Cố Khanh Vũ hậm hực đứng nấu ăn, cô ở đây đã được hai tuần rồi, mấy bữa trước cô thấy trong phòng treo một cây guitar, cô liền hỏi mượn Mạc Tư Kỳ. Nào ngờ anh liền nói: "Anh xem em là em gái, vì thế thích gì thì cứ lấy, không cần hỏi anh!". Đáng ghét! Cái Cố Khanh Vũ muốn là anh yêu cô, nào có muốn anh xem cô là em gái, thật là đáng ghét mà. Nhưng mà ít ra bây giờ Mạc Tư Kỳ không còn phòng bị cô nhiều như trước nữa, cô phải làm sao để làm anh thích cô đây? Làm sao để phá nát rào cản anh trai em gái kia đây?
"Anh Tư Kỳ! Thức ăn xong rồi!" Cố Khanh Vũ bê món cuối cùng trên bàn ra gọi Mạc Tư Kỳ.
Mạc Tư Kỳ đi lại ngồi vào bàn, tuy anh nói anh không kén ăn nhưng không hiểu sao Cố Khanh Vũ làm thức ăn lại vô cùng hợp khẩu vị với anh, cứ y như là cô vô cùng nắm rõ sở thích của anh. Bình thường anh đều ăn ngoài, lâu lâu ở nhà mới tự mình nấu ăn, cũng không có người đoán được khẩu vị của anh, trừ khi anh nói. Điều kì lạ hơn là, Cố Khanh Vũ còn biết rõ thói quen của anh, anh thức dậy lúc mấy giờ, hay buổi tối anh thường vừa uống trà vừa xử lý công việc ở thư phòng, mà loại trà mà Cố Khanh Vũ pha cho anh cũng là loại anh thích. Không những vậy, cô vô cùng chu đáo, mỗi sáng, cô đều thức dậy sớm hơn anh, chuẩn bị đồ dùng rửa mặt, quần áo cho anh đi làm, còn làm cơm trưa cho anh. Sống chung với cô hai tuần rồi, cô chưa từng làm gì khiến anh tức giận cả.
"Anh đi làm đây! Có chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh!"
Cố Khanh Vũ tiễn Mạc Tư Kỳ đi làm, hôm đó về anh mang một cái điện thoại cũ mà anh không dùng nữa cho cô. Còn gắn sim và nạp tiền điện thoại cho cô, không những vậy còn cho cô tiền tiêu vặt, cô cứ nói không dùng nhưng anh vẫn cứ kiên quyết đưa nên cô buộc phải nhận lấy. Gần đây Mạc Tư Kỳ có một thói quen là, anh rất thích xoa đầu cô, điên mất, cô cảm thấy mình như cún con vậy. Rốt cuộc là Mạc Tư Kỳ đang xem cô là em gái hay là cún cơ chứ?
Thở dài một hơi, Cố Khanh Vũ chạy đi thay đồ, cô lấy đi cây guitar rồi chạy ra ngoài đàn hát kiếm tiền. Lúc trước cô cũng làm như vậy, tuy không được nhiều nhưng cũng có một số tiền tiêu vặt mà không cần dùng tiền của anh. Bình thường anh đều đưa tiền cho cô đi chợ, mua quần áo nữa, cô đã ghi lại hết, cô sẽ kiếm đủ tiền để trả cho anh. Dù gì cô ở đây cũng chỉ có ba tháng, cô không muốn ăn xài của anh, cô chẳng có chứng minh thư hay hộ khẩu, cô chẳng có cách nào xin việc làm được. Chỉ có thể dùng cách này để kiếm tiền mà thôi, nhưng cô không thể nào hát từ ngày này sang ngày khác nữa, cổ họng của cô thực sự chịu không nổi. Hôm nay cô đành phải đi tìm công việc khác mà thôi, dù gì Mạc Tư Kỳ đi làm tới tối mới về mà.
"Chào em!"
Cố Khanh Vũ đang ngồi suy tư thì nghe một giọng nói ngọt ngào phát ra từ trên đầu, cô ngẩng mặt nhìn lên liền thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp. Trời ạ! Cô chưa từng thấy qua cô gái nào đẹp như vậy, đúng là thế giới tiểu thuyết có khác mà.
"Dạ?"
"Em có thể hát thêm mấy bài không?" cô gái đề nghị.
"Dạ được ạ! Chị có đặc biệt thích bài nào không?" Cố Khanh Vũ cười hỏi.
Cô gái lắc đầu, bảo cô thích bài gì thì hát bài ấy, Cố Khanh Vũ liền đem mấy bài sở trường ra hát, hát xong cô mới trò chuyện cùng cô gái. Hai cô gái cùng nhau tiến vào một quán nước gần đó ngồi, sau khi hỏi tên của cô gái, Cố Khanh Vũ hoàn toàn cứng đơ, người ngồi trước mặt cô là nữ chính. Trời ạ! Cô đã gặp nữ chính, nữ chính thế này Mạc Tư Kỳ không thích mới là chuyện lạ đó, nếu cô là đàn ông cô cũng quyết theo đuổi cô ấy.
"Ngày nào em ra hát nữa!" Phó An Nhiên nhiệt tình hỏi, cô bé này hát rất hay, cô muốn nghe nữa, dù gì cũng chưa đi làm, ở nhà rất buồn.
"Dạ? Em nghĩ chắc một tuần em hát những ngày chẵn thôi, em không thể hát mỗi ngày được nếu không sẽ hỏng thanh quản mất. Em muốn tìm việc khác mà lại không tìm được, em bỏ nhà đi, không có chứng minh hay hộ khẩu, đang ở nhờ nhà người bà con!" Cố Khanh Vũ nói dối, cô không thể nào nói ra cô bị mất trí nhớ, đang ở nhờ nhà người ta, sau đó đợi cảnh sát tìm kiếm người thân. Lỡ như Phó An Nhiên nhiệt tình muốn tìm phụ cô thì cô chết chắc, cô biết thế lực nhà họ Phó rất mạnh, chắc chắn không tới một tháng sẽ thông báo, không có người nào tên Cố Khanh Vũ mất.
"Ồ vậy à? Chị có một người bạn mở một quán cafe, chị mang em tới đó làm phục vụ nhé?"
"Thật ạ? Em cám ơn chị nhiều lắm!"
Phó An Nhiên đưa Cố Khanh Vũ đến một quán tên là Tiamo, đó là một quán cafe được thiết kế theo phong cách châu Âu, nhìn rất sang trọng, dành cho thế giới thượng lưu. Vì được Phó An Nhiên giới thiệu nên Cố Khanh Vũ rất nhanh được nhận, với lại ở vị trí phục vụ bàn, chẳng ai làm khó cô cả. Chủ quán là một cô gái rất xinh đẹp, chị ấy là bạn của Phó An Nhiên, tên là Hạ Thiên Lam.
"Hình như cậu mới mở chương trình hát Acoustic đúng không?" Phó An Nhiên bỗng hỏi.
"Ừ! Tối ngày chẵn, từ 8h đến 10h!" Hạ Thiên Lam cười nói.
"Vậy cho Tiểu Vũ tham gia với, em ấy hát hay lắm!"
"Được! Dù gì cũng mới mở, mình chưa kiếm được nhiều người, chỉ mới kiếm được một cậu sinh viên âm nhạc thôi, vậy Tiểu Vũ đi làm nhé, chị sẽ trả thêm lương cho em."
"Vậy ạ! Em cám ơn chị!"
Cố Khanh Vũ trò chuyện cùng Phó An Nhiên và Hạ Thiên Lam một chút liền từ biệt hai cô ấy vui vẻ về nhà, vậy là mỗi sáng cô không cần phải ra ngoài hát kiếm tiền nữa rồi. Cô đăng ký lịch làm việc vào ca giữa, vì buổi sáng bắt đầu rất sớm, nếu cô làm ca sáng sẽ không thể nấu ăn cho Mạc Tư Kỳ được. Nếu làm ca giữa, cô có thể làm bữa sáng lẫn bữa tối cho Mạc Tư Kỳ. Hôm nay Cố Khanh Vũ đã diện kiến được dung mạo của nữ chính, cô biết mình không thể nào so với nữ chính được. Thân thể của Cố Khanh Vũ vốn dĩ vẫn chưa phát triển toàn diện, cô cũng chỉ mới có mười tám tuổi thôi.
Nếu không nghĩ ra cách lấy lòng Mạc Tư Kỳ thì có lẽ còn lâu anh mới chịu để ý đến cô. Nhưng mà quan trọng là cô phải làm gì đây, nếu làm quá thì anh sẽ không cho cô ở đây nữa. Hai tuần nay Cố Khanh Vũ luôn phát huy sở trường nấu ăn làm việc nhà của mình, Mạc Tư Kỳ không có phàn nàn gì cả, lăn qua lăn lại trong phòng khách, sàn có bẩn cũng sẽ bị Cố Khanh Vũ lau sạch. Tiếp theo nên làm gì đây, làm gì đây, làm gì đây... A! Tại sao cô lại không hỏi Phó An Nhiên nhỉ, cô có quân sư cơ mà!
"Em làm gì vậy? Không khỏe à?"
Mạc Tư Kỳ đi làm về liền thấy Cố Khanh Vũ đang nằm úp mặt xuống sàn nhà, hai tay hai chân duỗi thẳng, mà đầu của Cố Khanh Vũ còn đặt ở dưới gầm bàn. Khi nghe giọng của Mạc Tư Kỳ, Cố Khanh Vũ giật mình muốn ngồi dậy, đầu lại đυ.ng vào gầm bàn, kêu một tiếng thật to, đau đến khóc ra nước mắt. Mạc Tư Kỳ vội chạy lại kéo lấy Cố Khanh Vũ đang ôm đầu ra, nước mắt của cô chảy ròng ròng, thật là đau nha!
"Ai bảo em chui xuống gầm bàn làm gì cho đυ.ng đầu!"
Mạc Tư Kỳ vừa xoa xoa cục u cho Cố Khanh Vũ vừa nói, nhìn bộ dáng ôn nhu dịu dàng này của Mạc Tư Kỳ mà tim của Cố Khanh Vũ đập thình thịch. Oa! Mũi của anh cao thật, lông mi cũng cong, quyến rũ nhất là đôi môi mỏng đó nha, Cố Khanh Vũ thật sự muốn nếm thử.
"Anh Tư Kỳ có bạn gái không?" Cố Khanh Vũ hỏi.
"Hỏi làm gì?" Mạc Tư Kỳ nhíu mày.
"Thế anh hôn ai chưa?" Cố Khanh Vũ không trả lời câu hỏi của Mạc Tư Kỳ mà tiếp tục hỏi.
"Chưa" Mạc Tư Kỳ nói xong rồi đứng dậy đi lấy dầu thoa cho cô.
Bỗng Cố Khanh Vũ ôm đầu, kêu đau một tiếng, Mạc Tư Kỳ vội ngồi xuống xem xét vết thương cho cô. Cố Khanh Vũ cười hì hì, sau đó đẩy ngã Mạc Tư Kỳ ra đất, thành công cướp đi nụ hôn đầu của anh rồi chạy mất để lại Mạc Tư Kỳ cứng đơ người nằm ở trên sàn.