Chương 394: Lời nguyền tái sinh

Thật khó để vượt qua nỗi sợ nguyên thủy.

Lúc trước khi nghe lão Tôn bọn họ nhắc tới quỷ môn quan, tôi chỉ để ngoài tài, chưa bao giờ nghiêm túc tưởng tượng ra quỷ môn quan là như thế nào.

Hiện tại vừa thấy, mới biết nó khác xa với tưởng tượng của tôi.

Hơn nữa tôi cũng ý thức được, quỷ môn quan có sức mạnh câu hồn.

Chỉ cần liếc nhìn nó một cái, liền không thể rời mắt, cơ thể cũng tự động bước đến chỗ cánh cổng.

Rõ ràng là sợ muốn chết, nhưng lại có phần tò mò, không nhịn được muốn xem bên kia cánh cổng là như thế nào.

"Trương Ly, lập tức nín thở không được mất tập trung!"

Thấy tôi bị mê hoặc, Liễu ngạo tiên vội thấp giọng hét lên một tiếng.

Giọng nói của hắn trầm mạnh, trực tiếp vang trong đầu tôi, kéo tôi ra khỏi cơn mê.

Tôi tỉnh táo lại, mới ý thức được không ổn, vội nghe theo Liễu ngạo tiên, hít sâu, giữ hơi ở ngực.

Không cần phải nói, chiêu này quả thật hữu dụng, lực chú ý của tôi tập trung vào việc nín thở, không còn bị cánh cổng kia mê hoặc nữa.

Nhưng luồng khí lạnh lẽo kia vẫn không thuyên giảm.

Tôi cố chịu cái lạnh, chậm rãi bước đến phía Tĩnh Đàn pháp sư.

Cách ngài không xa, liễu mộc nhân bất động hai mắt nhắm nghiền, đứng im một chỗ không chút phản ứng, chỉ là vòng lửa dưới chân hắn đã bị dập tắt, chỉ để lại tàn tro.

"Pháp sư Tĩnh Đàn?"

Tôi thử gọi một tiếng, muốn xác nhận một chút xem ngài có phản ứng không.

Ai ngờ nghe được giọng nói của tôi, ngài lập tức nhìn sang.

"Sao vậy? Trương Ly thí chủ?"

Trước cái lạnh như băng, giọng của tôi run rẩy, rõ ràng Tĩnh Đàn pháp sư ăn mặc mỏng manh hơn tôi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn rất bình thường, giọng nói vẫn bình thản như nước.

Nhìn thấy phản ứng của ngài, tôi sững sờ, sau đó liền bình tĩnh lại.

Ngài chính là minh chứng Tam Minh có tồn tại, việc nhỏ nhặt như này sao có thể ảnh hưởng tới ngài.

"Tốt tốt tốt!"

Tôi còn chưa trả lời, Tĩnh Đàn pháp sư giống như đang tự sự, nói liền ba từ "Tốt."

"Như vậy, Trương Ly thí chủ, nếu tiên bảo hộ của cậu đã xuất hiện, vậy liễu mộc nhân này đêm nay để tôi sử dụng đi."

Nói xong, ngài không nhìn tôi nữa, từ trong ngực lấy ra một cái mõ, nhắm mắt lại, một bên gõ mõ, một bên niệm chú.

Vầng hào quang trên người Tĩnh Đàn pháp sư bỗng sáng rực lên.

Tầng đầu tiên màu trắng, tầng thứ hai màu vàng kim nhạt, tầng ngoài cùng màu vàng thuần khiết lấp lánh tỏa ra linh khí.

Chỉ thấy vòng hào quang kia tỏa sáng rực rỡ, giống như có hàng tỉ mũi kim đồng loạt bắn ra, trong tích tắc lóe sáng, thiếu chút nữa là chọc mù mắt chó tôi.

Đến bây giờ tôi mới biết Phật quang là như thế nào, hóa ra nó không phải lúc nào cũng xuất hiện trên đỉnh đầu.

Chỉ thấy âm khí dày đặc chạm tới vòng Phật quang, như băng gặp lửa, lập tức bị tan rã không ít.

Mà đám âm hồn sát khí nồng đậm khi bước ra lại trở nên thẫn thờ, chắp tay lại, theo tiếng niệm chú của Tĩnh Đàn pháp sư, chậm rãi xoay người quay lại phía cánh cổng...

Vào rằng tháng Bảy, những âm hồn từ quỷ môn quan thoát ra đều không dễ dàng siêu độ, bọn chúng một là quỷ đói không thể đầu thai, hai là chưa trả hết nghiệp nợ.

Bọn chúng sẽ chờ lúc quỷ môn quan mở ra, tới dương gian tìm thức ăn và tế phẩm.

Cho nên dù Tĩnh Đàn pháp sư làm phép siêu độ, cũng chỉ giúp bọn chúng tiêu tan một chút nghiệp chướng mà thôi, không thể trực tiếp giúp chúng đầu thai chuyển kiếp.

Nhưng nhìn một đám âm hồn lần lượt quay về quỷ môn, trận pháp này quả là vô cùng đồ sộ.

Quan sát một lúc tôi nhận thấy có chút không ổn.

Theo như dự kiến của chúng tôi, sau khi quỷ môn mở ra, Lăng Linh và lão Tôn bọn họ sẽ phá huy trận Bách Minh Sơn, phóng thích những hồn thể bên trong ra, như thế mới có thể siêu độ, phá hủy hoàn toàn hung trận này.

Nhưng mà quỷ môn đã mở được một lúc, tại sao trên đỉnh không thấy động tĩnh gì.

Nhớ tới vừa nãy lão Tôn phát điên, trong tôi mơ hồ dấy lên một chút lo lắng, nhìn lên trên đỉnh tòa nhà.

Trăng đêm nay không xuất hiện, xung quanh là một mảnh tối om, hơn nữa âm khí từ quỷ môn quan không ngừng xộc lên, tôi đứng bên dưới, căn bản là không nhìn tới đỉnh tòa nhà.

"Không đúng a, nhóm người Lăng Linh sao không thấy động tĩnh gì?"

Càng nhìn càng không tới, tôi càng trở nên hoảng loạn, trong tiềm thức cảm nhận được bọn họ nhất định đã gặp nguy hiểm.

Cho dù cô ta quên mất thời gian giống tôi, nhưng quỷ môn quan mở ra gây ra động tĩnh lớn như này, sao cô ta có thể không nhận ra.

Hơn nữa câu A-di-đà-phật của Tĩnh Đàn pháp sư chính là tín hiệu, sau khi tín hiệu được phát ra, Lăng Linh nên đánh vỡ trận Bạch Minh Sơn mới đúng.

"Không ổn! Tôi phải đi lên xem xem!"

Tĩnh Đàn pháp sư vẫn ngồi một chỗ, trận pháp không thể bị gián đoạn, bây giờ ngài chắc chắn không thể đứng dậy, cũng chỉ có tôi để ý đến tình huống bây giờ.

Nhưng nhìn tòa cao ốc mấy chục tầng, tôi lại rơi vào thế bí, thang dây đã bị cắt đứt, tôi cũng không thể bay, làm sao để đi lên đây?

Lúc này, tôi đột nhiên nhớ tới liễu mộc nhận dùng bọn hỏa xà cứu tôi sau khi rơi khỏi cái thang, trong đầu tôi chợt lóe lên, lập tức nghĩ ra biện pháp.