Nhìn thấy Liễu ngạo tiên vẫn ung dung thong thả, trong lòng tôi chắc chắn, lão gia hỏa này có cách.
Quả nhiên, sau lời trêu chọc, chỉ thấy đàn rắn đã giúp đỡ tôi từng con ngậm đá Mông thạch xếp dưới chân tôi.
Rất nhanh, nền đá Mông thạch đã được lát xong.
Trong lòng tôi vui vẻ hết mức, lại thấy động tĩnh chỗ lão Tôn không ổn.
Tôi vừa quay đầu lại, liền bị lão Tôn phun một ngụm máu lên người.
"Sư phụ!"
Tôi khẩn trương, muốn lập tức hành động, nhưng trong tay không có pháp khí, không có pháp khí trấn áp, trận pháp này cũng vô dụng.
"Không sao, cậu làm đi, có tôi hỗ trợ rồi."
Liễu ngạo tiên đúng là tiên lão, không cần tôi nói hắn vẫn biết tôi cần cái gì
"Nhưng... Pháp khí của trận pháp này có tác dụng dẫn lẫn trấn áp hồn thể, không có sẽ không thể tránh khỏi việc hồn thể tấn công, khẳng định sẽ hao tổn linh lực, vậy..."
Tôi vẫn chần chờ, có tiên bảo hộ trấn áp vẫn tốt hơn dùng vật chết, nhưng dù sao cũng là vật trấn áp, là bộ phận quan trọng nhất của trận pháp, nó đương nhiên sẽ phải chịu rủi ro lớn nhất.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao ghi chú của ông nội chỉ ghi lại việc sử dụng pháp khí để áp chế trận pháp.
"Chuyện mạo hiểm như này còn phải đến lượt nhóc con cậu nhắc nhở sao?"
Tính tình Liễu ngạo tiên so với các vị tiên gia khác thoải mái hơn nhiều, nhưng sự kiêu ngạo cũng không hề kém cạnh.
Sự lo lắng của tôi trong mắt hắn lại biến thành sự coi thường, điều này làm hắn cực kỳ khó chịu, đôi mắt rắn trở nên u ám lạnh lẽo.
"Không không không..."
Luồng sát khí mạnh mẽ ập tới, tôi lập tức lắc đầu như cái trống bỏi.
"Được rồi, đừng nhiều lời, cậu còn chẫm trễ thêm một lúc nữa, chỉ sợ sư phụ cậu hộc máu mà chết mất."
Liễu ngạo tiên không muốn nói lời vô nghĩa, chỉ thấy ngài bước vào trận pháp, không thuận theo không dựa vào, một tay đặt phía sau, một tay buông thõng, đứng trong trận pháp, ánh mắt ngài toát lên vẻ khinh thường, khí thế ngạo mạn quân hùng, giống như chiến thần giáng thế.
Tôi âm thầm khen ngợi đồng thời bắt đầu vận động linh khí trong cơ thể, tụ lại giữa ngực, sau đó lấy ra mảnh giấy vàng, ấy máu làm mực, dựa vào trí nhớ, rất nhanh vẽ ra một tấm hoàng phù.
Ngay sau đó tôi kẹp lấy tấm bùa, phun một ngụm linh khí lên.
Bùa này thuộc cực âm, linh khí của tôi lại thuần dương, một âm một dương hai bên cùng đến, làm lá bùa trong tay tôi lập tức cháy vù vù.
Ngay sau khi lá bùa bốc cháy, cách đó không xa những hồn thể đang điên cuồng chạy khỏi Bách Minh Sơn đột nhiên sửng sốt, sau đó đồng loạt nhìn về phía tôi.
Tuy tôi đã chuẩn bị tinh thần, nhưng trước màn đêm đen như mực, hàng trăm hồn ma đồng loạt nhìn, vẻ mặt tham lam nhìn về phía tôi, nghĩ lại vẫn khiến cho người ta sởn hết da gà.
Nhưng nếu đã thiết lập trận pháp, tuyệt đối không thể lùi bước, tôi lấy lại bình tĩnh, cao giọng niệm chú.
"Hồn phi phách tán quy hà xứ, tính lãng tâm không vọng cố hương, tiệm đối hư không thân triệu thỉnh, lĩnh triêm kinh chú vãng tây phương!"
Thuật chú trận pháp này có nguồn gốc từ Phật giáo, kết hợp cùng Đạo giáo tạo ra trận pháp hai trong một, cho nên sức mạnh của nó vô cùng lớn.
Khi tiếng niệm chú vừa dứt, những hồn thể như là bị mê hoặc, ngơ ngác chao đảo tiến về phía tôi.
Trong lòng tôi vui như pháo, xem ra trận pháp đã có tác dụng, chỉ cần bọn họ đều tự nguyện bước vào trận pháp, sẽ dịch chuyển đến chỗ Tĩnh Đàn pháp sư, chuyện này coi như thành công mĩ mãn!
Nhưng hồn thể lần lượt bước vào trận pháp, ngày càng có nhiều hồn thể tụ lại bên người Liễu ngạo tiên.
Thật ra nguyên lý của trận pháp này, trước khi đưa linh hồn đi người bày trận phải hỏi nguyên nhân vì sao nó vẫn chưa thể đi siêu thoát, sau đó lấy pháp khí hóa giải, cuối cùng mới dẫn đi siêu độ.
Nhưng lần này không cần phải hỏi nguyên nhân, hơn nữa số lượng đông đảo, tôi căn bản cũng không thể hỏi hết, vậy nên chuyện hóa giải chấp niệm được giao cho Liễu ngạo tiên.
Chỉ thấy ngài đứng trong trận pháp, tay cầm thanh kiếm, đang làm phép cho từng hồn thể.
Hồn thể được ngài làm phép, trên đỉnh đầu sẽ ngưng tụ lại một ngọn lửa nhỏ giống như dương hỏa.
Được ngọn lửa soi sáng, hồn thể đầy sự u ám đột nhiên giống như được giác ngộ, cuối cùng đi theo với sự mãn nguyện.
Tôi chợt giật mình, không nghĩ rằng Liễu ngạo tiên lại truyền cho bọn họ một chút dương khí.
Dương khí nhập thể, tử hồn liền có sinh khí, đây thật đúng là cải tử hoàn sinh.
Hơn nữa ngài làm như vậy, càng khiến việc siêu độ của Tĩnh Đàn pháp sư trở nên dể dàng. Được sống lại tạm thời, sẽ khiến cho hồn thể đó sinh ra ảo giác, nghĩ rằng bản thân đã là người chết, kể từ đó, có thể cam tâm tình nguyện, trút bỏ oán niệm bước vào bên trong quỷ môn.
Tuy truyền dương khí nói thì đơn giản, nhưng thao tác lại cực kỳ tinh diệu phức tạp, đừng nói là tôi, lúc tu hành, hay khi bị trọng thương tôi cũng không dám tùy tiện truyền dương khí chữa trị cho mình.
Không vì điều gì khác, nó giống như việc truyền nhóm máu không tương thích với máu cơ thể từ đó sinh ra phản ứng đào thải, nếu dương khí không phù hợp với cơ thể, khí tức sẽ bị bạo loạn.
Người sống như thế, người chết cũng vậy, nếu tùy ý truyền dương khí cho người chết, người chết sau khi được hấp thụ dương khí, khả năng sẽ nổi điên tấn công người khác.