Chương 395: Thang rắn

Giờ phút này, xung quanh tòa cao ốc Phương Viễn đều là âm khí, tôi chỉ nhìn được quang cảnh trước mắt, không thể nhìn rõ bốn phía xung quanh.

Nếu bọn hỏa xà kia có thể khiến cơ thể tôi lơ lửng giữa không trung, vậy khả năng bọn chúng có thể chịu đựng được luồng tà khí này.

Chính xác là như vậy, nét mặt tôi trở nên rạng rỡ vì vị tiên gia của tôi trùng hợp là Liễu gia.

Hình ảnh chiếc thang chầm chậm hiện lên trong đầu tôi.

"Liễu đại tiên, tôi cần phải lên trên, mong được ngài hỗ trợ."

Tôi quay đầu nhìn về phía Liễu ngạo tiên đang đứng một bên xem náo nhiệt, vẻ mặt thành khẩn cúi người xin hắn giúp đỡ.

Sợ hắn không đồng ý, tôi vội vã bổ sung hai câu.

"Ngài yên tâm, chỉ cần tôi sống sót qua đêm nay, trở về liền lập tức lập linh đường cho ngài, ngày nào cũng dâng rượu hảo hạng đồ ăn ngon! Tuyệt đối khiến ngài thoải mái, thuận lợi tích đức thăng tiên."

Đi cùng lão Tôn được một thời gian dài, tài khua môi múa mép của tôi ngày càng tiến bộ.

Vẻ mặt Liễu ngạo tiên vẫn lạnh lùng như trước, sau khi nghe xong lời tôi nói liền dứt khoát xua tay.

"Không cần phải làm vậy, tuyệt đối đừng lập linh đường, sau này cậu sẽ hiểu được, huống chi hôm nay ta tới chính là muốn giúp cậu, không cần phải báo đáp."

Nói xong lời này, chỉ thấy hắn búng tay một cái, sau đó đứng yên.

Tôi im lặng trong chốc lát, phát hiện không có gì xảy ra, nghĩ khả năng đại tiên không hiểu được ý tứ của tôi, vừa muốn nói lại lần nữa, lại đột nhiên nghe được âm thanh nho nhỏ vang lên xung quanh.

Tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng nghe giống như có gì đó đang ùn ùn kéo tới mỗi lúc một đông, tuy ấm thanh phát ra từ bốn phương tám hướng, nhưng có vẻ chúng đang di chuyển đến chỗ tôi, rất nhanh liền tập trung tại đây.

Lập tức, tôi liền thấy được một siêu đàn rắn đang ùn ùn bò đến đây, rất nhiều rắn, người khác nhìn thấy khả năng sẽ lập tức đi gặp tổ tiên....

Tôi đơn giản chỉ nghĩ vị đại tiên này sẽ tùy tiện gọi mấy con rắn đến, thay nhau đưa tôi lên trên, vậy là xong, không nghĩ chỉ một cái búng tay lại giống như gọi toàn bộ rắn trên thế giới đến.

Bên trong màn đêm sâu thẳm, căn bản không thể nhìn rõ mấy con rắn trông ra sao, nhưng mở hồ có thể nhìn đến trên thân một số con có phát ra ánh huỳnh quang.

Liễu ngạo tiên cũng không ra thêm mệnh lệnh nào, đàn rắn kia như là có ý thức, từng con từng con xếp lên nhau, phía ngoài tường tòa cao ốc dần dần nổi lên một cái thang rắn!

"Lên đi."

Thấy tôi ngẩn ra, Liễu ngạo tiên còn tốt bụng nhắc tôi một câu.

Tôi nuốt nước miếng, mặc dù da gà da ốc nổi đầy người, nhưng vẫn bước nhanh tới đám rắn.

Tuy nhiên tôi vẫn có chút lo lắng, tòa cao ốc này cao như vậy, tuy số lượng rắn nhiều, làm sao có thể đến được đỉnh, tôi lại lưỡng lự.

Nhưng những lời này sao tôi dám nói ra, chỉ có thể kiến trì đi lên.

Không hề nói điêu, khi tôi bước lên thang rắn, một dòng điện chạy từ bàn chân vọt thẳng lên đầu tôi.

Mặc dù đám rắn kết thành cây thang, nhưng cơ thể chúng lại không ngừng vặn vẹo, hơn nữa khi tôi nhìn sát vào, rắn to rắn nhỏ, rất nhiều chủng loại, hơn nữa rắn độc còn chiếm đa số.

Nếu tôi không cẩn thận làm đau chúng, khiến chúng nổi giận cắn tôi một cái, khả năng...

Dù trong lòng sợ hãi muốn chết, nhưng không còn cách nào khác, tôi gồng mình cố gắng bước lên, giẫm lên mấy con rắn bước từng bước lên trên...

Mà đám rắn dưới chân tôi cũng không ngừng di chuyển, đưa tôi đi với tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã lên được một nửa.

Lúc này, khi tôi vừa ngẩng đầu lại phát hiện trên đỉnh đầu mình xuất hiện một bóng đen.

Hơn nữa nó không ngừng vặn vẹo, nhìn kỹ một chút, trong lòng tôi không khỏi thốt lên "Wow".

Dĩ nhiên vẫn là rắn!

Thực ra những con rắn này treo thẳng từ tầng cao nhất xuống tạo thành một cái thang, tôi vừa trèo lên những con rắn dưới chân lập tức cuốn tôi lên, với tốc độ rất nhanh đưa tôi lên tầng trên cùng...

Ngay khi tôi lên đến đỉnh tòa nhà, đập vào mắt là cảnh tượng lão Tôn với Lăng Linh đang đánh nhau.

Chỉ thấy trên tay lão Tôn cầm một đống bùa chú, khi Lăng Linh ra lệnh cho khối cương thi lao đến tấn xông, ông cũng nhanh nhẹn tránh né được, lại vung ra một lá búa dán lên người cương thi.

Dính phải bùa chú, cương thi giống như bị điểm huyệt, bất động tại chỗ.

"Ngươi tỉnh lại đi! Ta là Lăng Linh!"

Lăng Linh lùi lại, không ngừng dùng cương thi tạo khoảng cách với lão Tôn, đồng thời lén lút ra lệnh cho khối cương thi khác lao đến gò đất nhỏ đang nằm ở trung tâm đỉnh tòa nhà.

Trong nháy mắt tôi liền hiểu được, gò đất kia chứa một trăm hồn thể, đây chính là trận pháp Bạch Minh Sơn!

Có điều lão Tôn phản ứng cực nhanh, thân thủ lại tốt, ông một bên khéo léo tránh khỏi sự tấn công của Lăng Linh, một bên ra tay ngăn cản cương thi đang muốn phá hủy trận Bạch Minh Sơn.

Có lẽ bởi vì quen biết đã lâu, Lăng Linh cũng không lỡ xuống tay với lão Tôn, cho nên hai bên giằng co không phân thắng bại.

Vừa nhìn thấy tôi xuất hiện, Lăng Linh khó khăn chống đỡ quay sang dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn tôi.

"Trương Ly, mau, lão Tôn đột nhiên phát điên, hắn muốn cản tôi phá hủy trận Bạch Minh Sơn! Một mình tôi chống đỡ không nổi, mau tới giúp tôi!"

Lăng Linh hướng tôi quát to một tiếng, đồng thời lắc chiếc chuông lục giác ở trên cổ tay.

Nhận thấy động tác của Lăng Linh, lão Tôn cũng nhanh chóng lấy ra một cái chuông tay, lắc theo tiết tấu chiếc chuông lục giác của Lăng Linh.