Liễu ngạo tiên chính là loài mãng xà tu đạo thành tiên, vậy nên dương khí của ngài có thể khiến những hồn thể bình yên vô sự.
Tôi có chút mơ hồ, đây được xem là đạo hạnh cao thâm, hay là một điều phi thường?
Nhưng ở hiện tại, việc làm của Liễu ngạo tiên có vẻ rất hiệu quả, bởi vì được ngài làm phép, tôi đã khôi phục lại được không ít linh khí.
Chính là, tuy những hồn thể kia đang tranh nhau tiến vào trận dẫn hồn, nhưng có vẻ dư trấn của trận Bách Minh Sơn vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Điều này thực sự là một khó khăn đối với lão Tôn, đứng từ đằng xa tôi thấy ông cắn chặt răng, trong tay cầm chiếc quạt lông, trong miệng lẩm bẩm, máu từ trong miệng không ngừng tuôn ra...
"Sư phụ, người cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, sắp thành công rồi!"
Tôi có chút nôn nóng, một bên động viên tinh thần, động tác trên tay cũng nhanh hơn.
Mắt thấy những hồn thể đều sắp tiến vào trận dẫn hồn, lão Tôn đột nhiên phun ra một ngụm máu, dường như đã bị đả thương rất nặng, cả người bật ngửa ra đằng sau.
Tôi nghĩ không xong rồi, nhưng không thể bước ra khỏi trận pháp, tôi cuống cuồng, mất đi sự trấn áp của lão Tôn, trận Bách Minh Sơn đột nhiên bốc lên một luồng khói nhẹ.
Luồng khó nhẹ thoạt nhìn cực kỳ tai họa, âm tà dị thường, nhất là bên trong còn tỏa ra oán khí, khiến cho người ta vừa thấy liền cảm thấy trong người trở nên buồn phiền.
Tôi nhíu mày, mạnh mẽ vận linh khí trong cơ thể, muốn đem sự phiền muộn phóng ra bên ngoài cơ thể. Nhưng sự oán niệm giống như khắc vào xương tủy, không tài nào điều khiển được.
"Nhóc con, oán khí này được sinh ra từ cảm xúc sâu thẳm nhất của con người, không thể dựa vào linh khí là có thể tẩy sạch!"
Thần trí tôi không ngừng bị nhiễu động, có chút mơ hồ không điều khiển được trận Thanh Long dẫn hồn, Liễu ngạo tiên nhướng mày, trầm giọng quát lên một tiếng chói tai.
"May thay cậu chính là người thắp đèn tiếp theo, cậu thậm chí không có ý niệm đó sao?"
Tuy lời của Liễu ngạo tiên mang ý trách cứ, nhưng cũng đánh thức tôi.
Ý niệm? Ý niệm là gì?
Ý niệm lực, chính là gốc của tâm.
Câu nói mang nghĩa, đức trị tình, tình sinh ý, ý hằng động, thức trung trạch niệm, động cơ xuất hĩ.
Nôm na là, đạo đức có thể chuyển hóa thành tình cảm, tình cảm có thể sinh ra ý nghĩ, ý nghĩ vận hành không ngừng, được gọi là ý thức.
Mà ý thức cũng có nặng nhẹ, khi có một ý thức tương đối quan trọng chiếm chủ đạo, nó sẽ trở thành ý niệm, có thể chi phối thay đổi hành động của mình.
Vọng mai chỉ khát, chính là ví dụ tốt nhất, năm đó Tào Tháo nói một câu kí©h thí©ɧ nên ý chí của quân lính, mới có thể vượt qua sự tuyệt vọng.
Oán niệm tỏa ra từ trận Bách Minh Sơn được sinh ra bởi sự vô cảm của con người, cho nên nó có thể dễ dàng khơi dậy nỗi bi thương sâu thẳm nhất trong nội tâm con người.
Vậy nên nếu muốn áp chế cổ oán khí này, chỉ có thể sử dụng một ý niệm khác thay thế cho nỗi bi thương này, biến nó thành một suy nghĩ tích cực.
Tuy đạo lý này rất dễ hiểu, nhưng để làm chính thức so với lên trời còn khó hơn.
Mặc dù năng lực kiềm chế của tôi đã tiến bộ hơn nhiều so với lúc trước, tuy có thể tùy ý điều khiển suy nghĩ của mình, nhưng với tình huống trước mặt năng lực của tôi cũng trở nên vô dụng.
Tôi một bên điều khiển trận pháp, một bên cố gắng làm tâm trí trống rỗng.
Nhưng càng nóng vội, cổ oán niệm lại càng xâm chiếm.
Chỉ là thứ quái vật bên trong trận pháp kia không đợi được đến lúc tôi tự điều khiển được suy nghĩ, thời điểm tâm trí tôi bị quấy nhiễu, luồng khói xanh ở giữa không trung chậm rãi ngưng tụ thành một hình người.
Hình người vừa giống quỷ mà cũng không phải quỷ, có thể nói nói chỉ là một làn khói xnah, hoặc là một con ác quỷ đến từ địa ngực, sát khí lẫn oán khí trên người nó tỏa ra mạnh mẽ.
Tôi nhìn mà da đầu run lên.
Trên đời này, lại tồn tại một thứ như vậy? Đây là oán hận tích tụ hóa thành họa sao?
Nhưng nó cũng chỉ là một cổ oán niệm mà thôi, sao có thế có ý thức được?
"Trương Ly! Mau chạy!"
Làn khói vừa ngưng tụ thành hình, lão Tôn nằm trên mặt đất liền hướng tôi quát lớn một tiếng
Tôi bị tiếng hét của sư phụ làm cho run rẩy, mồ hôi tứa ra ướt đẫm cả người.
Lúc này tôi mới hiểu được, cái gì quỷ, cương thi, hay là tiên bảo hộ, tất cả chưa phải sự kinh khủng nhất.
Bởi vì chúng ta đều có thể giải thích được sự tồn tại của chúng, cho nên cũng biết làm thế nào để ứng phó.
Nhưng cổ khói xanh này là một thứ quái dị, không âm không dương, không người không quỷ, hơn nữa cách nó xuất hiện vừa quỷ dị vừa kỳ dị.
Đây mới là thứ khủng khϊếp nhất!
Lúc này bên ngoài vẫn còn có một vài hồn thể lẻ tẻ không có bước vào trận pháp dẫn hồn của tôi.
Cho dù trong tôi bắt đầu nảy sinh suy nghĩ muốn chạy trốn, nhưng vẫn phải kiên trì, không dám dừng lại.
Chỉ thấy sau khi làn khói kia tích thành một cái bóng, nhìn sơ có chút mờ ảo, cứ nhẹ nhàng lơ lửng trên không trung một lúc.
Tôi tự nghĩ, chẳng lẽ làn khói xanh kia không đáng sợ như vẻ ngoài của nó?
Chỉ thấy làn khói xanh kia đột nhiên chuyển động!
Có thể bởi vì nó chính là một cổ oán niệm, cho nên tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh, trong nháy mắt có thể hình dung được quỹ đạo di chuyển của nó.
Tim tôi nhảy vọt lên tận họng, phản ứng đầu tiên là liệu lão Tôn có bị nó tấn công hay không?!
Cũng may không biết có phải bởi vì mới bị đánh, vẫn còn sợ lão Tôn, cổ khói xanh kia không có lựa chọn xuống tay với ông, mà nó nhanh chóng di chuyển đến chỗ những hồn thể còn sót.