Bởi vì bị trận pháp Thanh Long dẫn hồn hấp dẫn, những hồn thể đều trở nên ngây ngốc.
Vậy cho nên khi cổ khói xanh kia di chuyển đến bên người, hắn hoàn toàn không phát giác ra.
Giây tiếp theo, làn khói hóa thành một cái đầu đột nhiên há to miệng.
Tôi hoảng sợ nhìn cảnh tượng đang diễn ra, nó ngậm lấy đầu của hồn thể kia, xé một cái, cái đầu liền tách khỏi cơ thể.
Mức độ khủng khϊếp của cảnh này không thể mô tả được trong vài câu, tôi chỉ biết làn khói kia biến thành một cái miệng lớn đang nhai cái đầu của hồn thể kia, tôi cảm thấy mình như rơi vào một hồ băng, lạnh lẽo từ trong ra ngoài.
Người chết thành ma, ma chết thành quỷ.
Hồn thể bị cắn mất đầu, thân thể liền trở nên trong suốt.
Mà khuôn mặt trên làn khói bắt đầu có sự biến đổi, sau khi nhai ngấu nghiến cái đầu kia, nó lại hóa thành bộ dạng của hồn thể vừa bị nó ăn!
"Điều...Điều này quá mức tàn ác!"
Tôi vội cầm lên hai tấm hoàng phù, nếu con quái vật định tiến đến đây, trước hết tôi cho nó ăn hai tấm bùa thử xem!
"Nhóc con, con tà vật này, là oán khí của một trăm người gộp thành, bùa chú bình thường không có tác dụng với nó đâu."
Vừa thấy tôi phải lấy bùa tự bảo vệ mình, Liễu ngạo tiên chán nản nói một câu.
Nói thật không cần ngài nhắc nhở tôi cũng hiểu được loại bùa nay không có tác dụng, bởi vì ông nội tôi ngoại trừ để lại hai quyển sách, cũng không để lại món pháp bảo nào cho tôi.
Mà thứ có thể mang ra để tự vệ, cũng chỉ có nguồn linh khí thuần dương trong cơ thể tôi.
Mà trận dẫn hồn khiến tôi tiêu hóa quá nhiều linh khí, cuối cùng toàn bộ những hồn thể đều đã tạp trung trong trận pháp.
Tôi hướng lão Tôn hô lớn một câu.
"Sư phụ, người cố gắng lên, đợt tôi dẫn hết những hồn thể này đi lập tức sẽ tới giúp người!"
Không quan tâm lão Tôn có nghe thấy hay không, tôi vội bước lên Thất Tinh Liên, từng bước đi đến mép sân thượng.
Tuy không có cờ dẫn hồn, nhưng lúc trước tôi đã lấy máu làm bùa, biến chính mình thành một cái cờ dẫn hồn, cho nên tôi đi đâu, những hồn thể sẽ theo tới đó.
Những hồn thể sau khi được Liễu ngạo tiên làm phép đều trở nên nhu thuận, xếp thành hàng theo sát phía sau tôi từng bước không rời.
Mới đi được bước đầu tiên, tôi liền phát hiện bản thân đã quá sơ suất. Bước chân nặng nề giống như đeo chì, mỗi bước đều khiến cho tôi đổ đầy mồ hôi.
Khoảng cách chỉ vài bước ngắn thôi, tôi lại cảm thấy giống như cách xa hàng vạn dặm.
Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, đơn giản chỉ là hơi tốn thời gian một chút mà thôi, tôi vẫn đến được đến được mép sân thượng.
Tôi vô tình quay đầu lại lại phát hiện con tà vật kia lại xông vào trận pháp! Không nói nhiều liền ăn thêm hai hồn thể.
Trong lòng tôi vô cùng hoảng hốt.
Không sai, nếu nó cứ tiếp tục ăn, nhưng hồn thể còn chưa được tôi dẫn đi, sẽ bị nó ăn sạch sẽ!
Hiện tại xem ra, con tà vật này dựa vào ăn thịt những hồn thể để hoàn thiện cơ thể.
"Mẹ nó, không thấy mặt tao sao?! Cút ra ngoài cho tao!"
Tôi có chút bạo nộ rồi.
Vốn tưởng rằng chúng tôi vì không muốn làm tổn thương những hồn thể này, cho nên rất cẩn thận nghĩ cách độ hóa bọn họ, ai ngời con tà vật này vừa hiện thân liền trực tiếp tước đi ba hồn thể!
Tôi đây có thể để nó dễ dàng chiếm tiện nghi vậy sao?!
Tôi cắn lưỡi, hít một hơi, phun một ngụm máu về phía con tà vật.
Cùng lúc đó, chân tôi cũng không dừng lại, dùng hết sức lực, kéo một hàng hồn thể bước đến rìa sân thượng.
TIếp theo tôi vội ném nắm tro đốt từ lá bùa xuống dưới.
Chỉ thấy những hồn thể giống như thả sủi cảo đồng loạt lao xuống dưới.
Tới bước này, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ!
Bên dưới có Tĩnh Đàn pháp sư giúp họ bước vào quỷ môn, việc của tôi đến đây là hết.
Như trút được gánh nặng, tôi mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, vừa định quay lại xem con tà vật kia đang ở đâu.
Vừa quay đầu, một gương mặt cứng đơ vô hồn dán đột nhiên xuất hiện.
Bởi vì khoảng cách quá gần, tôi căn bản không nhìn rõ hoàn cảnh, chỉ cảm thấy mỗi mùi tanh hôi đập vào mặt, khiến tôi suýt nữa nôn ra.
Tôi hoảng hốt, vội bước một bước về sau, suýt nữa trượt chân lộn cổ xuống dưới.
Con quái vật này không hề nhảy theo, giống như nó có thể tự cảm nhận được bên ngoài có gì đó gây nguy hiểm cho nó?
Tôi hơi nghi hoặc, nhưng nhanh chóng ổn định trở lại.
Nếu nó thật sự nhảy xuống, tôi không biết phải làm gì bây giờ.
Ổn định lại tinh thần, tôi lộn một vòng, né tránh con quái vật, nhào về phía lão Tôn đang nằm, đồng thời cầm nhành liễu từ dưới đất lên nắm chặt trong tay.
Liễu thuộc âm, nếu thứ kia không âm không dương, có lẽ nhành liễu này cũng có tác dụng.
Lúc này lão Tôn cả người đầy máu nằm trên đất, giống như bầu máu.
"Sư phụ, con quái vật kia trông nguy hiểm như vậy, không chừng chút nữa sẽ đến ăn thịt chúng ta chăng?"
Tim tôi đập bình bịch thấp giọng hỏi lão Tôn.
"Hừ, không phải ta nói, với bộ dạng như này, chốc nữa không ăn thì ăn ai đây!"
Lão Tôn mặc dù bị thương nhưng cũng không quên đả kích tôi.