh cho đám đàn em tiến lên đánh hội đồng Vân Cảnh thì Vân Cảnh lên tiếng.

""Mày thích đàn ông à?"" Vân Cảnh nhìn mặt tên cầm đầu nói.

Tên cầm đầu rất gầy, mặc áo tay ngắn và quần dài bó sát người, lúc hắn ta đến gần, Vân Cảnh chú ý thấy trên mặt hắn có thoa phấn.

Ban đầu lúc Vân Cảnh bị người xuyên sách chiếm thân thể thì hắn ta cũng từng dặm phấn thơm ở trên mặt sau đó đi dụ dỗ đàn ông nên Vân Cảnh mới cho rằng làm gì có đàn ông trang điểm như vậy, tên du côn này làm cho Vân Cảnh nghĩ tới người xuyên sách nên không nhin được mà hỏi.

Mặc dù bởi vì sống lại mà mất thân thể có tu vi nhưng Tinh Thần lực vẫn còn, giờ phút này Vân Cảnh phát hiện trong cơ thể mỗi người ở nơi này đều có linh lực rất yếu chạy quanh.

Mà lúc này linh khí trong cơ thể tên cầm đầu đi đến một chỗ thì bị ngừng lại, có thể thấy được là do bị thương hơn nữa không phải là mới tổn thương mà do quanh năm suốt tháng tích lũy thành. Sau khi phát hiện điểm này, vẻ mặt Vân Cảnh thành thật nhìn tên cầm đầu hỏi: ""Sắc mặt xanh trắng, tinh thần mệt mỏi, hay cáu giận, bụng chướng, miệng khô thối...."" Tên cầm đầu sửng sốt, đám đàn em cũng giật mình, tức giận như lửa vừa rồi đột nhiên lắng xuống.

Vân Cảnh lại nhìn thêm mấy giây: ""Tình huống của mày rất nghiêm trọng, nếu để nặng hơn có thể biến thành rò hậu môn, mau tới bệnh viện khám thử đi........""

""Tao #&@, mày nói hưu nói vượn cái gì vậy!"" Tên cầm đầu lập tức phản ứng lại, mặt đỏ như rỉ máu, chỉ vào Vân Cảnh nổi trận lôi đình hơn nữa còn muốn trút giận sang đám đàn em: ""Cmn, sững cái gì vậy, đánh nó!""

Đám đàn em miễn cưỡng phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn chằm chằm Vân Cảnh, chỉ cảm thấy hình như hôm nay Vân Cảnh khác hẳn ngày thường?""

Vẫn là khuôn mặt đó nhưng vẻ mặt giống như thay đổi thành một người khác, thần sắc lạnh nhạt, đối mặt với nhiều người như vậy mà hoàn toàn không nao núng, nhìn kỹ sẽ phát hiện mắt Vân Cảnh vừa đen lại vừa sâu giống như ánh sáng cũng không thể lọt vào đó khiến người khác rợn tóc gáy, hơn nữa khi nhớ lại chi tiết trước lúc anh Hứa đánh Vân Cảnh thì hình như từ lúc mở cửa vào biểu hiện Vân Cảnh vẫn vô cùng tĩnh táo. Cũng quá tà môn rồi, hay đây là người khác, tại sao lại khiến bọn chúng cảm thấy sợ hãi từ trong xương?

Anh Hứa thấy đám đàn em đều đứng ngơ ngác giống như trúng tà thì tức nổ phổi, hắn cầm một cái ghế lên hung tợn đập về phía Vân Cảnh, thấy cái ghế đập không trúng, hắn vẫn chưa hả giận, cầm dao gọt trái cây xông tới.

Bọn đàn em thấy dáng vẻ này của anh Hứa, sợ là sẽ đổ máu thì vội vàng ngăn cản nói: ""Anh Hứa, bình tĩnh, bình tĩnh! Anh Triệu nói money boy đều phải được anh ấy xem trước, không phải anh muốn bán thằng nhóc này làm money boy sao, anh Triệu còn muốn xem hàng, đổ máu anh Triệu sẽ giận đấy!""

Không đề nhắc tới còn được, nhắc tới muốn dẫn Vân Cảnh đi gặp anh Triệu thì anh Hứa lại càng tức giận, hôm nay Vân Cảnh tà môn hắn cũng nhìn ra, lỡ dẫn Vân Cảnh qua bên anh Triệu bị người chăn dắt bên trên nhìn trúng, kim chủ có niềm vui mới thì còn cần hắn làm gì.

Anh Hứa cười lạnh: ""Không bán nữa, tiền tao sẽ trả, hôm nay tao không đập nó tàn phế là không được!""

Dao trái cây dưới khúc xạ của ánh đèn làm đám người lóa mắt, Vân Cảnh thấy dao trái cây sắp rạch lên mặt mình thì trong lòng hơi chần chờ.

Nếu là ở Thiên Hồng đại lục nếu có người dám gϊếŧ mình tất nhiên Vân Cảnh sẽ không chút khách khí, lấy tính mạng kẻ đó nhưng đây là thế giới hiện đại, không phải là Thiên Hồng đại lục.

Dựa theo trí nhớ của người xuyên sách, luật pháp ở thế giới này nghiêm khắc hơn Thiên Hồng đại lục rất nhiều, hôm nay đám côn đồ này gióng trống khua chiêng tới tìm mình mọi người xung quanh đều biết, nếu như toàn bộ chết hết tại đây thì tất nhiên Vân Cảnh sẽ phải chịu án. Bỏ đi, chịu đựng trước đã, dạy cho bọn chúng bài học là được rồi.

Vân Cảnh thở dài một cái, tay vừa giơ lên đã đánh trúng điểm yếu trước ngực anh Hứa.

Dao trái cây rơi trên mặt đất phát ra tiếng ""keng"", thân thể anh Hứa chậm rãi ngã xuống, Vân Cảnh không khách khí hút đi hơn phân nửa linh lực trong cơ thể anh Hứa, còn dư lại một chút để hắn duy trì sự sống, chẳng qua là rò hậu môn sẽ nhanh chóng phát tác.

Đám đàn em đang vây quanh thấy Vân Cảnh đánh ngã anh Hứa một cách nhẹ nhàng thì ánh mắt nhất thời hoảng sợ. Vân Cảnh quay đầu, ôn hòa nhìn cánh cửa: ""Tao thiếu tổng cộng bao nhiêu tiền?""

Đàm đàn em mày nhìn tao, tao nhìn mày, rất lâu mới có tên trả lời: ""Không, không phải là thiếu bọn tao mà là thiếu anh Triệu......... Hôm nay chúng ta chẳng qua là đòi tiền thay anh Triệu mà thôi, mày muốn tim thì tìm anh Triệu đi.....""

""Anh Triệu ở đâu?""

""Ở khu tràng khẩu mới gần Giang Ngạn, anh Triệu nói trong đám hàng mới tới nhất định là có đồ tốt nên hôm nay phải đi xem thử.""

""Tràng khẩu? Hàng?"" Vân Cảnh nhướng mày.

""Đổ thạch, anh Triệu đang chơi đổ thạch."" Một tên đàn em khác thấy Vân Cảnh không hiểu lập tức nói, sau đó còn chỉ vị trí của tràng khẩu cạnh Giang Ngạn.

Vân Cảnh lập tức hăng hái nói: ""Dẫn tao đi!""