- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thầy Trả Nổi Không
- Chương 36: C36: 36. "đáng Yêu Không?" (h+++)
Thầy Trả Nổi Không
Chương 36: C36: 36. "đáng Yêu Không?" (h+++)
%%%#######CẢNH BÁO: CHƯƠNG TRUYỆN CÓ YẾU TỐ 21+, NGƯỜI DƯỚI 21 TUỔI, NGƯỜI TRÊN 21 NHƯNG TÂM LÝ YẾU VÀ PHỤ NỮ MANG THAI XIN ĐỪNG BÉN MẢNG!!######%%%
%%%%###ĐÃ CẢNH BÁO, NẾU CỐ TÌNH ĐỌC TÁC GIẢ KHÔNG CHỊU TRÁCH NHIỆM!!!!#### :))))))))))))
######## CÁC CHI TIẾT ĐỀU LÀ TƯỞNG TƯỢNG CỦA TÁC GIẢ, KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN NGƯỜI THẬT, VUI LÒNG KHÔNG THÍCH BẤM THOÁT, KHÔNG CHỬI BỚI~~~~~~ CHIN CẢM ƠN :)))#########
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vương Nhất Bác trườn lên hôn Tiêu Chiến, bàn tay vẫn ra sức làm việc, "nắn" ra những tiếng rêи ɾỉ hết sức mê người. Tiêu Chiến quen dần với kích động ban đầu, gan to lên, bàn tay nhỏ của anh sờ đến những múi cơ bụng rắn chắc của cậu, nặng nhẹ vuốt ve. Người phía trên cảm nhận được đυ.ng chạm của anh, các cơ thịt căng cứng, bàn tay ở eo anh bóp mạnh một cái trừng phạt, miệng lưỡi sát phạt mỗi lúc một cuồng bạo.
Quần áo trên người anh đã bi cởi hết, cậu Vương mặc sức sờ soạng, sờ đến đâu đốt lửa tới đấy, miết tay qua để lại đầy dấu vết hoan ái mờ ám. Nhưng mà Vương Nhất Bác mới chỉ cởϊ áσ ra thôi, cái quần bò của cậu cọ vào đùi trong của anh làm anh rất khó chịu, miệng đã bị chặn mất rồi nên anh chỉ có thể dùng hai tay cố gắng cởi cái quần đáng ghét này ra.
Vương Nhất Bác để mặc Tiêu Chiến mò mẫm kéo quần cậu xuống, hay nói đúng hơn là cậu Vương rất hưởng thụ quá trình này. Bàn tay nhỏ của anh mang cho cậu kɧoáı ©ảʍ vô hạn, vụng về mà nóng bỏng.
Cậu sờ nắn tới lúc cảm thấy anh sắp đạt cao trào rồi đột nhiên buông tay, luồn tay xuống lưng anh nâng lên, một tay vuốt mái tóc đã ướt nhẹp của anh, hôn lên trán, rồi hôn xuống mũi, lần xuống vành tai đầy đặn. "Bạn nhỏ" của anh bị lạnh nhạt cứ run rẩy đứng thẳng lên chọc vào bụng Vương Nhất Bác, không thể nào đạt tới cao trào được, anh khó chịu nức nở:
- Nhất Bác, Nhất Bác à, em sờ anh...
Tiếng cười trầm thấp sát bên tai, Tiêu Chiến mơ màng quay qua nhìn, Vương Nhất Bác cũng đang nhìn anh, trong mắt đều là nhẫn nhịn. Trong lúc anh còn chưa kịp nghĩ gì, hai chân anh đã bị tách ra, Vương Nhất Bác quỳ chen giữa hai đùi anh, ngay lập tức anh cảm nhận được thứ gì đó vừa cứng rắn vừa to lớn chống vào "bạn nhỏ" của anh, hai mắt anh liền đỏ ửng lên như mắt thỏ con.
Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến, buộc anh nắm lấy chỗ đó của hai người đang ép sát vào nhau, ghé vào bên tai anh dỗ dành:
- Anh sờ, ngoan.
Bàn tay to của Vương Nhất Bác bao bên ngoài tay Tiêu Chiến, dẫn anh lên xuống nhịp nhàng. Anh phải dùng cả hai tay mà còn chưa nắm được hết, trong lòng có chút sợ, tim lại đập mạnh muốn điếc tai, kích cỡ này đi vào sẽ có cảm giác thế nào?
Chẳng qua chưa được mấy phút, kɧoáı ©ảʍ đánh úp, tê dại chạy thẳng từ xương cụt lên đến đỉnh đầu chạy chuyền sang mấy ngón tay hoạt động nãy giờ vừa mỏi vừa dính nhớp, Tiêu Chiến bắn ra, thỏa mãn rêи ɾỉ thở dốc mấy tiếng.
Vương Nhất Bác thì không nhanh như vậy, vẫn ở trong tay Tiêu Chiến sừng sững dọa người. Cực khoái qua đi, anh lúc này mới để ý đến cậu càng lúc càng không ổn, hai tay Vương Nhất Bác ở trên mông anh cứ xoa đi xoa lại hết sức nóng nảy nhưng vẫn không dám động đến "cấm địa", cứ sốt ruột xoa nắn mãi, mồ hôi cậu cũng tuôn ra như tắm vì nhẫn nhịn kiềm chế.
Tiêu Chiến sợ hãi nắm trong tay "cái trụ" vừa to lớn cứng rắn vừa nóng rẫy kia, nó không có dấu hiệu gì sẽ đạt được cao trào chỉ vì anh sờ sờ như vậy. Giọng anh như mèo con khẽ kêu:
- Cái này làm sao bây giờ?
Anh nghe thấy tiếng cậu nghiến răng:
- Anh sờ nó thêm chút nữa thôi, ngoan.
Nghe giọng cậu kiềm chế như thế anh rất không nỡ, đánh liều nói:
- Anh liếʍ cho em nha!?
Chưa từng làm qua nhưng đã xem qua rồi. Cũng không có gì khó đâu nhỉ?
- Không....
Tiêu Chiến bắn ra được một lần, eo đã có chút sức lực, không nghe tiếng từ chối của Vương Nhất Bác, chống người muốn đè cậu xuống "làm một miếng". Chưa thực hiện được đã bị Vương Nhất Bác giữ lại:
- Hôm nay dừng ở đây đi!!!
- Em bị hâm à!? – Tiêu Chiến hoảng sợ, đến nước này rồi mà không thể dừng lại giữa chừng thế đâu!
Giọng Vương Nhất Bác khản đặc: "Còn tiếp tục em sợ sẽ làm anh đau mất! Còn chưa chuẩn bị gì hết, bôi trơn cũng không có! Anh đừng có liều như vậy!"
Tiêu Chiến ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, hôn hôn lên môi cậu run rẩy lấy lòng: "Không sao đâu, em chậm một chút, anh chịu được mà. Không dừng, anh không đợi được nữa đâu. Xin em đấy, cho anh."
Tiêu Chiến nói xong đột nhiên nghĩ tới cái gì, lần mò đi xuống giường, chống đỡ hai cái chân run rẩy lấy áo sơ mi che lại hạ thân, lần mò bật điện lên. Vương Nhất Bác đơ người không hiểu chuyện gì, tại sao anh nói ra lời kí©h thí©ɧ thế, xong lại bỏ người ta trơ trọi trên giường:
- Anh tìm gì thế?
Tiêu Chiến moi trong cặp ra mấy cái chai nhỏ nhỏ và một cái hộp hình hộp chữ nhật để lên giường, đi lùi vào nhà vệ sinh:
- Anh có tìm hiểu rồi, em đợi một chút, anh chuẩn bị.
Anh nói xong liền chui tọt vào nhà tắm, Vương Nhất Bác lật đật đứng dậy đập cửa: "Anh làm cái gì? Mở cửa!!"
Giọng Tiêu Chiến mang đầy giọng mũi vọng ra: "Em đợi một chút, anh...anh tắm."
Vương Nhất Bác đi trở lại giường xem mấy cái lọ anh vừa để lên, cạn lời. Tiêu Chiến anh ấy thế mà có đặt gel bôi trơn có thành phần kí©ɧ ɖụ©, bαo ©αo sυ hình như cũng được lựa chọn đúng size. Phía dưới của Vương Nhất Bác vì dừng giữa chừng có dấu hiệu mềm xuống, vừa nghĩ đến anh cặm cụi tìm hiểu mấy thứ này, còn mua về rồi là cậu thấy hạ thân mình lại cứng đến phát đau, đưa tay tự vuốt.
Làm chuyện này mà nghĩ về anh vốn không phải lần đầu, hôm nay nhớ lại kí©ɧ ŧìиɧ vừa rồi, nhớ cảm giác bàn tay nhỏ kia nắm lấy, kɧoáı ©ảʍ cộng hạnh phúc phóng đại đến cực hạn.
Vương Nhất Bác tự hành động đến bắn ra rồi Tiêu Chiến mới đi ra ngoài, vừa tắm xong trên người còn mang theo hơi nước, hai chân vẫn run rẩy không ngừng. Mắt anh như có như không lướt qua vật sừng sững ở giữa hai chân cậu, miệng lưỡi khô khan làm anh vô thức nuốt nước bọt một cái.
Anh cảm nhận được ánh mắt cậu dán chặt trên người anh, anh vươn tay tắt điện xong nhanh chóng trèo lên giường. Đón anh chính là vòng tay rắn chắc mà mạnh mẽ kia, Tiêu Chiến thở dài một tiếng đầy thỏa mãn.
Trong phòng mờ tối, Vương Nhất Bác ôm anh dính sát vào người cậu, cọ cọ hạ thân vừa bắn lại cứng vào bụng anh, gục đầu hôn hôn bả vai, khàn khàn nói: "Anh để em đợi muốn mềm xuống rồi!"
Tiêu Chiến vươn tay đυ.ng nó một cái: "Anh có thấy mềm đi chút nào đâu?"
- Người anh thơm.
- Anh đi tắm mà, dùng sữa tắm của em đấy.
Vương Nhất Bác cười ra tiếng thật nhẹ, liếʍ tai anh: "Chỉ tắm thôi à? Anh mau khai thật đi."
Cậu Vương vừa hỏi vừa bóp chặt hai cánh mông, tách ra, một ngón tay chạm vào nơi cấm địa kia, chà sát, nghe được tiếng thở dốc cùng rêи ɾỉ tràn ra dày đặc, ánh mắt càng tối đi:
- Mau nói, chỗ này vừa sưng vừa nóng, vừa rồi anh tự sờ đúng không??
Thầy Tiêu thân xử nam 28 năm, làm sao chịu được kí©h thí©ɧ như thế, hai tay anh ôm lấy cổ cậu Vương, giọng nói nức nở vỡ òa rót tiếng rên vào tai người ta:
- Anh học được .. a..trên mạng...phải vệ sinh...rửa sạch chỗ đó..ưm ư a...ha. Nhất Bác...Nhất Bác à..a...a tay em...nhẹ...ưʍ..nhẹ thôi mà.
Ngón tay Vương Nhất Bác vừa to vừa dài, ở nơi đó của anh lặp lại chà sát làm cả người anh tê dại, không tự chủ được mà đung đưa mông.
Anh đã làm đến mức này, câu dẫn đến mức này mà cậu Vương còn nhịn được thì chắc chắn là liệt dương. Du͙© vọиɠ lấn áp tất cả rồi, cậu Vương làm sao nghe lọt tai cầu xin mềm nhẹ như thế nữa, tự bóp ra tay dịch bôi trơn ngay lần đầu đã đút hai ngón tay vào rồi. Tiêu Chiến cắn môi cố kìm lại tiếng kêu, anh thật sự sợ sẽ kéo hàng xóm sang vây xem mất.
Vì anh đã tự lộng trước một lúc, bên trong đã được lới lỏng ra một chút, gel bôi trơn cũng có tác dụng làm hai ngón tay cậu Vương ra ra vào vào thật dễ dàng. Không biết có phải vì thèm khát lắm hay không, nơi đó cứ mấp máy co thắt, giống như cái miệng nhỏ mυ"ŧ mát lấy lòng hai ngón tay kia.
Tiêu Chiến vừa tắm xong lúc này người lại đầm đìa mồ hôi. Anh còn đang hoảng loạn vì hai ngón tay khuấy đảo phía sau, bất ngờ cảm nhận được đầu v* bị liếʍ một cái, cả người liền mềm nhũn ôm lấy cái đầu đang vùi vào ngực anh liếʍ liếʍ cắn cắn hai nụ hoa nhỏ đó, luồn tay vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu.
Vương Nhất Bác rất kiên nhẫn, hai ngón tay khuấy động rất lâu, miệng lưỡi cũng ra sức hầu hạ anh. Hai điểm nhỏ trên ngực anh bị cậu mυ"ŧ tới sưng lên, vừa đau vừa ngứa. Tiêu Chiến đầu óc đã quay cuồng rồi, cơ thể theo hai ngón tay kia khẽ lắc lư chuyển động, có vẻ như bị bắt nạt nhưng cũng có vẻ thật dâʍ đãиɠ, yêu tinh quyến rũ người ta!
Không khí tràn ngập sắc tình.
Vương Nhất Bác hành sự làm người trên thân mơ mơ hồ hồ chỉ còn biết rêи ɾỉ, cậu xoay người đè anh xuống giường, mở rộng hai chân anh, quỳ vào giữa, nhét thêm một ngón tay vào động nhỏ đã nóng rát ướt đẫm, cùng với tiếng nước nhép nhép, tiếng nức nở đáng thương ngâm nga vang lên từ đỉnh đầu.
Vương Nhất Bác bởi vì muốn nhìn thấy khuôn mặt lúc làʍ t̠ìиɦ của anh mà mở đèn ở đầu giường lên. Ánh sáng nhẹ nhàng chiếu đến dáng vẻ mơ màng của anh, cơ thể anh mềm nhũn hoàn toàn mở rộng nằm bẹp trên giường, cậu Vương chính là muốn làm gì thì làm. Cả người trần trụi phó mặc cậu vuốt ve anh, hôn liếʍ anh, tiến vào khuấy tung bên trong anh, đều được cả.
Tiêu Chiến nhắm chặt mắt, khóe mắt không ngừng rỉ ra nước mắt sinh lý, mồ hôi hòa trộn, cả người động tình đến mức hồng rực lên. Cho dù phía dưới nuốt vào nhả ra ba ngón tay rất đau, nhưng mà l*иg ngực anh hạnh phúc muốn nổ tung. Người ở cùng anh là Vương Nhất Bác, là người anh yêu nhất, và cậu ấy cũng rất yêu anh.
Tình yêu của hai người vất vả lắm mới đi được đến đoạn đường này.
Vương Nhất Bác biết anh bị đau rồi, động tác tay liền chậm lại, ghé xuống để anh ôm lấy lưng cậu, thì thầm dỗ dàng:
- Chiến Chiến ngoan, thả lỏng nếu không sẽ đau lắm.
Hai chân anh cuốn lên eo cậu, Tiêu Chiến mở đôi mắt ướt nhẹp ra, cầu xin: "Anh khó chịu lắm, chỗ đó lạ lắm."
- Thầy Tiêu ơi! – Vương Nhất Bác rút tay ra, đặt tay lên mông anh xoa nhẹ. Một tay cậu vuốt tóc mái của anh, xoa đi mồ hôi nhễ nhại trên trán, nhìn thẳng vào đôi mắt mơ hồ của anh, gọi.
Tiêu Chiến không hiểu sao tên này đột nhiên gọi cái gì mà thầy Tiêu! Rất không thích!!! Nhưng cả người đã bị người ta xoa thành vũng nước rồi, không mắng nổi, chỉ có thể ư a mấy tiếng trong cổ họng coi như trả lời. Toàn bộ chú ý của anh đang bị cảm giác ngứa ngứa nóng rát ở nơi đó chiếm hữu, cơ vòng co bóp mãi không thỏa mãn được, cứ mấp máy mãi:
- Khó chịu, ngứa! Nhất Bác!
Nơi đó đã bị nới rộng, điều giáo tới mức dâʍ đãиɠ, cơ khát không chịu được. Da^ʍ như vậy thì phải phạt, dùng thứ to hơn, cứng hơn để phạt, như vậy mới biết điều!
Vương Nhất Bác vỗ về Tiêu Chiến để anh ngoan lại, cậu cẩn thận đỡ phân thân cứng rắn của mình cọ vào cửa huyệt đang điên cuồng đói khát kia, cảm nhận cái huyệt đó cứ mở ra đóng vào như muốn nuốt qυყ đầυ của cậu vào ngay vậy. Miệng huyệt tìm thấy món ưa thích cứ mấp máy thèm khát cực kì. Lý trí không còn sót lại bao nhiêu của cậu Vương đứt phựt, nhanh chóng đẩy vào. Miệng nhỏ nhất thời bị nhồi chặt cứng, bất động tê dại.
Vì Tiêu Chiến đã chuẩn bị trước, bôi trơn đầy đủ, còn vất vả Vương Nhất Bác dạo đầu lâu như vậy, quá trình đi vào thực sự không quá khó khăn, nhưng anh vẫn bị đau, rất đau. Hai tay Tiêu Chiến bấu chặt trên người Vương Nhất Bác, đến khi cậu đi vào cả rồi thì cả người anh xụi lơ, một chút sức lực cũng không có, chỉ có cậu bé kia vẫn dựng thẳng lên, không ngừng rỉ nước.
Nếp nhăn ở cửa huyệt căng ra, ngậm lấy trụ thịt to cứng, không còn khí thế ăn người ta như vừa nãy, chỉ có nóng rát nóng rát, chết lặng ngậm chặt gậy thịt to to cứng cứng.
- Thầy Tiêu, thầy đau à?
- Đau, em đừng động đậy.
Vương Nhất Bác kiềm chế nói: "Thầy thả lỏng, giao cho em, lưng thầy đừng cứng như thế. Chỗ này, thả lỏng đi."
Vương Nhất Bác xoa bắp thịt phía dưới lưng Tiêu Chiến. Tiêu Chiến thở dài một hơi, mở mắt nhìn người phía trên, bắt gặp ánh mắt đầy dịu dàng của cậu, không hiểu sao đột nhiên muốn khóc. Khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt anh đã khắc sâu vào tâm khảm, kể từ lần đầu tiên gặp mặt, thế giới của anh chỉ còn Vương Nhất Bác, sau này, cũng chỉ có mình người này mà thôi.
Anh không nỡ để cậu phải nhịn, trên trán cậu đã đầy vết gân nổi lên vì kiềm chế. Tiêu Chiến nhấc cánh tay run rẩy ôm lấy lưng cậu, cố gắng hết sức thả lỏng: "Nhất Bác à, anh muốn, em động đi."
Tiêu Chiến cảm nhận được côn ŧᏂịŧ bên trong anh nhẹ nhàng di chuyển, chầm chầm rút ra một ít, rồi lại tiến vào. Dù thế nào thì vẫn rất đau, nhưng anh không dám kêu, chỉ vùi đầu vào cổ Vương Nhất Bác, cắn răng chịu đựng.
Vương Nhất Bác nâng đùi anh lên, tách chân anh rộng ra thêm một chút để cậu dễ dàng đi vào, lại vùi sâu phân thân vào cơ thể anh, hơi thở ồ ồ thì thầm vào tai Tiêu Chiến:
- Thầy ơi, cảm nhận được không? Em đang ở trong của thầy.
Trả lời cậu chỉ có mấy tiếng ư ư a a. Vương Nhất Bác nhận được tín hiệu vùi đầu vào cày cấy. Tốc độ ra vào ngày càng nhanh, huyệt động đáng thương đã quen với dị vật to lớn này, bắt đầu chảy nước dầm dề.
Mỗi một cái đâm vào liền rỉ nước ra. Tới lúc nơi kết hợp của hai người nhầy nhụa không thể tả, tiếng nước nhóp nhép vang vọng cùng tiếng thân thể va chạm nhịp nhàng càng lúc càng lớn, Tiêu Chiến mới cảm nhận được chút kɧoáı ©ảʍ.
Tiếng rên của anh không còn kìm nén nữa mà bắt đầu ngọt ngào trở lại, hơi thở hai người hòa quyện, anh vuốt ve khắp người cậu, đòi hôn. Vương Nhất Bác chiều người yêu, cúi xuống ngậm lấy cái lưỡi ướt nhẹp ấy, yêu thương hôn lên. Hạ thân cậu vẫn không ngừng đâm tới, nước trượt ra từ nơi kết hợp, chảy ướt hết mông anh, cả quá trình cậu nhỏ của anh cứ dựng đứng đầy kích động rỉ nước liên tục như vậy. Vương Nhất Bác liền biết là cậu làm anh thấy sướиɠ rồi, tốc độ liền nhanh lên, cố tình đâm thật sâu vào, điều chỉnh góc độ, tìm tuyến tiền liệt của anh.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác lại hung dữ, anh chỉ có thể mềm nhũn ra nằm bẹp trên giường để cậu muốn làm gì thì làm. Đột nhiên Vương Nhất Bác đâm vào một cái, Tiêu Chiến bật một tiếng rên đứt đoạn liền bắn ra, phun ướt hết bụng hai người.
Vương Nhất Bác tìm được rồi, bắt đầu cứ nhằm chỗ đó mà đâm, Tiêu Chiến rêи ɾỉ tới mức không ngậm được miệng, bụng dưới cứ căng chặt lên, cảm nhận được vật cứng đâm tới đâm lui trong bụng anh, chỗ bị đâm nóng rát trơn nhầy, nhưng bây giờ không còn đau nữa, kɧoáı ©ảʍ mỗi lúc một rõ ràng.
Vương Nhất Bác tập trung làm anh, thi thoảng vẫn ngẩng đầu lên trêu chọc: "Em làm thầy Tiêu chảy thật nhiều nước. Sướиɠ không? Em có giỏi không? Thầy mau khen em!"
Thầy Tiêu được cây gậy vừa dài vừa nóng kia hầu hạ không có chút không hài lòng nào, không tiếc lời khen: "Um, giỏi lắm..ư, sướиɠ, Nhất Bác...ha a...giỏi lắm."
Nhất Bác vùi đầu cày cấy, hạ thân như đóng cọc đẩy vào nơi sâu nhất. Tiêu Chiến mấy lần bị đâm tới va đầu vào thành giường. Cậu Vương đau lòng giữ chặt anh, động tác cũng nhẹ nhàng xuống. Tiêu Chiến cảm nhận được cây gậy thịt đó bên trong anh, đè nghiến qua mọi chỗ.
Tiêu Chiến bám lên vai cậu, kéo xuống để hôn, hôn xong lại rêи ɾỉ nhè nhẹ:
- Chồng ơi, a, nhẹ một chút...ưʍ..
Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng gọi đầu liền nóng lên, gầm gừ khẽ:
- Anh gọi em là gì?
Tiêu Chiến thấy cậu dừng lại, hơi uốn éo mông, nói:
- Chồng, là chồng đó, em không phải sao? Là chồng anh thì mới làʍ t̠ìиɦ với anh, không phải sao?
Vương Nhất Bác không ngờ anh có thể nói ra những lời như thế, cười haha, hạ thân lại bắt đầu chầm chậm đi vào, lần này không điên cuồng như đóng cọc nữa, mà cố tình cọ sát, đi vào thật chậm:
- Phải. Em là chồng của anh. Ngoan, bảo bối mở rộng chân ra nữa đi, mở thật rộng cho chồng đâm vào anh. Có thích chồng đâm mạnh không!? Hay là nhẹ như thế này?
Tiêu Chiến cảm thấy thế nào cũng rất dày vò, làm chậm như vậy khiến anh vừa sướиɠ vừa tê dại. Anh cắn nhẹ môi, để mặc Vương Nhất Bác vác chân anh lên vai, ưỡn lưng tiến vào.
- Bảo bối, gọi chồng tiếp đi.
- A ưm chồng ơi, Nhất Bác nhanh một chút, chỗ đó ưm, sướиɠ, chồng ơi sướиɠ aaaa.
- Sau này bảo bối không thể làm với ai khác, chỉ được mở rộng chân cho chồng thôi, biết không?
Tiêu Chiến cong người bắn ra lần nữa rồi nằm ẹp xuống, thở dốc. Vương Nhất Bác hài lòng lắm, cảm thấy chính mình thỏa mãn được anh cũng là một chiến tích. Cậu nhẹ nhàng ôm anh ngồi lên, hôn anh một cái thật ngọt ngào, bên dưới nhân cơ hội đỉnh sâu vào thêm một chút. Tư thế này là đâm anh từ dưới lên, anh có chút ăn không nổi, khóe mắt tràn ra nhưng giọt nước trong suốt, đáng thương:
- Nhất Bác, tư thế này không được đâu, hức.
Vương Nhất Bác đỉnh đỉnh mấy cái, cảm thấy anh quả thật không chịu được đành buông tha, ghé bên tai anh liếʍ láp một chút, dụ dỗ nói:
- Em còn chưa bắn nữa. Anh không chịu khó một chút, có thể sẽ phải làm đến sáng đó.
Cậu nói rồi lại áp tới cái cổ mảnh khảnh của của anh, hôn mυ"ŧ một trận, bên dưới dừng lại không đâm nữa, chờ anh quyết định.
Tiêu Chiến khóc lóc lắc đầu, anh quả thật không chịu được đâu, tư thế này đâm vào quá sâu, eo anh mỏi quá rồi.
Mắt Vương Nhất Bác lóe lên một chút, hai tay ôm mông anh nhào nặn, môi lưỡi ở hai điểm nhỏ trước ngực anh cắn cắn, ngang ngược nói:
- Chồng muốn, bảo bảo không thể thỏa mãn chồng sao?
Tiêu Chiến đáng thương cuối cùng đành gật đầu, ngay lập tức nhận được những cú thúc dội thẳng tới. Anh ngửa cổ rêи ɾỉ tiêu hồn.
Tư thế này làm tới dồn dập, nhanh chóng làm Tiêu Chiến phun tới lần nữa. Nhưng mà kinh ngạc là tại sao Vương Nhất Bác vẫn chưa chịu tới nữa?
Thật ra Tiêu Chiến bị làm tới ngốc, không biết được chồng anh làm anh, cậu sung sướиɠ hưng phấn tới mức thay bốn lần bαo ©αo sυ rồi. Làʍ t̠ìиɦ với người mình yêu quả thật là thiên đường.
Vương Nhất Bác lôi kéo anh lại, dùng chất giọng quyến rũ của cậu dụ dỗ:
- Bảo bối, sinh con cho em nhé!
- Sinh...sinh cái đầu quỷ nhà em! Đừng làm nữa mà, cầu xin em đó.
Vương Nhất Bác hôn anh, rầm rì dụ dỗ:
- Bảo bối, ngoan, lần cuối cùng, chúng ta đổi tư thế nhé.
Vương Nhất Bác nói liền làm, để anh nằm xuống rồi lật anh lại. Tiêu Chiến vùi đầu vào gối, bắt đầu sâu sắc cảm nhận được thể lực kinh người của cậu Vương.
Vương Nhất Bác sắp xếp đâu vào đó, vỗ mông anh:
- Quỳ hẳn hoi, mông anh nâng cao thêm một chút, chân mở ra đi nào.
Thầy Tiêu nhắm chặt mắt, cảm thấy mình giống như một học sinh hư đang bị thầy giáo phạt vậy đó. Anh gắng sức nâng mông cao một chút, bày ra dáng vẻ mời người đến chà đạp.
Vương Nhất Bác ngắm nhía miệng huyệt ướŧ áŧ kia một chút rồi tiếp tới áp lên người anh, để côn ŧᏂịŧ cọ sát bên ngoài một chút, chọc anh ham muốn. Cậu hôn một đường từ lưng anh tới tai, mỉm cười nhìn người đang vùi đầu vào gối:
- Bảo bối, em là chồng anh đúng không?
Tiêu Chiến đang mải mê cọ sát với gậy thịt phía sau, mơ màng sung sướиɠ cực kì, nghe thấy hỏi liền gật đầu.
- Vậy chồng anh muốn chơi trần, anh có cho không?
Tiêu Chiến chẳng thèm nghĩ ngợi gật tiếp.
- Không dùng bao, bắn thẳng vào đây, cho bảo bảo nuốt hết, có cho không!?
Qυყ đầυ đã ở cửa huyệt chỉ đợi xuất kích, anh vừa gật đầu liền hung hăng đâm vào. Đâm từ sau như thế này cũng sâu không kém tư thế vừa nãy. Không có gì ngăn cách, Vương Nhất Bác cảm nhận được tiểu huyệt có bao nhiêu ướŧ áŧ. Cậu đâm một cái, anh lại rỉ ra thêm nước, nhiều tới mức uốn lượn chảy xuống đùi trong của anh, dâʍ đãиɠ vô cùng.
Vương Nhất Bác giữ hông anh, từ phía sau đâm tới, gậy lớn đâm nút cán, không gì sướиɠ bằng. Nơi đó nóng bỏng, ướŧ áŧ nhầy nhụa, càng đi vào càng dễ dàng.
- Thầy Tiêu, thầy làm em sướиɠ quá.
Nhất thời trong không gian chỉ còn tiếng lép nhép va chạm phát ra từ nơi kết hợp cùng tiếng rêи ɾỉ phóng túng mê loạn.
Vương Nhất Bác đung đưa nửa giờ đột nhiên tăng tốc độ, nhấp thêm chục cái liền bắn, bắn sâu vào trong cơ thể của anh, bắn xong nằm bẹp trên người thầy Tiêu mà thở dốc. Cao trào qua đi, Vương Nhất Bác từ cổ hôn lên môi anh, nhẹ nhành rút phân thân ra, ngọt ngào ngậm lấy lưỡi của anh liếʍ nhẹ an ủi. Tiêu Chiến cảm thấy như vừa chạy bền 10 km, cả người chỗ nào cũng đau mỏi.
Vương Nhất Bác vẫn còn muốn lắm, muốn đổi tư thế làm anh thêm một lần, rồi lại đổi tư thế... Nhưng mà lần đầu tiên mà cậu đã đòi hỏi nhiều như vậy sẽ làm anh mệt chết, như vậy thì không phải là người bạn trai tốt rồi. Cậu Vương rời khỏi người anh nằm sang bên cạnh, kéo thầy Tiêu ôm vào lòng, xoa eo anh:
- Chỗ này đau không!?
Hai mí mắt Tiêu Chiến bắt đầu đánh nhau rồi, cố gắng lắm nói nói được: "Mệt chết rồi!"
- Mới thế mà thầy Tiêu đã mệt rồi, em còn có thể đại chiến ba trăm hiệp nữa.
- Bình thường không thấy gọi, bây giờ em gọi thầy cái gì!? Muốn ăn đánh à.
Vương Nhất Bác hôn má anh: "Anh chưa bao giờ để ý, chỉ có hai thời điểm em gọi anh là thầy thôi à?"
Tiêu Chiến mở mắt ra, suy nghĩ một chút.
Vương Nhất Bác cũng không đợi được đồ ngốc nhà mình nghĩ ra được, tự nói luôn: "Một là ở trong giờ học, anh là thầy giáo, em là học trò. Còn thời điểm thứ hai chính là ở trên giường."
Đem anh lên giường, như vậy như vậy, khiến anh sướиɠ, khiến anh chảy nước...
Tiêu Chiến nhớ lại những lúc cậu gọi anh như thế, cũng nhớ lại vừa rồi Vương Nhất Bác vừa tiến vào anh vừa liên tục gọi thầy Tiêu, mặt anh nóng bừng lên, đối với bàn tay cứ xoa xoa trên người anh lại có cảm giác:
- Em cố tình!!! Thế...thế có phải những lúc em gọi như thế là em muốn anh hả?
- Không hẳn. Em gọi thế để trêu anh thôi, còn lúc nào em chẳng muốn anh.
Tiêu Chiến cười he he he nghe sung sướиɠ lắm, được cậu Vương nịnh đến vui vẻ rồi.
Vương Nhất Bác kiềm chế được cảm xúc muốn đè anh xuống làm thêm mấy lần rồi, ôm anh ngồi dậy:
- Đi tắm đã rồi mới ngủ, thầy Tiêu.
Tiêu Chiến nhắm chặt mắt: "Mệt lắm, mai tắm có được không?"
- Phía dưới anh vẫn còn ... anh không khó chịu à?
- Em chịu trách nhiệm đi!
- Được rồi, em bé của em.
Vương Nhất Bác cười, đi xuống đứng cạnh giường, cúi xuống bế Tiêu Chiến lên, bế vào phòng tắm. Phòng tắm của phòng trọ không có bồn, lại còn chật, anh ôm cổ cậu để cậu cầm vòi tắm, tắm cho anh sạch sẽ từ trên xuống dưới. Ngay cả chỗ vừa ăn vào tinh hoa của cậu cũng được Vương Nhất Bác quan tâm lấy hết ra, rửa sạch.
Tắm xong, sấy khô tóc, lau khô người, cậu Vương lại ôm thầy Tiêu đặt lên giường, lúc này mới đến cậu Vương tắm. Trong lúc tắm cúi người xuống, nhìn thấy trên người chính mình có vài nốt hôn ngân đỏ tươi cùng vài vết cào hồng lên, tủm tỉm cười, minh chứng đây mà, Tiêu Chiến chính thức trở thành người của Vương Nhất Bác rồi.
Mà Vương Nhất Bác cũng chính thức trở thành của Tiêu Chiến rồi!!!
Lúc cậu Vương đi ra, thầy Tiêu đã ngủ say. Vương Nhất Bác tắt điện nhẹ nhàng leo lên giường, chỉnh cái quạt hướng vào anh tránh cho anh bị đổ mồ hôi, còn săn sóc kê thêm cái gối vào bên cạnh anh. Xong xuôi mới nằm xuống, ôm anh khẽ nói:
- Chiến Chiến bảo bối nằm gần lại đây.
Tiêu Chiến vô thức nhích người lại gần, vùi đầu vào l*иg ngực Vương Nhất Bác, ngoan như một chú mèo con. Cậu Vương ôm bảo bối trong lòng, hôn lên mái tóc người thương, mỹ mãn chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Tiêu Chiến oanh liệt phát sốt, cả người đau nhừ, nằm trên giường đưa mắt nhìn theo Vương Nhất Bác bận rộn đi ra lại đi vào dọn dẹp, đi mua đồ rồi nấu cháo. Tiêu Chiến mệt mỏi gọi:
- Em bỏ đồ đấy, lại đây chút.
Vương Nhất Bác vội bỏ đồ xuống, lo lắng hỏi: "Sao thế? Anh khó chịu chỗ nào?"
- Em đi lại làm anh chóng mặt.
- Thế anh nhắm mắt, đừng nhìn nữa. Hôm qua, cái đó, kích động quá, đồ mua về quên không sắp xếp, kem em mua cho anh chảy hết, hỏng rồi nè. Em đang nấu cháo cho anh nữa đó.
Mặt Tiêu Chiến vì sốt mà đỏ hồng, dịu dàng nhìn cậu: "Anh muốn nhìn người yêu của anh, được không?"
Vương Nhất Bác chịu thua, cúi xuống thơm lên môi anh một cái, xoa hai má hây hây hồng của anh dỗ dành:
- Đợi em một chút rồi em trở lại, ngoan, thầy Tiêu không làm nũng nữa.
- Ai thèm làm nũng với em!!!!!
Vương Nhất Bác chạy đi xem nồi cháo, bất chợt nhớ đến Hạt Dẻ từ hôm qua ở nhà một mình lại chạy sang cho mèo ăn, xong xuôi quay về giặt đồ dính đầy tình dịch của hai người. Gần chín giờ sáng, Tiêu Chiến mới có cháo ăn, Vương Nhất Bác phồng má thổi đút tận miệng, anh còn ghét bỏ:
- Em thổi bắn đầy nước miếng vào mà chẳng nguội đi gì cả.
Cậu Vương rõ ràng đã thử độ ấm bằng môi trước khi đút cho anh người yêu bày tỏ oan ức cực kì: "Anh ghét bỏ nước miếng của em lúc nào thế? Hôm qua nuốt vào có ít đâu? Đừng làm nũng, mau ăn còn uống thuốc."
Tiêu Chiến dẩu môi ngoảnh mặt đi: "Không ngon, không muốn ăn."
- Em nấu không ngon hả, thế em đi mua người ta làm nhé.
- Không có khẩu vị, không muốn ăn.
Vương Nhất Bác thật muốn đè người xuống oánh mông, nhưng mà anh ốm nên sốt ruột:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Tiêu Chiến cười trộm, quay qua nhìn Vương Nhất Bác đã đầy vẻ đáng thương: "Hôn một cái thì anh ăn một miếng? Được không?"
Vương Nhất Bác phì cười: "Tiêu Chiến ơi là Tiêu Chiến, anh cứ nhất định phải lừa em hôn anh bằng cách này à?"
- He he he. Có đáng yêu không?
Vương Nhất Bác rướn người hôn anh, lúc rời ra còn liếʍ môi: "Đáng yêu lắm, ngoan, ăn đi"
Tiêu Chiến đạt được mục đích liền ngoan ngoãn lại, ăn xong liền bám chặt Vương Nhất Bác không cho cậu đi đâu, miệng cằn nhằn trách móc:
- Ăn được người ta rồi là chẳng thèm quý trọng gì, bỏ người ta một mình từ sáng tới giờ.
Cậu Vương buồn cười vuốt tóc anh, ghẹo: "Anh nghĩ lại đi, không quý trọng mà em đi giặt qυầи ɭóŧ cho anh hả?"
Anh vùi đầu trong ngực cậu giả vờ điếc: "Lưng đau, eo đau, cả người cùng đau, em đúng là cái đồ trai tân."
Cậu Vương phát giận, vỗ mông anh bốp một cái: "Thế thầy Tiêu phải tạo điều kiện em mới có kinh nghiệm thực chiến được. Thầy cởϊ qυầи áo ra luôn đi."
- Cái gì? Aaa, này!! Anh xin lỗi. Anh không chịu nổi, em đừng...a a ..ư. đau ..đau lắm ~~~.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nồi thịt này các cô hài lòng chưa?????? :))))))))
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thầy Trả Nổi Không
- Chương 36: C36: 36. "đáng Yêu Không?" (h+++)