- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Thầy Phong Thủy
- Chương 392: Liễu ngạo tiên
Thầy Phong Thủy
Chương 392: Liễu ngạo tiên
Nhìn thấy bộ dạng lo sợ của con chồn nhỏ, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Động vật vẫn là động vật, tuy có thông minh, nhưng vẫn không bằng con người.
Động thực vật tu hành, tuy rằng mất trăm năm thậm chí ngàn năm, nghe có vẻ rất lợi hại, nhưng thật ra không cực khổ bằng con người tu hành.
Nói trắng ra là, việc chúng tu hành, cũng chính là mở rộng sự hiểu biết, theo những bài học kinh nghiệm chậm rãi sinh ra trí tuệ, giống như sự tiến hóa của nhân loại, ngày càng phát triển và tiến bộ hơn.
Từng chút từng chút tích lũy kinh nghiệm, đến khi cảm nhận được bản thân đã có thể đuổi kịp lối suy nghĩ của con người, liền cho rằng đã tu luyện thành công.
Cho nên con chồn già này chỉ có thể nghĩ được đến vậy, còn con chồn nhỏ căn bản là không tự tư duy được.
Hiện tại không có hiệu lệnh của con chồn già, nó sẽ không biết bước tiếp theo nó nên làm gì.
Tôi xách con chồn nhỏ lên mà không cần tốn sức, hiện giờ nó đã hợp làm một với tôi, tôi nên bảo vệ nó mới phải.
Làm xong hết thảy, cơ thể tôi đã đến giới hạn, tôi ngồi phịch xuống đất.
Lúc nãy vận khí, vì chắc chắn nó hoàn toàn thuần dương khí, tôi không lấy âm khí trong quỷ nhãn ra để sử dụng.
Dương khí hiện giờ trong cơ thể đã dần cạn kiệt, điều này làm cho quỷ nhãn sau lưng tôi lại ẩn ẩn đau.
"... Đang trong lúc quan trọng, nhãn quỷ nhà ngươi đừng có xông ra góp vui!"
Mồ hôi tôi chảy đầm đìa, khoanh chân ngồi ngay ngắn, tạm thời đặt hai con chồn lên đùi, liền bắt đầu cố gắng khắc chế âm khí đang chạy loạn trong cơ thể.
Nhưng dòng âm khí này làm sao có thể ngoan ngoan chịu sự áp chế? Chúng chạy toán loạn trong cơ thể tôi, lại hóa thành một cổ hắc kiếm không ngừng va chạm vào đan điền của tôi.
Đàn điền tôi giống như bị ngàn cây kim xuyên thủng.
Hai tay tôi kịch liệt run rẩy, mồ hôi chảy xối xả.
Tự nhiên một dòng khí lạnh như băng từ ngực chạy dọc xuống sống lưng tôi, rồi chậm rãi lan ra toàn thân.
Cảm giác mát lạnh dị thường, giống như có thể đóng băng dòng âm khí kia, vừa mới nãy tôi còn cảm nhận được luồng âm khí đang tán loạn trong người, giờ lại dừng lại, bất động tại chỗ.
Tuy nó phát ra từ trong cơ thể tôi, nhưng tôi cũng có chút khó chịu, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều bị đông cứng, vừa lạnh vừa đau.
"Tên nhóc họ Trương, mới nháy mắt không ngờ ngươi đã lớn như vậy."
Một giọng nói còn lạnh lẽo hơn cả luồng hàn khí chợt vang lên trong đầu tôi.
Tôi có chút cả kinh, nhưng lập tức liền phản ứng lại, đây không phải thanh âm của tên liễu mộc nhân, càng không phải của cổ thi kia.
Thanh âm này, mộc mạc rõ ràng, nhưng cực lạnh lẽo, căn bản không hề có một tia cảm xúc.
Quan trọng là, từ nhỏ đến nay tôi chưa từng nghe thấy giọng nói này.
Nhưng sao nó lại ở trong đầu tôi, không phải chứng minh, đối phương hiện giờ đang ở trong cơ thể tôi!
"Như thế nào? Tiên gia nhà mình cũng không thèm nhận?"
Giọng nói kia cảm nhận được tôi đang hoang mang cũng không thừa nước đυ.c thả câu, tôi chỉ cảm thấy được một trận gió lạnh lướt qua, ngay lập tức một thân ảnh hiện ra trước mắt tôi.
Tôi có chút ngu ngơ nhìn vị tiên nhân đang đứng trước mặt.
Nên hình dung hắn từ đâu?
Ngoại trừ trông hắn trẻ tuổi hơn Hồ lão thái thì những đặc điểm khác trên người hắn không khác Hồ lão thái là bao.
Từ phong thái tiên gia, đến ánh mắt chứa đựng cả vũ trụ.
Nga không đúng, vẫn có một chút khác biệt, trên người vị tiên này mang theo một luồng sát khí.
Giống như vị tướng quân uy phong, chinh chiến sa trường, oai phong lẫm liệt.
"Ngài... Ngài là?"
Tuy rằng lúc trước tôi cũng có chút ngờ vực rằng trong cơ thể mình vẫn còn tồn tại một thứ gì đó, không nghĩ tới thật sự đúng trăm phần trăm.
"Núi Thanh Long, động Ngọc Hải, Liễu ngạo tiên."
Vị tiên này không giống với tên liễu mộc tiên, nói chuyện nhanh nhẹn thẳng thắn, tuy rằng trên người tỏa ra tiên khí, nhưng không hề ra vẻ ta đây, lộ diện liền trực tiếp nói tên.
Tính cách này, khiến tôi vừa nhìn đã quý mến.
Tự nói tên tuổi, là một minh chứng chứng minh tôi và vị tiên kia đã có khế ước, hắn vừa báo danh, chứng tỏ đã thừa nhận hắn là tiên gia của tôi.
Tôi vừa bất ngờ vừa vui sướиɠ.
Trước kia không thể thu phụ được Hồ đại tiên, tôi có có chút tiếc nuối, không thể lường được trên người mình còn ẩn dấu một vị tiên gia.
Năm đại tiên gia phân biệt là Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Khôi, mà vị tiên gia trước mặt tôi tự xưng là Liễu gia, hẳn là hắn thuộc loài rắn.
Sau khi có được đáp án, tôi ho khan một tiếng, tận lực khiến bản thân trông tự nhiên nhất có thể.
"Liễu đại tiên, lương khí trong người tôi lúc nãy, là tiên khí của ngài sao?
Đột nhiên xuất hiện ra một vị tiên bảo hộ, kỳ thật có điểm nghi hoặc, nhưng dù sao đây cũng là lần gặp mặt đầu tiên, đều nói rắn là động vật máu lạnh, tính tình vị tiên gia này tôi không dám thăm dò, cho nên cũng không dám lỗ mãng.
Liễu ngạo tiên gật đầu.
"Sát khí trong cơ thể cậu rất hỗn loạn, nếu ta không ra tay, e rằng kinh mạch của cậu đã bị hủy hoại, khiến cậu tẩu hỏa nhập ma."
Tuy giọng nói Liễu ngạo tiên dị thường lạnh lẽo, nhưng trả lời lại rất lưu loát trôi chảy.
"Ngài... Cũng là do ông nội tôi mời tới sao?"
Từ nhỏ, tôi chỉ biết trên người mình có tiên bảo hộ, nhưng tới bây giờ vẫn không cảm nhận được mấy, cho nên mới hiểu lầm rằng tên liễu mộc nhân kia chính là tiên bảo hộ của mình.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Thầy Phong Thủy
- Chương 392: Liễu ngạo tiên