Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thầy Phong Thủy

Chương 393: Quỷ môn quan

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đều nói là rắn máu lạnh, lại âm hiểm giả dối, nhưng Liễu ngạo tiên thoạt nhìn cũng ngay thẳng chính trực, không quanh co lòng vòng.

"Tiên bảo hộ chúng ta muốn giúp ai tích thiện đức sẽ đích thân đến, xem như là cơ duyên, không phải ai thích mời là mời được."

Lời này của hắn có chút ngông nghênh, nhưng tôi lại nghe hiểu được, sở dĩ vị tiên gia này ở trên người tôi, là bởi vì có duyên với tôi, không phải ông nội tôi cố ý thỉnh đến.

Nhưng mà tôi có chút buồn bực, nếu hắn vẫn luôn ở trên người tôi, vì sao bây giờ mới chịu lộ diện?

Mặc kệ thế nào, hắn xuất hiện rất đúng lúc, nếu chậm một bước, có lẽ tôi đã tẩu hỏa nhập ma rồi.

"Đa tạ tiên gia đã cứu giúp, nếu không hôm nay tôi chỉ còn là cái xác."

Tiếp xúc với nhiều vị tiên bảo hộ, cuối cùng tôi đã kết ra được một đạo lý, tính cách của tiên bảo hộ người nào người nấy đều rất quái đản, kiêu ngao, cho nên nói chuyện lễ độ một chút vẫn là tốt nhất.

Nói sai khiến đối phương nổi giận, trở mặt thành thù là điều có thể xảy ra.

Việc đệ tử bị tiên bảo hộ phản lại là chuyện thường thấy, tuy được gọi là tiên bảo hộ, nhưng bản chất vẫn là âm thú, trong người vẫn có bản tính của động vật, không thể so sánh với con người.

Liễu ngạo tiên phi thường lãnh đạm, nhưng rõ ràng rất thoải mái khi nghe lời này của tôi, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng vẻ mặt không còn xa cách như trước.

"Không thể tưởng tượng được tiểu tử nhà người lại phải chật vật như vậy, tối nay chính là đại kiếp nạn của ngươi, nhìn ngươi thế này, ta thấy ngươi chết là các chắc."

Đôi mắt rắn của Liễu ngạo tiên lóe lên nhìn tôi đánh giá, không thèm che dấu lộ ra một sự ghét bỏ.

Tôi vội ho một tiếng che đi sự xấu hổ.

"Nào! Chẳng phải do nó đến cùng một lúc hay sao, cho nên tôi... Sao cơ? Từ từ, ngài vừa mới nói cái gì? Cái gì sinh tử đại kiếp nạn?"

Tôi đang muốn giải thích nhưng nhận ra lời của Liễu ngạo tiên không bình thường.

"Hừ, không phải ngươi có tài tinh toán hay sao? Như thế nào, ngay cả đại kiếp nạn của mình cũng không tính được?"

Nhìn tôi phát ngốc, Liễu ngạo tiên càng tỏ ra kinh thường.

Tôi lại đỏ mặt, không nghĩ tới vị tiên này lại có thể khen tôi, tôi thậm chí còn chưa hiểu gì về gieo quẻ, ấy thế mà vẫn được khen là tính toán như thần.

"Gần đây tôi bận quá, chưa kịp tính toán, ha ha... Không thì... Phiền ngài giải thích giúp? Tại sao đêm nay lại là sinh tử đại kiếp nạn của tôi?"

Đối mặt với sự yếu kém của tôi, Liễu ngạo tiên nhíu nhíu mày.

"Cái này có gì mà phải giải thích? Ngươi thuộc sao Thất Sát lại có mệnh thiên sát cô tinh, hôm nay chính là kiếp nạn của ngươi, nếu thành công vượt qua, sẽ sống thọ được một trăm năm, nếu thất bại, ta đành phải tiễn ngươi qua quỷ môn quan."

Liễu ngạo tiên nói tuy nhẹ nhàng, nhưng nghe lại hết hồn.

Không phải đêm nay ở đây phá hung trận hay sao? Sao lại biến thành kiếp nạn của mình?

"Đợi một chút... Sinh tử đại nạn... Nghĩa là, cho dù tôi có thành công vượt qua, tôi chỉ có thể sống thêm mười hai năm sao?"

Lượng tin tức mà Liễu ngạo tiên mang đến thật có chút lớn, khiến cho tôi tiếp thu không kịp, không thể tiêu hóa nổi.

Tuy rằng tôi biết số mình khó chết, nhưng lời tuyên bố như này là lần đầu nghe thấy.

Không biết có phải sắc mặt tôi quá mức khó coi hay không, khiến cho Liễu ngạo tiên có chút không đành lòng, chỉ thấy hắn nhìn tôi chằm chằm, sau đó nhíu mày.

"Cũng không quan trọng, số mệnh của ngươi, vốn là không nên được sinh ra, kết quả ngươi vẫn sống sờ sờ ra đây."

Hắn đã nói đúng mấu chốt, lúc trước bà Tư cũng đã nói với tôi, rằng tôi vừa sinh ra đã không có hơi thở, là ông nội nghịch thiên cải mệnh, cứu sống lại tôi.

Tôi thoáng lấy lại bình tĩnh, trong đầu đột nhiên phát ra một câu.

Ý thiên đã định người sao thắng, ý người định người quyết thắng thiên!

Lòng tôi cũng yên tâm được ít nhiều.

Nếu đêm nay hiểm ác như vậy, vậy chỉ có thể nghĩ cách giữ được mạng là tốt nhất.

Vừa mới quyết định như vậy, đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng A-di-đà-phật vang vọng phía chân trời.

"Quỷ môn mở rồi?"

Trong lòng tôi cả kinh, thật là, mải chiến đấu với mấy con chồn, liền quên cả thời gian!

Miêu quỷ vừa nói, nó đã phong bế ý thức của Tĩnh Đàn pháp sư, nếu lúc này để một mình pháp sư ở ngoài chiến đấu, thật sự quá nguy hiểm!

Tôi luống cuống chân tay tháo chiếc thắt lưng, đem hai con chồn trói lại, sau đó vác lên vai, liền nhanh chân chạy ra ngoài.

Đẩy cửa tòa nhà Phương Viễn ra, luồng khí lạnh đến thấu xương ập vào mặt, cái lạnh khiến tôi ngạt thở.

Vừa nãy ở đây thiên hỏa làm không khí nóng bức vô cùng, bây giờ chỗ này chả khác gì kỷ băng hà!

Không chỉ như vậy, ở trước mặt Tĩnh Đàn pháp sư, xuất hiện một cánh cổng sắt màu đen cực lớn đang từ từ mở ra...

Trên cánh cổng có khắc hình mặt quỷ, chạm trổ cái đầu lâu, mặt quỷ không ngừng biến ảo theo cánh cổng sắt mở ra, bên trong phát ra tiếng rêи ɾỉ khủng khϊếp.

Sau khi cánh cổng mở ra, một cổ âm khí nồng đậm xộc ra, hơn nữa theo sau là vô số âm hồn u ám ghê rợn đang từng bước đi ra....

Cả người tôi kịch liệt run rẩy, quay mặt sang chỗ khác hít một ngụm khí lạnh.

Thì ra đây là quỷ môn!

Một khi đã thấy, nỗi sợ sâu trong nội tâm như được phóng đại lên vô hạn, ngoài sự sợ hãi, chính là tuyệt vọng.
« Chương TrướcChương Tiếp »