"Mạc Tư Kỳ con có đồng ý lấy Cố Khanh Vũ làm vợ, theo như sự dạy bảo của kinh thánh mà chung sống, kết làm một khối với cô ấy trước mặt Chúa. Yêu thương, an ủi, tôn trọng, bảo vệ cô ấy như chính bản thân mình, bất luận là ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay đói khổ thì vẫn chung thủy với cô ấy, mãi đến khi rời khỏi thế giới này hay không?"
Giọng nói của cha xứ cực kỳ trang trọng, Mạc Tư Kỳ nhìn cha xứ rồi quay sang nhìn Cố Khanh Vũ, trong mắt ngập tràn ý cười cùng hạnh phúc, anh cao giọng nói: "Con đồng ý!"
Cha xứ gật đầu rồi quay lại nhìn Cố Khanh Vũ...
"Cố Khanh Vũ con có đồng ý lấy Mạc Tư Kỳ làm chồng, theo như sự dạy bảo của kinh thánh mà chung sống, kết làm một khối với anh ấy trước mặt Chúa. Yêu thương, an ủi, tôn trọng, bảo vệ anh ấy như chính bản thân mình, bất luận là ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay đói khổ thì vẫn chung thủy với anh ấy, mãi đến khi rời khỏi thế giới này hay không?"
Nhìn vào ánh mắt thâm tình của Mạc Tư Kỳ, Cố Khanh Vũ vì kiềm chế cảm xúc mà trở nên run rẩy, cô cảm thấy hít thở cũng khó khăn: "Con... con đồng ý!"
"Bây giờ các con hãy trao nhẫn cho nhau!"
Mạc Tư Kỳ cùng Cố Khanh Vũ nhìn nhau, anh nắm lấy bàn tay run run của Cố Khanh Vũ đeo nhẫn vào, đứng trước Chúa, Mạc Tư Kỳ liền phát ra lời thề ước, kiên định, mạnh mẽ, dứt khoát không do dự.
"Anh dành tặng đôi tay, trái tim anh và tình yêu của anh dành cho em. Anh sẽ tin tưởng và tôn trọng em đến suốt cuộc đời này. Bất kể những trở ngại chúng ta sẽ đối mặt với nhau, kể cả những cuộc tranh cãi đi nữa, anh vẫn sẽ luôn là người bạn đời trung thành nhất bên em. Tình yêu của anh sẽ chỉ hết khi cuộc sống này kết thúc".
Cuối cùng Cố Khanh Vũ cũng không nhịn được nữa mà ôm lấy Mạc Tư Kỳ khóc lớn, hoàn toàn mặc kệ hình tượng cô dâu xinh đẹp của mình, hại cho những người phía dưới ôm bụng cười to.
Mạc Tư Kỳ ôn nhu ôm lấy Cố Khanh Vũ dỗ cho cô nín khóc, sau khi đọc tuyên thệ xong, mọi người đều di chuyển ra xe để đến chỗ nhà hàng. Mạc Tư Kỳ vừa đỡ được Cố Khanh Vũ lên xe thì bỗng dưng có tiếng hét vang lên.
"Dừng lại! Các người không được đi!"
Cố Khanh Vũ thấy Lưu Nguyệt bước đến, trong mắt liền hiện lên tia lo lắng, cô nhìn Mạc Tư Kỳ rồi nhìn sang Lưu Nguyệt.
"Cô lại muốn gì?" Mạc Tư Kỳ lạnh lùng hỏi.
"Hừ! Anh nói tôi không được đυ.ng vào Cố Khanh Vũ nếu không tôi sẽ phải trả giá. Bây giờ tôi đυ.ng vào anh thì chắc anh không thể làm gì được tôi rồi, tôi không có được anh thì Cố Khanh Vũ cũng sẽ không có được anh!"
Lưu Nguyệt nói xong liền nhanh như chớp lao về phía Mạc Tư Kỳ, nhìn con dao trong tay cô ta, Cố Khanh Vũ không khỏi sửng sốt. Mạc Tư Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì trước người liền bị một thân thể chắn lấy, cả người anh hoàn toàn cứng đờ. Nhìn con dao trong tay Lưu Nguyệt cắm vào ngực của Cố Khanh Vũ, máu tươi nhuộm đỏ cả váy cưới trắng tinh, Mạc Tư Kỳ dường như muốn phát điên. Anh vung mạnh chân đá vào người Lưu Nguyệt, cô ta thì điên cuồng mà cười, Phó Hạo Phong liền chạy lại khóa tay Lưu Nguyệt gọi cảnh sát đến. Phó An Nhiên cũng hoàn hồn vội giục Mạc Tư Kỳ mang cô đi đến bệnh viện.
Mạc Tư Kỳ chỉ cảm thấy một làn sương mờ che trước mắt khiến anh không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, thứ mà anh nhìn rõ nhất là màu đỏ tươi trên người Cố Khanh Vũ. Cảnh tượng kinh hoàng lúc Cố Khanh Vũ nằm giữa vũng máu ùa về, Mạc Tư Kỳ không ngừng ôm lấy Cố Khanh Vũ mà hét, anh không muốn! Khi nãy anh đã thề trước Chúa, anh sẽ yêu thương cô bảo vệ cô, nhưng mà bây giờ ngay cả cô anh cũng không bảo vệ được. Nhìn Cố Khanh Vũ chết đi hai lần trước mặt anh, Mạc Tư Kỳ thực sự không chịu nổi đả kích này.
Đến bệnh viện nhìn Cố Khanh Vũ được đẩy vào bên trong, Mạc Tư Kỳ mệt mỏi ngồi bệt xuống dưới đất, Phó An Nhiên cũng ngồi xuống cạnh anh. Mạc Tư Kỳ khổ sở ôm đầu: "Anh thật là vô dụng mà!"
Nhìn Mạc Tư Kỳ không ngừng tự trách, Phó An Nhiên vỗ vai anh an ủi: "Đừng lo lắng! Tiểu Vũ sẽ không có chuyện gì, em ấy yêu anh nhiều như vậy, em ấy sẽ không bỏ anh một mình không ai chăm sóc đâu."
Mạc Tư Kỳ không nói gì, anh chỉ cảm thấy khó thở, đến tim cũng suýt ngừng đập, nhìn đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng, tim của Mạc Tư Kỳ cảm thấy như đang treo lơ lửng. Ba mẹ Mạc đứng bên cạnh anh nói gì đó, Mạc Tư Kỳ hoàn toàn không có cách nào nghe được.
Khi thấy bác sĩ đi ra, Mạc Tư Kỳ vội chạy lại chỗ bác sĩ lo lắng hỏi: "Bác sĩ! Vợ tôi có làm sao không?"
Bác sĩ nhìn người đàn ông bơ phờ, quần áo nhăn nhúm, hai mắt đỏ hoe liền bình tĩnh nói: "Thật may mắn, vết thương đó cách tim chỉ có 2 cm, chỉ có mất máu hơi nhiều nên đã truyền máu, đứa bé cũng không có vấn đề gì, cậu cứ an tâm, hết thuốc mê cô ấy sẽ tỉnh lại!"
"Thật sự không sao phải không bác sĩ?" Mạc Tư Kỳ vẫn không chắc chắn hỏi lại.
"Thật sự không sao!" bác sĩ vẫn kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
Sau khi bác sĩ rời đi, ba mẹ Mạc cùng Phó An Nhiên và Hạ Thiên Lam mới có thể thả lỏng tinh thần, mẹ Mạc quay sang nói với Mạc Tư Kỳ: "Con mau về thay đồ đi, nếu để cho con bé tỉnh lại thấy con như vậy nó sẽ sợ đến khóc đó, sẵn nấu chút cháo lát nó con bé tỉnh dậy cũng có thể ăn."
Nghe mẹ Mạc nói như thế Mạc Tư Kỳ mới nhìn xuống áo vest bị nhuốm máu của cô tạo thành một mảnh đỏ ghê người. Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh quay trở về nhà, còn Lưu Nguyệt anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Thay quần áo xong, Mạc Tư Kỳ gọi điện cho Phó Hạo Phong, từ lúc anh cùng Cố Khanh Vũ xác định quan hệ thì cũng chính thức trở thành bạn của Phó Hạo Phong. Trước kia vì thích Phó An Nhiên, quan hệ giữa cả hai chỉ có thể là tình địch, nhưng bây giờ hai cô gái của họ yêu lại trở thành chị em tốt, họ không thể đối đầu với nhau mãi mà trở thành bạn. Tuy Mạc Tư Kỳ không có thế lực trong hắc đạo như Phó Hạo Phong, nhưng trên phương diện làm ăn thì anh cũng không thua gì Phó Hạo Phong. Vì vậy anh giúp đỡ Phó Hạo Phong trên phương diện làm ăn thì anh ta phải giúp anh bảo vệ Cố Khanh Vũ.