Chương 387: Ba vái

Bài Phật còn chưa niệm hết, tôi đã quỳ gối trên mặt đất.

Mặc dù tôi theo chính là Đạo giáo, nhưng những gì ông nội tôi truyền lại cho tôi không có sự phân biệt rõ ràng giữa Đạo giáo và Phật giáo.

Tôi nhất thời không hiểu, chỉ là tiếng niệm Phật mà thôi, tại sao lại khiến tôi có phản ứng dữ dội như vậy?

Mặc dù đầu tôi lúc này bị tiếng niệm Phật giày vò đau như búa bổ, khó chịu giống như bị niệm chú Kim Cô vậy.

Nhưng cũng không phải là không có ích.

Giống như theo tiếng niệm Phật, ngoài việc đầu đau như đang nứt vỡ, tôi còn cảm thấy khí huyết trong cơ thể mình đang không ngừng dâng trào.

Dương khí thanh khiết bị đè nén ở đan điền đột nhiên bùng lên mạnh mẽ, lập tức cưỡng ép luồng âm khí đang lang thang trong cơ thể trở về mắt quỷ.

"Tiểu hòa thượng, ngươi muốn chết!"

Đột nhiên một tiếng quát chói tái rít qua kẽ răng vang lên, chỉ thấy liễu mộc nhân đột ngột biến mất không thấy đâu bây giờ lại hiện thân.

Có vẻ là đang kiêng kị pháp sư Tĩnh Đàn, lần này liễu mộc nhân xuất hiện mang theo sát khí cực độ, không nói không rằng liền giơ tay hướng về phía pháp sư Tĩnh Đàn mà đánh tới.

Liễu mộc nhân đột ngột ra tay, mà bên phía pháp sư Tĩnh Đàn lại giống như không có chuyện gì vẫn ngồi ở đó niệm Phật chú, tức khắc tôi thấy khẩn trương, không kịp suy nghĩ, tôi chống tay, đạp mạnh chân, cả người trong chớp mắt bổ nhào ra chắn trước mặt pháp sư Tĩnh Đàn.

Lúc trước ông nội đem liễu mộc nhân này phong ấn lên cơ thể tôi, chính vì vậy tôi càng không thể cho hắn có cơ hội thoát ra hại người.

Hiện tại hắn đang muốn gϊếŧ người, nếu tôi không ra tay ngăn cản, thật sự là đang bôi nhọ huyết mạch Trương gia!

Ngoại trừ dang tay ra chặn cú đánh, thì tôi không có thời giờ để tìm ra biện pháp nào nữa.

Tôi chịu chết lấy thân thể mình chắn trước mắt pháp sư Tĩnh Đàn, nhưng vị pháp sư vẫn bất động như trước.

Tiếng niệm Phật đột nhiên thay đổi thành lời khấn.

"Không giận, không nháo, ta đã biết được lai lịch của ngươi, hôm nay bần tăng vái ba vái, mong người sớm ngày buông bỏ ma chướng, sớm được giác ngộ."

Tiếng của pháp sư Tính Đàn âm vang, êm dịu và mạnh mẽ, nói xong, ngài liền chắp tay trước ngực, rồi hướng về phía hư không mà vái ba vái.

Vái thứ nhất, chỉ thấy bầu trời đêm đột nhiên lóe lên cùng một tiếng sấm rền vang rội, liễu mộc nhân khi nãy còn nổi giận muốn đả thương người giờ như bị đóng đính, đứng im không cử động cách chỗ tôi gần nửa mét.

Vái thứ hai, chỉ thấy một quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ nên xuống nơi liễu mộc nhân đứng.

Ngọn lửa kia cũng thật quỷ dị, giống như có mắt, nó không cháy tới chỗ pháp sư Tính Đàn, không cháy tới chỗ tôi, chỉ ở chỗ liễu mộc nhanh đang bất dộng kia bao thành một vòng tròn lửa.

Vái cuối cùng, liễu mộc nhân đột nhiên nhắm chặt hai mắt lại, trên mặt không nhìn ra là bi hay là hỉ, giống như đang trầm tư, ở trong vòng tròn lửa không nhúc nhích.

Tôi há hốc miệng, nhìn thấy liễu mộc nhân bị thu phục đơn giản như thế, thất thần một lúc lâu.

Đây mà gọi là ác linh ngàn năm dựa vào máu người để tu luyện sao?

"Trương Ly thí chủ, không cần lo lắng, vòng lửa này đang giúp hắn giải trừ nghiệp ác, cả cậu và hắn, đều không vấn đề gì."

Pháp sư Tĩnh Đàn thấy bộ dạng hoảng hốt của tôi, nhẹ giọng giải thích cho tôi.

Có điều giọng điệu của ngài khiến tôi có chút không thoải mái, nghe như kiểu, ngài ấy cho rằng tôi đang lo lắng cho liễu mộc nhân kia?

"Pháp sư Tĩnh Đàn, hắn vốn là ác linh, nếu ngài có năng lực tốt nhất là nên tiêu diệt hắn, tôi đội ơn ngài rất nhiều."

Tôi không biết rốt cuộc tên liễu mộc nhân này đã làm bao nhiêu chuyện ác, nhưng ông nội vì để phong ấn hắn đã đặt cược cả tính mạng người nhà vào, chắc chắn phải có lý do.

Huống chi tên liễu mộc nhân lại còn liên hợp với cổ thi kia khi dễ tôi, vài lần khiến tôi chết đi sống lại.

Cho nên đừng nói là đau lòng thậm chí tôi còn muốn xông lên cho hắn hai đao nữa.

Pháp sư Tĩnh Đàn mỉm cười, ánh mắt dừng ở trên người tôi tĩnh lặng như nước.

"Lời này của thi chủ sai rồi, trên đời đều có nhân quả, đều có trật tự, cậu với hắn đã có sự tương thông, cậu là hắn, hắn là cậu, cậu chính, hắn cũng chính, cậu tà hắn cũng tà, sở dĩ hắn bây giờ thành như này, nguyên nhân cũng bởi vì chấp niệm trong cậu quá mạnh mẽ."

Không nghĩ rằng pháp sư Tĩnh Đàn thản nhiên nói một phen, điều này khiến tôi chấn động.

Tôi chỉ nghĩ rằng tên liễu mộc nhân kia làm nhiều chuyện ác, cho nên mới bị phong ấn vào trong cơ thể tôi, cho nên cả đời này tôi phải bảo vệ không để hắn phá bỏ phong ấn gieo rắc cái ác.

Nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tôi và hắn đã có sự kết nối chặt chẽ, hành động của tôi, kì thực đã ảnh hưởng tới hắn!

Lời của pháp sư Tĩnh Đàn, quả thực khiến tôi giác ngộ!

"Tôi đã hiểu! Đa tạ pháp sư chỉ điểm!"

Tôi kính cẩn cúi lạy ngài.

Pháp sư lại xua tay.

"Không phải là chỉ điểm, chỉ là luận sự mà thôi, thật ra lời của bần tăng có chút thừa thãi, không cần tôi nói, rất nhanh cậu cũng có thể ngộ ra, có điều đêm nay ta thấy có điểm hung hiểm dị thường, cho nên mới nghĩ đến lấy ác linh trên người cậu. lấy ác đấu ác."

Tôi sửng sốt, bước từng bước tới hỏi.

"Đêm nay hung hiểm dị thường? Chẳng lẽ... Là quỷ môn có vấn đề?"

Phân tích tình hình trước mắt, tôi biết phạm vi hung trận trong tòa nhà này có lẽ không có cái gì thay đổi, bởi vì thời điểm trận Bách Minh Sơn mở ra, kết cục của nơi này cơ bản đã được định đoạt.

Theo như lời nói nơi mà những hồn ma đi ra, đại khái đêm nay sẽ có thứ gì đó xuất hiện ngay khi quỷ môn mở ra.

Nếu chỉ là đám cô hồn dã quỷ thì không tính, chỉ sợ sẽ chạm chán thứ gì đó không tầm thường.

Ngửa đầu nhìn thoáng qua đỉnh tòa nhà Phương Viễn, tôi có chút lo lắng. không biết hiện giờ sư phụ cùng Lăng Linh như thế nào?