Hết thời gian ở cữ, Cố Khanh Vũ vừa chăm sóc bé cưng vừa ôn thi đại học, mới đầu Mạc Tư Kỳ sợ cô quá vất vả không muốn cho cô đi học, Cố Khanh Vũ hết lời năn nỉ cộng dụ dỗ khuyến mãi thêm hối lộ. Cuối cùng Mạc Tư Kỳ đã không chịu nổi sắc đẹp của vợ mà đầu hàng cho Cố Khanh Vũ đến trường. Dù gì bây giờ Cố Khanh Vũ cũng chỉ mới có hai mươi tuổi, sau khi sinh con xong, ngực và mông cũng phát triển, eo thì còn lại chút thịt thừa, một thời gian sau cũng hết. Nhìn Cố Khanh Vũ bây giờ còn xinh đẹp quyến rũ hơn trước kia, Mạc Tư Kỳ đi cùng Cố Khanh Vũ, thấy những tên đàn ông khác nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng khiến anh tức giận không thôi.
Nhìn Cố Khanh Vũ vội vã chuẩn bị đồ chạy đi học, bé cưng bên cạnh cũng bị tiếng động của cô đánh thức, Mạc Tư Kỳ cười cười nhìn bé con hai mắt long lanh mở to nhìn mình. Lòng của Mạc Tư Kỳ liền mềm nhũn, bé cưng có diện mạo thực sự rất giống anh nhưng đôi mắt to tròn long lanh kia lại giống Cố Khanh Vũ. Cố Khanh Vũ thay đồ xong liền chạy đến ôm hôn bé cưng cùng Mạc Tư Kỳ rồi mới đi học.
Thấy mẹ muốn rời đi, bé cưng liền vội vã xuống giường, lê đôi chân nhỏ chạy theo hướng của Cố Khanh Vũ bập bẹ kêu: "Mẹ... mẹ..."
Cố Khanh Vũ đang trễ học nên đi rất nhanh nên khi bé cưng xuống được giường thì Cố Khanh Vũ đã đi học mất rồi, bé cưng thấy mẹ bỏ đi như vậy liền ủy khuất nhìn Mạc Tư Kỳ khiến anh dở khóc dở cười. Chỉ tại tối hôm qua anh ép cô quá mức nên mới khiến cô ngủ quên, thấy bé cưng như vậy anh liền ôn nhu mang bé đi rửa mặt thay quần áo rồi mang đến chỗ ông bà nội. Ba mẹ Mạc vì muốn được ở gần cháu nội nên đã dọn đến gần đây ở, vì chuyện của Lưu Nguyệt mà Mạc Tư Kỳ không muốn quay về nơi đó nữa. Hôm đó anh chỉ giao Lưu Nguyệt cho Phó Hạo Phong xử lý trước sau đó một mình đi tìm Lưu Nguyệt, Cố Khanh Vũ như biết được anh sẽ xử lý Lưu Nguyệt, cô chỉ nói với anh đừng làm tổn thương cô ấy rồi không nói thêm gì nữa.
Mạc Tư Kỳ hỏi Cố Khanh Vũ không hận Lưu Nguyệt sao, nhưng cô chỉ cười nói: "Cô ấy cũng chỉ vì quá yêu anh thôi, em cũng không có việc gì, nếu tha thứ được thì hãy cứ tha đi, coi như tích một phần công đức cho bé cưng, nhé!"
Bây giờ, Mạc Tư Kỳ nhìn bé cưng cứ lăn qua lăn lại không chịu mặc quần áo, không hiểu sao, cứ mỗi lần ở bên anh, bé lại vô cùng quậy phá nghịch ngợm, còn ở bên Cố Khanh Vũ, bé lại ngoan ngoãn, nói gì cũng nghe, không những vậy còn bám dính không buông khiến anh ghen đến đỏ mắt. Trước kia, Cố Khanh Vũ chỉ có anh, hết lòng chăm sóc anh, nhưng bây giờ đột nhiên tình yêu của cô bị xẻ ra cho bé cưng, thậm chí còn nhiều hơn cả anh. Mạc Tư Kỳ lên tiếng kháng nghị, nhưng Cố Khanh Vũ lại nói nếu không có bé cưng thì cô sẽ không thể ở bên cạnh anh, vì vậy cô muốn chăm sóc bé thật tốt. Nghe Cố Khanh Vũ nói như vậy, anh cũng không thể nào tức giận được nữa.
Sau khi mặc đồ xong cho bé cưng, Mạc Tư Kỳ mang bình sữa nhỏ cho bé uống rồi mới mang bé đến nhà của ba mẹ Mạc. Bình thường nếu Cố Khanh Vũ không đi học ở nhà thì cô sẽ chăm sóc bé, còn hai vợ chồng đều bận thì đều mang qua nhà ba mẹ Mạc nhờ họ chăm sóc giúp. Nhà họ Mạc thực sự rất thích con gái, từ lúc mang Cố Khanh Vũ về, họ đã rất thương yêu cô, bây giờ có thêm cục bột nhỏ này, địa vị của Mạc Tư Kỳ hoàn toàn không còn trong mắt của ba mẹ Mạc. Bị ba mẹ coi là người ngoài thì không nói đi, ngay cả vợ cũng xem anh nhẹ hơn cục bột kia, khiến anh thật sự rất tức giận mà không thể làm gì được!
Lúc mang đến cho ba mẹ Mạc, bé cưng lại không chịu, khóc um lên khiến Mạc Tư Kỳ cũng đau lòng, đành phải mang bé theo đi làm. Vì vậy trong Mạc thị được một phen kinh ngạc khi thấy tổng giám đốc của mình bế một đứa trẻ đáng yêu theo. Đây là lần đầu tiên Mạc Tư Kỳ bế bé cưng đến công ty, trước kia bé còn nhỏ, để ở đâu liền ở đó, đâu biết tự dưng bây giờ lại nằng nặc bám theo anh, ngay cả ông bà nội cũng không thèm! Mạc Tư Kỳ bế bé cưng bỏ trong phòng làm việc, tìm một thứ gì đó cho bé chơi rồi bắt đầu làm việc.
Đến trưa, Cố Khanh Vũ tan học liền bắt xe đến công ty của Mạc Tư Kỳ, cô cũng là lần đầu tiên đến nơi này, cô cũng không ngờ tới việc bé cưng bám theo anh đến công ty, nếu không cô sẽ không đến đây. Mạc Tư Kỳ đang ngồi trong phòng làm việc liền nhận được điện thoại của Cố Khanh Vũ, anh vội bế bé cưng xuống đón mẹ. Vừa xuống đến nơi, anh thấy rất nhiều nhân viên nam đang đứng nhìn cô với ánh mắt hình trái tim. Cố Khanh Vũ hiện giờ rất xinh, cô mặc một cái váy hoa màu trắng, mái tóc đen dài, khi nhìn thấy Mạc Tư Kỳ cùng bé cưng, Cố Khanh Vũ liền cười một cái thật tươi. Khoa trương hơn nữa là Mạc Tư Kỳ còn thấy mấy nhân viên nam kia chảy máu mũi.
Hình ảnh xinh đẹp này rất nhanh bị bé cưng phá hoại, bé vừa thấy Cố Khanh Vũ liền giãy giụa muốn leo xuống khỏi người của Mạc Tư Kỳ, sau khi xuống được dưới đất, bé liền chạy lại chỗ của Cố Khanh Vũ, vừa chạy vừa gọi mẹ. Cố Khanh Vũ liền ngồi xuống đón lấy bé, mấy nhân viên kia há hốc mồm ngạc nhiên nhìn cô, cô gái ấy trẻ như vậy mà đã có con rồi sao? Nhưng khi thấy Mạc Tư Kỳ bước lại chỗ họ, trái tim của mấy nhân viên nam đều tan nát, cô gái kia lại là vợ của sếp tổng? Nhìn thấy cảnh một nhà ba người hài hòa kia, mấy nhân viên đều lầm lũi bỏ đi.
Mạc Tư Kỳ thấy được cảnh này vô cùng hài lòng, anh ôm lấy eo của Cố Khanh Vũ trước mặt mọi người đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ. Cố Khanh Vũ đỏ mặt nhìn xung quanh: "Ông xã! Người ta nhìn kìa!"
Mạc Tư Kỳ cười: "Anh chủ yếu là muốn cho họ chết tâm đi!"
Cố Khanh Vũ nghe Mạc Tư Kỳ nói vậy đầu tiên là ngạc nhiên sau đó lại ngọt ngào cười, cô không ngờ anh đối với cô chiếm hữu cao như vậy. Cô thật sự cảm thấy hạnh phúc, trước kia, cô cứ nghĩ mình sẽ không được anh ôm thế này, không nghĩ đến anh sẽ nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu này. Cố Khanh Vũ ôm lấy Mạc Tư Kỳ và bé cưng, trong lòng thầm cảm ơn người kia đã cho cô cơ hội sống lại, đã cho cô cơ hội được ở bên anh. Còn có, cảm ơn vị tác giả kia, nếu không viết ra một quyển tiểu thuyết như thế, cô không biết rằng trên đời này thực sự có một người đàn ông tốt như vậy tồn tại. Bây giờ Mạc Tư Kỳ không còn là nam phụ trong tiểu thuyết nữa, anh bây giờ là nam chính của cô, và cô cũng đã biết được kết quả của anh. Anh sẽ không vì Phó An Nhiên mà cảm thấy khổ sở nữa, bây giờ anh đã có cô, đã có bé cưng, cô và bé sẽ cho anh hạnh phúc. Mãi mãi...
Hoàn.