Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thầy Phong Thủy

Chương 390: Vạn vật sinh trưởng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hiện tại tôi đang kiềm chế con chồn vàng này, căn bản là không còn tay để đối phó với con tiểu nhân kia.

Rõ ràng nó có cơ hội để cắn đứt cổ tôi, nhưng nó lại cố tình cắn vào chân tôi.

Nhìn nó khua tay múa chân, khẳng định là đang làm nghi thức trước khi "Đổi mệnh"!

Mắt thấy con chồn nhỏ nhặt gậy sắt lên, tôi gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh, không nhịn được có chút run run.

Tuy tôi không biết bị gậy sắt chọc tới não là cảm giác như thế nào, nhưng khẳng định sẽ không dễ chịu.

"Tên gia hỏa nhà người đã không hiểu đạo lý, lại còn lật lọng, làm sao có thể thành tiên?"

"Ta cảnh cáo ngươi đừng có làm điều xằng bậy, bên ngoài còn có vị hòa thượng kia người muốn gặp không? Pháp lực cao thâm, cẩn thận hắn làm phép thu phục ngươi, cho ngươi cả đời này không có cơ hội thành tiên!"

Dưới tình thế cấp bách, tôi chỉ có thể dùng chiêu khích tướng để xua tan ý niệm trong đầu con chồn kia.

Nhưng sự thật đã chứng minh, căn bản tôi đã đánh giá quá cao con chồn vàng này, lời nói dối của tôi căn bản không hề có chút tác dụng nào đối với nó, con chồn vàng bị tôi túm mỏ nghe vậy hếch mắt tỏ ra khinh thường.

Tôi rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nếu tôi buông tay xông đến chỗ con chồn nhỏ kia, thì con chồn già chắc chắn sẽ nhân cơ hội nhảy dựng lên cắn đứt cổ tôi.

Nhưng nếu tôi không hành động, phen này sẽ phải trải nghiệm cảm giác bị gậy sắt thông não.

Trong lúc tôi không biết phải xử lý như nào, con chồn nhỏ kia một chút cũng không sợ, kêu lên hai tiếng "Chi chi", cầm gậy sắt bắt đầu đâm vào lỗ mũi.

Không thể phủ nhận, con chồn nhỏ này thật là biếи ŧɦái.

Chúng nó không màng nguy hiểm vứt bỏ cả mạng sống, lựa chọn phương thức cải mệnh, không vì mục đích nào khác, chính là khiến cho tôi trước khi chết được trải nghiệm một phen cái cảm giác thống khổ là như thế nào, chỉ có tra tấn cơ thể lẫn tinh thần tôi mới có thể khiến oán hận trong lòng chúng tiêu tán.

Này cũng có thể nhìn ra mấy con chồn này nhỏ nhen lại thù dai đến như nào.

Cho nên nếu có con chồn xông vào nhà, ngàn vạn lần đừng đánh đuổi nó, càng không được làm nó bị thương.

Phải thuận theo nó, nghĩ cách mời khéo nó bỏ đi mới được.

Ngay khi con chồn nhỏ chọc vào lỗ mũi nó, tôi đồng thời cũng cảm nhận được trong mũi mình chợt lạnh, giống như có thứ gì đó đang ở trong.

Ngay sau đó, cảm giác kia càng mãnh liệt, hơn nữa càng này càng đâm sâu.

Ban đầu cũng chưa cảm nhận được cơn đau, chỉ là thấy hơi cấn cấn, giống như có người đang cậy rỉ mũi cho tôi vậy.

Tiếp đó cảm giác ngày càng sâu sắc, tôi ngàn lần không muốn hồi tưởng lại cảm giác đó.

Cơn đau bắt đầu xuất hiện ở sâu trong xoang mũi, ngay sau đó lan dần tới mắt và sau tai.

Nhìn con chồn nhỏ kia không nhanh không chậm đẩy cây sắt vào càng lúc càng sâu, tôi hoảng loạn lắc đầu.

Nhưng làm như vậy cũng không có tác dụng.

Giờ phút này tôi đột nhiên sợ hãi.

Bởi vì tôi nhớ đến, hiện tại tên liễu mộc nhân còn đang ở trong vòng lửa đốt nghiệp ác, căn bản không rảnh quan tâm tôi bên này.

"Vì trả thù ta, vì muốn ta chết, cho nên sẵn sàng hi sinh cả con cháu mình, đáng giá sao!?"

Không còn cách nào khác, tôi túm lấy con chồn, nhìn chằm chằm vào nó liều chết hét lớn.

Câu nói ngoại trừ là chất vấn, còn là gây sự chú ý cho người khác.

Pháp sư Tĩnh Đàn cách tôi không quá xa, khẳng định lúc tôi cất tiếng ngài có thể nghe thấy.

Cao tăng bình thường coi trọng nhất là chi đức, tôi nghĩ ngài sẽ không trơ mắt nhìn tôi bị bọn thú vật này tra tấn tới chết.

"Khà khà khà, tiểu tử, đừng tốn công vô ích, ngươi suy nghĩ điều gì ta đều biết, chẳng phải ngươi muốn lão hòa thượng kia tới cứu ngươi hay sao? Đáng tiếc, hắn phật pháp cao thâm, đạo hạnh của ngươi cũng không đơn giản, hiện tại hắn đã bị ta dùng thuật phong bế ý thức, bản thân hắn cũng đang rất cực khổ."

Nhưng vào lúc này, con chồn trong tay tôi đột nhiên cười âm hiểm, theo đó liền há to miệng rít lên một thanh âm chói tai.

Cơ thể tôi đột nhiên run mạnh.

Không phải tiếng của con chồn khiến tôi sợ hãi, mà thanh âm này nghe cực kỳ quen tai.

"Miêu... Miêu quỷ!?"

Đồng tử tôi chợt co rút, thanh âm này tôi tuyệt đối không bao giờ quên, đây chính là tiếng của con miêu quỷ kia!

Tôi thế nào cũng không hiểu, con miêu quỷ kia sao lại có thể ở trong người con chồn này!?

"Như thế nào? Tò mò không biết vì sao ta lại ở trên người con thú vật này sao?"

Miêu quỷ suy cho cùng là loài xảo trá, nhìn ánh mắt nghi hoặc của tôi liền đoán được.

Rất có thể nó đang cực kỳ hưởng thụ thời gian trước khi tôi chết, nói xong nó lại cười lên hai tiếng "Khà khà."

"Sao lại ngạc nhiên như vậy, nhân loại cái người luôn cho mình là đúng, trong mắt các ngươi vạn vật sinh trưởng chả khác gì một đám súc sinh, tồn tại giống như loài gián bẩn thỉu, dung tục không chịu nổi!"

Miêu quỷ cực kỳ ngạo mạn, dáng vẻ kiêu ngạo so với lần trong động cổ thi có phần phô trương hơn rất nhiều.

Chẳng lẽ nó đã quên, lúc trước khi nhìn thấy cổ thi sống lại bộ dạng nó bị dọa đến chạy trối chết?.

"Hóa ra là ngươi! Thảo nào con chồn vàng này không có pháp lực vẫn có thể biến ảo hình người, nguyên nhân là ngươi giúp nó."

Tôi tận lực làm cho ngữ khí của mình nghe giống như không có gì khẩn trương hay sợ hãi, thực tế trong lòng cũng đã hoảng loạn một đống.

Nơi này đêm nay quả nhiên xảy ra đại sự, ngay cả miêu quỷ cũng đến góp vui.
« Chương TrướcChương Tiếp »