Chương 389: Đổi mệnh

Vượt ngoài dự đoán của mọi người, bị thiêu cháy nửa ngày, ngoại trừ quần áo bị đốt không còn một mảnh, cô nương đó không bị chút thương tổn nào.

Sau sự kiện sét đánh đó, cô nương không những không chết, sau khi uống hai chén nước bùa của ông nội tôi, lại có thể tỉnh dậy.

Chỉ là trên trán của nàng để lại một vết sẹo hình tia chớp, lòng bàn chân cũng có một cái.

Bệnh của nàng cũng không tái phát nữa, bị tia sét kia đánh trúng thật giống như lột xác, thậm chí còn thi đỗ vào trường đại học tốt nhất, trong thôn nhất thời được một phen nở mày nở mặt.

Về sau ông nội có nói cho tôi biết, cô nương kia quả thật có phúc, tên quỷ nước cũng vì điều này mà coi trọng nàng, khăng khăng muốn cưới nàng làm vợ, mục đích chính là mượn khí phúc của nàng để thoát khỏi nghiệp âm mà thôi.

Có điều ác giả ác báo, âm hôn không thành, ngược lại còn bị thiên lôi cho một chưởng hồn phi phách tán, cuối cùng ngay cả cơ hội được đi đầu thai cũng chẳng còn nữa.

Nghĩ đến đây, tôi lại nhìn liễu mộc nhân đang trong vòng lửa.

Không biết có phải hay không bởi vì đã bị khuất phục trước sự đàn áp của pháp sư Tĩnh đàn hay không, cho dù ngọn lửa trên người hắn đang cháy đôm đốp không ngừng, hắn lại chẳng hề có bất cứ phản ứng nào.

Tôi bàng hoàng nhìn tên liễu mộc nhân không rời, bỗng nhiên trong mắt tôi hiện lên một thân ảnh.

Tôi vội quay đầu lại, phát hiện lão Tôn đang ở trước cửa kính của tòa nhà ngoắc ngoắc tôi.

Vừa nhìn thấy ông, tôi liền xông tới ra một đòn, không biết vì sao khi nãy lão Tôn đột nhiên phát điên, suýt chút nữa làm tôi ngã chết!

Tôi nổi giận đùng đùng đi về phía cửa tòa nhà, một cước đá cửa đi vào.

"Ông còn có mặt mũi mà gọi tôi? Vừa nãy ông phát điên cái gì vậy?!"

Lão Tôn đứng ở trước mặt tôi không ngừng cười hi hi.

"Vừa nãy ta bị đám tà khí này thôi miên, nhìn cậu tưởng rằng là địch!"

Tôi không khỏi nhíu nhíu mày, lý do này cũng thật vụng về.

Hơn nữa lão Tôn cũng có chút quái đản, tuy rằng bình thường cũng không mấy nghiêm túc, nhưng biểu cảm trên mặt cũng không bộ lộ nhiều.

Lúc này lão Tôn lại liên tục nháy mắt ra hiểu với tôi, thoạt nhìn... Thật giống loài động vật nào đó.

Tôi có chút cảnh giác, dù sao trước kia tôi cũng gây thù với con chồn vàng, con thú vật kia cực kỳ mưu mô xảo quyệt lại nhỏ bé.

Tuy lão Tôn đã đốt hết nghiệp chướng giữa tôi và con chồn kia, nhưng con vật này hiển nhiên không có dễ dàng buông tha tôi, luôn rình rập chờ thời cơ để nhảy ra gϊếŧ tôi bất cứ lúc nào.

Hôm nay chính là cơ hội tốt, nếu nó không hành động, ngược lại tôi cảm thấy thật bất bình thường.

Nghĩ như vậy, tôi chạy nhanh ra đằng sau híp mắt nhìn.

Sau khi quan sát kỹ lập tức tôi nhận ra có vấn đề.

Tuy đằng sau tên kia cũng có ba ngọn lửa, nhưng ba ngọn lửa này tựa hồ là dùng tà pháp biến ra, chẳng những không có một tia sức sống, ngược lại còn thấy không được tự nhiên.

Đến đây tôi trong lòng tính toán.

Lão Tôn trước mắt là do con chồn kia biến thành, nó tính lừa tôi đây.

Nhưng nó quả thực lớn mật, có pháp sư Tĩnh Đàn ở đây thế mà cũng dám lộng hành, xem ra nó thực sự hận tôi thấu xương.

Tôi không lập tức vạch trần nó, chỉ nhìn nó chằm chằm, xem xem nó muốn giở trò bịp bợm gì.

Không thể không nói, con chồn này xảo quyệt đến cực điểm, vừa thấy thái độ của tôi không đúng, nó liền ý thức được quỷ kế đã bị tôi nhìn thấu.

Thấy tôi phát giác, nó cũng không nhiều lời, biến sắc, trong hình dạng lão Tôn xông tới tấn công tôi.

Tuy rằng tôi đã có sự chuẩn bị, nhưng trong lòng vẫn âm thầm kêu than.

Hôm nay tôi liên tiếp bị thương, cơ thể đâu đâu cũng là thương tích, không nói khoa trương chút nào, hiện tại tôi rất muốn vung quyền đánh trả nó, nhưng cánh tay không thể nào nhấc nổi.

Hơn nữa trong lòng tôi có chút buồn bực.

Con chồn này tuy sắp thành tiên, thế nhưng chọn nhầm thời điểm không thể thành tiên, tu vi mấy trăm năm cũng trở nên vô dụng.

Đã không còn tu vi, vậy tại sao nó vẫn có thể biến hình?

Trong lúc đang suy nghĩ, con chồn đã vọt tới ngay trước mặt tôi, không nói lời vô nghĩa, trực tiếp há to cái miệng hướng đến cổ tôi cắn tới.

Nó vẫn muốn dùng cách nguyên thủy nhất để lấy mạng tôi.

Mặc dù không thể hành động, nhưng cái chết cận kề, đã kích phát khát vọng sống mãnh liệt trong tôi.

Rất nhanh tôi lấy hai tay túm lấy miệng của con chồn, sau đó dùng sức lôi mạnh.

Chỉ thấy con chồn bị ăn đau, cơ thể run lên hai cái, lập tức hiện nguyên hình.

Đúng như tôi đoán, quả nhiên là con chồn vàng kia!

Lúc này nó bị tôi túm chặt miệng, không giãy dụa được, bốn chân không ngừng đạp loạn xọa.

Tôi cắn răng liều chết, không dám nới lỏng sức lực.

Trong lúc một người một chồn giằng co căng thẳng, thì có cứu binh tới, nhưng là cứu binh của con chồn vàng kia.

Chỉ thấy một con chồn nhỏ chậm rãi từ giữa đám tà khí đi ra, trong ánh mắt của nó vẫn mang theo ý tứ coi thường cái chết.

Nó cách tôi một khoảng, đột nhiên vọt tới dưới chân với tốc độ cực nhanh, há mồm ngay tại cẳng chân tôi hung hăng cắn một cái.

Tôi có chút đau, tức giận chửi ầm lên.

Nhưng tôi mới chửi được hai câu, sau đó liền không chửi nổi nữa.

Bởi vì con chồn nhỏ kia sau khi cắn tôi liền lùi lại làm ra loạt động tác quái lạ, sau đó chỉ thấy nó nhặt trên đất một cây sắt cực dài.

Nhìn thấy ánh mắt thù hận của nó, cả người tôi đột nhiên cứng đơ, trong đầu bỗng hiện lên cảnh con chồn ở trong sân Tào gia dùng que củi tự đâm chết mình!

Không thể nào... Con chồn này muốn cùng tôi đổi mệnh?!