Trong căn phòng tối tăm, Lưu Nguyệt cố gắng mở to mắt để thích ứng với bóng tối, xung quanh không có ai cả, chỉ có những dụng cụ kinh người kèm theo trong không khí lại thoang thoảng mùi máu tươi. Lưu Nguyệt vừa sợ hãi vừa không cam tâm, đường đường là đại tiểu thư Lưu gia, tại sao cô ta lại phải chịu cảnh này? Cô ta xinh đẹp có, học thức có, gia thế có, tại sao Mạc Tư Kỳ ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô ta mà lại để ý đến một con nhỏ không ba mẹ kia? Lưu Nguyệt thật sự không cam tâm, rất không cam tâm!
Kẹt! Tiếng mở cửa vang lên bên tai của Lưu Nguyệt, cô ta liền nhìn ra cửa, khi thấy người đàn ông trước mắt, cảm xúc của Lưu Nguyệt thật sự rất phức tạp, vừa yêu lại vừa hận.
"Tại sao lại đối xử với em như vậy?" Lưu Nguyệt tuyệt vọng hỏi Mạc Tư Kỳ, cô ta muốn chạy lại chỗ Mạc Tư Kỳ nhưng hai tay lại bị trói, cô ta cũng không còn cách nào.
"Do cô muốn tìm đường chết, còn trách tôi?" Mạc Tư Kỳ nhìn Lưu Nguyệt nói, ánh mắt anh nhìn cô ta hiện giờ như nhìn một vật chết, khiến Lưu Nguyệt rét run.
"Là em yêu anh trước! Con nhỏ đó mới nhảy ra đã cướp mất anh! Em có gì không tốt hả? Anh nói đi! Yêu anh cũng là sai sao hả?" Lưu Nguyệt nói như hét.
"Yêu tôi không sai! Sai là ở chỗ cô quá tham lam, quá cố chấp! Cô còn nhớ năm cô mười tám tuổi hay không? Sinh nhật của cô tôi đã nói rõ ràng tôi luôn xem cô như là em gái, sau này cô gả đi hay có ai bắt nạt cô, Mạc gia luôn là chỗ dựa thứ hai của cô. Thế cô làm như thế nào? Cô bỏ thuốc tôi! Cô nghĩ xem nếu như cô có một người bạn mà cô luôn xem cậu ta là em trai, cô không thích cậu ấy mà cậu ấy lại bất chấp thủ đoạn bỏ thuốc cô, chiếm đoạt cô. Khi cô biết điều đó cô cảm thấy như thế nào? A! Một người ích kỷ tham lam như cô làm sao biết suy nghĩ cho người khác chứ? Cô thử suy nghĩ xem, từ nhỏ đến lớn tôi đối xử tệ với cô ở chỗ nào mà cô trả thù tôi như vậy, tôi yêu một người mà không yêu cô cũng là sai sao? Cô nghĩ xem nếu tôi bị đâm thì cô có can đảm mà đứng ra cản dao cho tôi không?
Lưu Nguyệt! Đối với Lưu gia cô là viên ngọc quý còn đối với những gia đình thượng lưu khác cô chẳng là cái thá gì cả! Trách tôi nói khó nghe? Thật xin lỗi! Thế giới này không tốt đẹp như cô nghĩ đâu! Hoàng tử chỉ có trong cổ tích mà thôi, trên thế giới này không có hoàng tử đâu, cô đừng có ảo tưởng nữa, cô luôn xem tôi là hoàng tử của cô, luôn ôn nhu dịu dàng với cô, vì tôi xem cô là em gái, xem cô như một thành viên của nhà họ Mạc. Cô xem, tôi vừa bộc lộ tính cách hung ác lạnh lùng ra cô đã không thể chấp nhận được, cô như vậy là yêu tôi sao? Tình yêu của cô chỉ là không cam tâm thứ mình yêu thích lại bị người khác đoạt đi mà thôi! Cô cố chấp ở bên tôi, muốn tôi yêu cô, rồi khi cô hiểu hết về tôi, cô liền không chấp nhận được, cô có nghĩ đến sẽ khiến tôi tổn thương hay không? Cô chưa bao giờ cố gắng tìm hiểu tôi là người như thế nào, chỉ biết hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc của tôi, cô làm được gì cho tôi chưa?
Ba của cô cũng là nhân vật phong vân trên thương trường, cô thấy ông ấy có thủ đoạn tâm cơ hay là không? Nếu tôi mà dịu dàng ôn nhu như những gì cô nghĩ, Mạc gia có thể đứng vững và lớn mạnh như bây giờ? Tôi thật sự không thể hiểu được Lưu Nguyệt cô có não sao? Nếu cô bị trục xuất khỏi nhà họ Lưu, cô có thể làm gì? Tiểu Vũ biết đi làm phục vụ để kiếm tiền, còn cô, cô có thể đứng cho người khác sai khiến hay không? Cô có biết nấu ăn làm việc nhà hay phục vụ người khác không? Cô có quyền gì mà khinh thường chê bai cô ấy?"
Lưu Nguyệt ngơ ngác nhìn Mạc Tư Kỳ tức giận nói, lần đầu tiên trong cuộc đời, Lưu Nguyệt nghe được Mạc Tư Kỳ nói nhiều đến như vậy, cũng là lần thứ hai trong cuộc đời, cô ta thấy bộ mặt tức giận của Mạc Tư Kỳ. Từ nhỏ đến lớn, cho dù cô ta có quậy phá đến cỡ nào, nhõng nhẽo đến cỡ nào, Mạc Tư Kỳ cũng rất kiên nhẫn dỗ dành cô ta. Lần đầu tiên Mạc Tư Kỳ tức giận với cô ta, thậm chí đánh cô ta là lúc cô ta buông lời cay độc với Cố Khanh Vũ. Nhưng Lưu Nguyệt không thể phủ nhận, lời của Mạc Tư Kỳ hoàn toàn đúng.
Lưu Nguyệt từ nhỏ đã là công chúa trong mắt mọi người, hưởng thụ hết tất cả sự tốt đẹp, người yêu và theo đuổi cô ta không hề ít, nhưng bọn họ đều bị cô đem ra so sánh với Mạc Tư Kỳ. Lưu Nguyệt cảm thấy bọn họ không đủ săn sóc, không đủ ôn nhu như anh nên cô ta không chấp nhận bọn họ, cô ta ỷ vào ba mẹ Mạc luôn yêu thương cô ta mà nghĩ rằng tương lai mình chắc chắn sẽ là vợ của Mạc Tư Kỳ. Nhưng Mạc Tư Kỳ không thích cô ta, cô ta bất chấp mọi thủ đoạn để chiếm đoạt anh, thật không ngờ vì vậy mà anh rời đi, thà sống một mình không ai chăm sóc cũng không muốn quay về nhà chính của Mạc gia. Mỗi ngày, cô ta đều ở Mạc gia chờ Mạc Tư Kỳ, nhưng anh không trở về ăn cơm, một cuộc điện thoại cũng không có. Đến khi biết anh sắp quay về, cô ta mừng như điên, nhưng không ngờ đến, Mạc Tư Kỳ lại dẫn theo một cô gái, còn nói muốn cưới cô ấy, cô ta làm sao chấp nhận được chứ?
Không những vậy, Mạc Tư Kỳ còn muốn vì bảo vệ cô gái đó mà đòi gϊếŧ cô, gϊếŧ cả Lưu gia chôn cùng, chưa bao giờ, chưa bao giờ Lưu Nguyệt biết Mạc Tư Kỳ lại có một mặt tàn nhẫn vô tình đến như vậy. Ba mẹ cô ta cũng đâu có đối xử tệ với anh, cô ta cũng vì quá yêu anh mà thôi, thế mà anh lại tàn nhẫn đến như vậy. Lưu Nguyệt cảm thấy chính mình điên rồi, điên đến nỗi có suy nghĩ nếu cô ta không chiếm được Mạc Tư Kỳ thì Cố Khanh Vũ cũng đừng hòng. Muốn cô ta nhìn hai người họ ngọt ngào hạnh phúc? Chuyện đó là không thể nào! Cô ta không muốn liên lụy đến Lưu gia nên chọn ra tay với Mạc Tư Kỳ, nhưng cô ta không nghĩ đến Cố Khanh Vũ thoạt nhìn yếu đuối như vậy lại có can đảm chắn một dao kia cho Mạc Tư Kỳ.
"Anh muốn xử em thế nào?"
Lưu Nguyệt nghẹn ngào hỏi Mạc Tư Kỳ, cô ta làm tổn thương Cố Khanh Vũ, Mạc Tư Kỳ chắc chắn sẽ không tha cho cô ta dễ dàng như vậy...
Bỗng dưng hai tay đột nhiên được thả tự do, Lưu Nguyệt mở to mắt nhìn Mạc Tư Kỳ như không tin được.
"Anh... Tại sao?"
Lưu Nguyệt nhìn hai tay mình bị Mạc Tư Kỳ cầm lấy nhét cho một sấp hồ sơ rất dày, khi cô mở ra xem, nước mắt lại rơi nhiều hơn.
"Tôi thừa nhận mình rất muốn lấy mạng cô, nhưng người bị cô đâm còn không có ý nghĩ truy cứu vấn đề này thì tôi cần mạng cô để làm gì?"
Lưu Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng giọng lại nghẹn đi, chỉ còn lại tiếng nấc vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Bỗng một bàn tay ấm áp đặt lên đầu Lưu Nguyệt xoa xoa, Mạc Tư Kỳ thở dài kéo Lưu Nguyệt ôm lấy như lúc nhỏ vẫn hay ôm cô ta.
"Đi nước ngoài học chuyên sâu đi, tương lai còn dài như vậy, phải học cách trưởng thành đi, đây là lần cuối tôi an ủi cô, sau này tôi không muốn nhìn thấy cô nữa. Tự tìm hạnh phúc cho chính mình đi, đừng có suốt ngày suy nghĩ ích kỷ, phải biết suy nghĩ cho cảm giác của người khác nữa. Một người đàn ông cho dù có lạnh lùng tàn nhẫn đến mức nào, nếu anh ta thật sự yêu cô, anh ta sẽ tự động ôn nhu dịu dàng với cô, anh ta sẽ trở thành hoàng tử của riêng cô chứ không phải hoàng tử của tất cả mọi người, hiểu không?"