Chương 2

Câu nói “Tiểu An nhớ ba quá” khiến Đồng Nhạc Tiên suýt thì rơi lệ.

Lúc trước khi Đồng Độ An còn sống, mỗi lần tan học về cậu nhóc đều ôm lấy anh và nói: “Tiểu An nhớ ba quá.”

Cha con họ nương tựa vào nhau mà sống, cả hai đều xem người kia là điểm tựa của cuộc mình, nên khi xa nhau sẽ thấy rất nhớ. Đồng Nhạc Tiên vội nói: bảo bối, ba cũng rất nhớ con.”

"Ba, vậy sao ba lại nói ba không nhớ con? Ba không còn thương Tiểu An nữa sao?" AI Đồng Độ An buồn bực nói: "Chắc là ba không còn yêu con nữa rồi."

Đồng Nhạc Tiên: "..."

Đồng Nhạc Tiên nghĩ thầm, tất nhiên là mình yêu Tiểu An chứ, vì nó chính là bảo bối của đời mình mà.

Chỉ là, Tiểu An bỗng nhiên bị biến thành mười tám tuổi... Điều này khiến mình cảm thấy khó chấp nhận quá!

Đồng Nhạc Tiên bảo Đồng Độ An ngồi trên sô pha, rồi gọi điện cho công ty AI, nhưng kết quả gọi hồi lâu, đường dây đều báo bận, Đồng Nhạc Tiên nghĩ, chắc là do có quá nhiều người gọi, nên đành phải gác chuyện này sang một bên, định bụng sẽ gọi lại sau.

Đồng Độ An đưa tay chống cằm, háo hức nhìn Đồng Nhạc Tiên, Đồng Nhạc Tiên bị nhìn đến mức mí mắt giật giật.

Thật ra, có thể từ trên khuôn mặt của AI Đồng Độ An, nhìn thấy dáng vẻ của cậu bé 8 tuổi, với khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt to và sống mũi xinh xắn, khi cười sẽ để lộ hai má lúm đồng tiền rất dễ thương, giống hệt như Đồng Nhạc Tiên lúc trẻ, và đây cũng là dáng vẻ mà Đồng Nhạc Tiên từng nghĩ đến vô số lần về hình dáng khi lớn của con trai.

Anh từng nghĩ rằng mình sẽ cùng con trai lớn lên, từ khi con còn nhỏ, đến khi thành một thiếu niên, một thanh niên, rồi một người trung niên. Và vì anh làm cha khi còn khá trẻ, nên nếu sống lâu hơn, có thể sẽ được nhìn thấy con mình theo năm tháng đã trở thành một ông già nhỏ bé.

Nhưng tiếc là, giấc mơ này sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.

“Ba, ba lại suy nghĩ mông lung nữa rồi.” Đồng Độ An bình tĩnh lại, uể oải, sờ bụng mình: “Ba, con đói, con muốn ăn tối.”

Đồng Nhạc Tiên theo phản xạ hỏi: “Con muốn ăn gì?”

Đồng Độ An nói: “Con muốn ăn điện, hoặc là ăn năng lượng mặt trời~”

Đồng Nhạc Tiên: "..."

Dù AI có giống thật đến đâu cũng không phải là con người thực sự và không thể tiêu hóa thức ăn của con người.

Theo trang web chính thức, năng lượng của AI đến từ năng lượng mặt trời và điện gia dụng. Nên trong một lần sạc nó có thể sử dụng được đến 300 giờ. Và nếu ở khu vực có ánh sáng mặt trời tốt, để AI dưới ánh nắng mặt trời còn có thể giúp nó nhận thêm được nhiều năng lượng mặt trời hơn và khi được bổ sung năng lượng mặt trời thì thời gian sử dụng cũng sẽ kéo dài lâu hơn.

Đồng Nhạc Tiên tìm một ổ cắm điện, cắm vào ổ cắm trên tường, rồi đặt cạnh Đồng Độ An, để Đồng Độ An không còn phải ngồi xổm trong góc nhà ngồi sạc pin một cách đáng thương nữa.

Ngón tay của Đồng Độ An biến thành hai cái phích cắm, cắm vào ổ điện, sau đó thiếu niên nhắm mắt lại, giống như đang ngủ say.

Lúc này, điện thoại di động của Đồng Nhạc Tiên vang lên, là bộ phận chăm sóc khách hàng của công ty AI đang gọi lại.

Dịch vụ khách hàng: "Chào anh Đồng, anh có cần chúng tôi giúp gì không?"

Đồng Nhạc Tiên liếc nhìn Đồng Độ An đang ngủ trên sô pha, anh đi đến ban công, nhỏ giọng nói: “Tôi nhận được AI, nhưng con trai tôi được xác định là tám tuổi, sao bên anh lại giao đến một cậu nhóc mười tám tuổi chứ?"

Dịch vụ khách hàng: "Anh chờ một chút, tôi sẽ kiểm tra thông tin cho anh."