Tô Cẩn không hề né tránh, có tránh cũng phí công, trên mặt một mảnh tái nhợt, cắn răng rằng: “Ngươi làm ô uế sự thuần khiết của ta, vốn nên thiên đao vạn quả, nhưng ngươi cũng giúp ta báo thù, ân oán đều có, ta không cần tính mệnh của ngươi, nhưng muốn ta như trước bị ngươi làm nhục, cũng không thể.”
Phương Văn thầm than một tiếng, hài tử này thiện lương quá mức, ngày sau cần phải chú ý che chở, nếu không sẽ rất có hại.
Trong lòng nghĩ như thế, trái lại ngoài miệng nói rằng: “Lời này làm sao có thể nói. Ta chuộc thân cho ngươi tiêu hao ngân lượng không nói, dạy ngươi võ công, cũng nên thu một chút tiền bái sư, ngươi không có tiền cũng không sao, ta cũng không muốn tiền bạc của ngươi, bồi vi sư khỏi tĩnh mịch, cũng là bổn phận của đồ nhi, với một thân công phu của ngươi, có thể nói là giao dịch, sao nói ta làm nhục ngươi? Lại nói đến ta thay ngươi báo thù, là ngươi lại thiếu ta một đại ân tình, ngươi nên suy nghĩ làm sao báo đáp ta mới đúng, thế nhưng lại muốn gϊếŧ ta, có hay không bất công.”
Lời này rõ ràng là nói xạo, nhưng nếu ngẫm kỹ lại, cũng có vài phần đạo lý. Sắc mặt Tô Cẩn không khỏi trắng thêm vài phần, kinh ngạc một lát, bỗng rơi lệ, nói: “Là ta không đúng, ta đem mạng bồi cho ngươi, thù lớn đã báo, thân thể dơ bẩn này cũng không nhất định phải giữ lại.”
Lời này như nước lạnh tạt vào mặt, Phương Văn lập tức không có tâm tư vui đùa, không dám lại dọa hắn, ôm vào trong ngực ôn nhu an ủi.
“Vi sư không vui đùa ngươi, ngươi đừng nói như vậy. Là vi sư bất hảo, giờ ngươi vẫn còn trẻ, sau này ta làm trâu làm ngựa, bảo vệ ngươi suốt đời, được không?”
Tô Cẩn nhượng hắn ôm vào trong ngực, vẫn không nhúc nhích, lúc đầu nước mắt còn yên lặng chảy, tới sau lại khóc ra tiếng, dần dần biến thành gào khóc khóc lớn, một cỗ bi phẫn trong lòng trào ra, lại thấy Phương Văn hối hận, trong lòng không tránh khỏi run sợ.
Sáng hôm sau, Tô Cẩn tỉnh lại, đôi mắt phiếm đỏ sưng lên một vòng, Phương Văn đưa khăn ướt cho hắn lau mặt, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng rằng: “Vi sư biết ta đối với ngươi không tốt, một đao này cũng là đáng đời, vốn ta không nghĩ mình có thể sống, cũng không nghĩ tới ngươi lại cứu sống ta, cũng vì việc làm ngày xưa của ta. Chúng ta là thầy trò mấy năm, ngoại trừ ta ép buộc ngươi trên giường, nhưng những chuyện khác đều tùy ý ngươi, dù lúc luyện công ta có trách mắng, cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Vi sư đối với ngươi rất dụng tâm…”
Nói tới đó liền dừng lại, Phương Văn than nhẹ một tiếng, không nói thêm lời nào.
Tô Cẩn lẳng lặng nghe, những ngày trước liền hiện lên trong đầu hắn, xác thực như lời Phương Văn, ngoại trừ thân thể này bị hắn lăn qua lăn lại, còn lại đều thực sự là mọi chuyện thuận ý, chớ nói thầy trò, phụ mẫu hắn cũng chưa từng sủng hắn như vậy, dù ở trên giường, cũng là ôn tồn âu yếm, tư vị đó sớm đã thâm nhập cốt tủy, đã nhiều tháng không có mây mưa, đến đêm tối, thân thể hắn cũng có chút tịch mịch…
Tô Cẩn liếc hắn một cái, oán hận cũng không giảm, mang theo ý tứ trách cứ, nằm xuống phía trong giường.
Phương Văn tâm trạng thoải mái, nắm lấy tay Tô Cẩn, cẩn thận vuốt ve.
Hai người không nói một lời cứ thế mà nằm, đúng là an nhàn bình tĩnh trước đây chưa từng có, ngoài cửa sổ vài phiến lá phong rơi xuống, thật sự là khí trời đầy trong trẻo cuối thu.
Chính văn hoàn