Chương 15

Cố Khanh Vũ nghe Mạc Tư Kỳ nói thế liền sợ anh không vui, cô liền nhớ đến mấy lời mà Phó An Nhiên và Hạ Thiên Lam từng chỉ dạy, cô liền hôn lên môi Mạc Tư Kỳ, bắt chước anh đưa lưỡi vào miệng anh, cùng anh quấn lấy. Mạc Tư Kỳ rên khẽ, anh vươn tay đẩy Cố Khanh Vũ ra nhưng cô liền sống chết bám chặt lấy anh, bộ ngực sữa của cô ép chặt vào l*иg ngực rắn chắc của anh, sự mềm mại đó thực sự khiến anh không chịu nổi. Cố Khanh Vũ đẩy Mạc Tư Kỳ ngã xuống giường, nằm trên người anh mà gặm cắn như anh đã làm với cô. Cảm nhận được lửa nóng của Mạc Tư Kỳ, Cố Khanh Vũ liền ép thân mình xuống mà cọ.

"Anh không muốn làm đau em..." Mạc Tư Kỳ cố gắng giữ chút lý trí cuối cùng mà đẩy Cố Khanh Vũ ra.

Cố Khanh Vũ ôm lấy Mạc Tư Kỳ: "Lần đó anh say rượu mà, lần này anh tỉnh táo, anh sẽ không làm đau em!"

Mạc Tư Kỳ thở dài, cô gái ngốc này, tại sao lại yêu anh nhiều đến như thế, khiến tim anh không chịu nổi mà rung động. Anh ôm lấy Cố Khanh Vũ, cởi nốt phần còn lại trên người anh, Mạc Tư Kỳ nhẹ nhàng hôn cô, cố gắng ôn nhu nhất có thể.

Cố Khanh Vũ kìm nén sự run rẩy trong sợ hãi nhưng lại không kém phần thích thú, cảm giác mà Mạc Tư Kỳ mang lại thật sự rất mãnh liệt. Khi nhìn thấy Tiểu Kỳ Kỳ, Cố Khanh Vũ hoa mắt chóng mặt, hôm đó nhìn thấy cô đã biết rất lớn, hôm nay nhìn kỹ còn thấy lớn hơn, lớn như vậy hèn gì khiến cô đau đến chết đi. Cảm nhận được lửa nóng của anh, Cố Khanh Vũ nhắm mắt lại, Mạc Tư Kỳ thật sự rất ôn nhu, anh nhẹ nhàng đi vào, cảm giác trương phồng ấy khiến Cố Khanh Vũ thật sự rất căng thẳng.

Mạc Tư Kỳ cảm nhận được ấm áp bao bọc lấy khiến anh thật sự muốn phát điên, dù gì lần này cũng là lần thứ hai mà anh ở trong Cố Khanh Vũ. Lần trước say rượu mà cùng cô, anh hoàn toàn không nhớ gì cả, bây giờ mới thực sự chân chính cảm nhận. Cuối cùng Mạc Tư Kỳ vẫn không nhịn được cúi đầu hôn lấy Cố Khanh Vũ, mạnh mẽ đẩy thẳng thắt lưng, Cố Khanh Vũ giật mình ưm lên một tiếng nhưng hoàn toàn bị Mạc Tư Kỳ ngăn lại không có cách nào thốt ra. Tuy vậy Mạc Tư Kỳ không có vội cử động ngay, anh cố gắng giữ yên một chút đợi cho Cố Khanh Vũ thích ứng với nam căng to lớn của mình.

"Đau không?" Mạc Tư Kỳ xoa nhẹ hai má Cố Khanh Vũ hỏi.

Nhìn mồ hôi trên mặt của Mạc Tư Kỳ không ngừng tuông, cô biết anh đang cố gắng kiềm chế, mới đầu thực sự có chút đau, nhưng anh không cử động thì cô thấy không đau.

"Có một chút! Nhưng không đau như lần trước!"

"Ừ... anh sẽ nhẹ nhàng mà..."

Vừa nói xong, Mạc Tư Kỳ liền động thân, anh thực sự không chịu nổi mà trầm giọng rên khẽ, Cố Khanh Vũ ngây ra, nhìn vẻ mặt anh thực sự rất quyến rũ. Đôi mắt màu xám khói ấy khóa chặt lấy cô, trong mắt phản chiếu hình ảnh của cô, mắt anh đẹp đến nỗi cô hoàn toàn không nhớ đến cơn đau phía dưới. Tay anh di chuyển xuống dưới nơi nhạy cảm của cô, cảm giác kì lạ đó khiến cô cảm thấy thoải mái, cô vươn tay ôm lấy anh mà hôn.

"Anh yêu em... Tiểu Vũ..."

"Tư Kỳ... em cũng yêu anh..."

Cố Khanh Vũ không biết Mạc Tư Kỳ đã hành hạ cô bao lâu, cô ngất đi lúc nào cũng không biết. Chỉ biết Mạc Tư Kỳ luôn thì thầm bên tai cô nói yêu cô, cô cảm thấy rất hạnh phúc rất vui vẻ. Chỉ cần ở cạnh Mạc Tư Kỳ, cô liền cảm thấy vui vẻ, cô không mong ước gì hơn nữa.

Sáng! Cố Khanh Vũ tỉnh dậy chỉ cảm thấy thân thể vô cùng đau nhức, hai chân mềm nhũn, cảm thấy khóc không ra nước mắt. Bây giờ cô mới biết, Mạc Tư Kỳ trên phương diện này vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn không giống vẻ thư sinh như bình thường mà là cuồng dã. Cố Khanh Vũ e rằng, thẩn thể cô sẽ thường xuyên đau nhức, đến đi làm cũng không đi nổi a~

"Đi đâu?"

Mạc Tư Kỳ thấy người bên cạnh vừa muốn rời khỏi liền vươn tay kéo lại, Cố Khanh Vũ bị anh kéo mạnh như vậy liễn ngã ngay trên người anh. Cảm nhận được vật căng cứng nóng bỏng kia chọc vào bụng, Cố Khanh Vũ không khỏi kinh hãi, anh còn muốn? Trời ạ! Lưng cô sắp rã ra rồi đây, tại sao Mạc Tư Kỳ lại mạnh mẽ như vậy?

"Em... em đi làm bữa sáng!"

"Không cần... có em được rồi!"

"A! Đừng ưʍ..."

Chưa để Cố Khanh Vũ kịp phản kháng, Mạc Tư Kỳ lại lần nữa lật người cô xuống, Cố Khanh Vũ âm thầm khóc trong bụng: "Chị Thiên Lam! Em không có cách nào đi làm rồi!"

Nhìn Cố Khanh Vũ lại lần nữa ngất đi, Mạc Tư Kỳ bế cô đi tắm rửa sạch sẽ rồi lại bế cô lên giường. Nhẹ nhàng hôn lên trán của Cố Khanh Vũ, anh liền cười thỏa mãn, chủ yếu là anh muốn cô không thể đi làm được. Anh không muốn cô gặp cái tên nhóc kia, không để cho tên nhóc kia có ý định quyến rũ cô. Lấy điện thoại ra bấm số của Phó An Nhiên, nhờ Phó An Nhiên xin nghỉ làm giúp Cố Khanh Vũ, sau đó lại bấm một số điện thoại khác.

"Con muốn kết hôn!"

Đầu dây bên kia liền hét to: "Trai hay gái vậy?"

Mạc Tư Kỳ đen mặt, làm sao mà mẫu thân đại nhân của anh lại hỏi anh câu đó chứ?

"Con gái! Rất xinh cũng rất đáng yêu, nấu ăn lại ngon!" nghĩ đến Cố Khanh Vũ, Mạc Tư Kỳ không nhịn được mỉm cười dịu dàng.

"May quá! Dẫn về! Dẫn về! Mẹ cứ tưởng con là gay ấy chứ? Ha ha ha ha!" biết làm sao được, mẹ Thẩm không thấy con trai mình có bạn gái, không thấy tiếp xúc với phụ nữ, lo sợ con mình bị gay là đương nhiên.

"Đưa điện thoại cho ba!"

Nghe giọng đàn ông, Mạc Tư Kỳ liền nói: "Đốt hết đống truyện đam mỹ của mẹ đi!"

Mặc kệ bên đầu dây kia la hét, Mạc Tư Kỳ không quan tâm ngắt điện thoại, nhìn lại bảo bối nhỏ đang ngủ, anh ôn nhu hôn lên trán cô rồi đi làm. Trong đầu không ngừng tính toán việc cầu hôn cô, bảo bối của anh đáng yêu như vậy, hơn nữa lại còn quá trẻ, cách duy nhất để giữ cô bên mình là phải danh chính ngôn thuận đón cô về nhà.