Chương 396: Điên

Thật ra, chiếc chuông đồng lục giác này là một điều gì đó bí ẩn.

Bên trong nó có một cái ngỗ công, hình thành một mối liên kết với bọn cương thi, hơn nữa khi rung chuông sẽ không có âm thanh phát ra, mà tạo ra một loại sóng âm, vô cùng huyền ảo.

Đừng đánh giá nó qua vẻ bề ngoài, tỉ lệ trúng chiêu cực cao, dù sao có rất ít người có thể phong bế khả năng nghe nhìn của chính mình, một khi rung chiếc chuông này, tương đương với việc bị kí©h thí©ɧ tạo ảo giác.

Lão Tôn biết rõ sẽ không tránh được, cho nên liên tục lắc chuông nhằm quấy nhiễu sóng âm của đối phương.

Chưa kể, không biết cái chuông trên tay lão Tôn là pháp bảo gì, vừa rung lên liền lập tức ngăn chặn sóng âm của chiếc chuông lục giác.

Hai người càng đấu càng hăng, tôi đứng ở một bên không ngừng lo lắng.

"Đồ đệ, nhìn cái gì vậy, còn không lại đây hỗ trợ!?"

Lăng Linh bên này vừa mới cầu cứu tôi giúp đỡ, bên kia lão Tôn thần sắc nghiêm nghị, tức giận hô lên.

"Tên họ Tôn kia, ông còn muốn gọi hắn đến giúp đỡ? Nếu trận Bách Minh Sơn không được phá hủy, hôm nay hắn sẽ phải chết! Lương tâm ông để chó gặm rồi sao?!"

Thấy lão Tôn cũng gọi tôi giúp sức, Lăng Linh tức giận dậm chân.

"Lương tâm cái gì? Lăng Linh, ta thật muốn hỏi lương tâm cô để đâu mới đúng! Ta đã sớm nói với cô, trận Bách Minh Sơn này không thể phá như vậy. Bây giờ trăm hồn thể đã hóa điên, trăm oan hồn đã thành lệ quỷ, nếu cô cứ nhất quyết phá vỡ trận pháp, sẽ thả cái thứ kia ra, lúc đó là ai hại ai!?"

Đối mặt với câu hỏi của Lăng Linh, lão Tôn hùng hồn phản kích đầy lý lẽ.

Hiển nhiên Lăng Linh không thích cách giải quyết của lão Tôn, đối mặt với lời giải thích của ông, cô ta lạnh lùng cười.

"Nên làm thế nào, không đến lượt ông tới dạy tôi! Tôi có cách của mình!"

Kêu lên một tiếng, một đám cương thi đang bao vây lấy lão Tôn đồng loạt tấn công.

Trên đầu tôi xuất hiện hai vạch đen, đây là tình huống gì vậy? Trong lúc quan trọng như này, hai người lại chơi trò bạo lực gia đình?

Tôi nhìn về phía gò đất nhỏ đang nằm ở giữa kia.

Tuy nói là gò đất nhỏ, kỳ thật chỉ là một đống tro cốt được gom lại mà thôi, bùa chú được dán kín xung quanh, đối diện bãi tro cốt là một dàn tế nhỏ.

Những hồn thể lúc trước tôi và sư phụ gặp, hiện tại đang đứng thành một vòng tròn xung quanh gò đất.

Trên đỉnh tòa tháp xuất hiện từng trận gió lớn, giống như tạo thành một cái kết giới.

Rõ ràng khi đi lên trên tôi vẫn có thể nghe được tiếng niệm chú của Tĩnh Đàn pháp sư vang vọng, sau khi đặt chân tới đỉnh tòa nhà, tiếng niệm chú đột nhiên trở nên cực kỳ mơ hồ, không thể nghe rõ đang nói gì.

Không thể phủ nhận trận pháp này cực kỳ khó nhằn.

"Đại đồ đệ, lời ta nói cậu có tin hay không?! Đừng kéo dài thời gian nữa, thứ điên kia mà bị phóng xuất, chúng ta sẽ chết mất xác!"

Tuy lão Tôn thâm tàng bất lộ, thủ đoạn nhiều vô kể, nhưng có vẻ vẫn có chút kiêng kị cái chuông đồng lục giác kia, chỉ thấy ông một bên không ngừng đánh lùi cương thi, một bên cẩn thận hóa giải thuật ảo giác do chiếc chuông tạo ra.

Mặc dù tôi vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện lão Tôn tấn công mình lúc lên cầu thang, nhưng lời ông nói luôn có lý do của nó, làm cho tôi cũng không dám khinh xuất.

Hơn nữa bản năng bên trong nói cho tôi biết, lần này tôi phải tin tưởng lão Tôn.

Chớp lấy cơ hội tôi bước đến bên lão Tôn, cau mày muốn ông ấy cho mình một lời giải thích.

"Sư phụ biết trận pháp này có vấn đề, tại sao không nói ngay từ đầu? Hiện tại quỷ môn quan đã mở, bước tiếp theo phải làm sao bây giờ?"

Tuy tôi lựa chọn đứng về phía lão Tôn, nhưng vấn có một chút bài xích với ông.

Lão Tôn nhìn tôi, không nhiều lời, vung tay, trực tiếp đưa cho tôi một xấp bùa chú.

"Dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta thấy hung trận này, ta đã quá coi thương trận Bách Minh Sơn, hóa ra trận pháp này không chỉ khai mở đường âm dương, mà còn nuôi dưỡng một sát quỷ tà ác! Cực kỳ độc ác! Nếu thật sự làm cho con quỷ bên trong thoát ra, chúng ta đều phải chết!"

"Cho nên trận pháp này tuyệt đối không thể phá hủy! Chỉ có thể thử dùng thuật dẫn hồn từ từ dẫn những hồn thể đó đi!"

Tôi liếc nhìn lão Tôn, ông lo muốn sứt đầu mẻ trán, môi đã có chút trắng bệch, thoạt nhìn không giống như đang nói dối.

"Lăng Linh không biết điều này sao? Không thì để tôi qua chỗ cô ta giải thích!"

Nghe vậy, lão Tôn vội túm lấy cánh tay tôi, nhìn về phía Lăng Linh lộ ra một tia sắc bén.

"Cậu đừng manh động! Ta cảm nhận được cô ta có điểm kỳ quặc, với kinh nghiệm và thủ đoạn của Lăng Linh, cô ta không thể không nhận ra, ta vẫn chưa hiểu, cô ta dồn hết tâm tư tạo thành cục diện này, rốt cuộc là có ý gì?"

Lời của lão Tôn cũng làm tôi khó hiểu.

Chính xác, người khiến chúng tôi tới tòa nhà này là Lăng Linh, bảo chúng tôi đi tìm Tĩnh Đàn pháp sư tới giúp cũng là cô ta, nếu mục đích thật sự của Lăng Linh chỉ là phá bỏ phong ấn con quái vật bên trong trận Bách Minh Sơn, thì trực tiếp tới đây để phá hủy là được.

Cần gì phải hao tốn tâm tư, tạo nên chuyện như này? Khác gì làm chuyện thừa, tự tìm phiền phức?

Lăng Linh nhìn tôi với lão Tôn to to nhỏ nhỏ, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Chỉ thấy cô ta đột nhiên dừng lại, không tiếp tục tấn công, lẳng lặng đứng đối diện tôi và lão Tôn, ánh mắt lạnh lẽo quan sát hai chúng tôi.

Trong lòng chúng tôi có nghi vấn, cũng không dám có chút lơ là.

Xuất khác thường tất có yêu, Lăng Linh kết tiếp, nhất định sẽ có đại hành động!