Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thầy Phong Thủy

Chương 386: Thập tử nhất sinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngay thời điểm chiếc răng nanh của con rắn lửa chạm vào da tôi, đột nhiên tôi cảm thấy được một cổ hàn khí từ tim lan ra toàn thân.

Cổ hàn khí này không phải vì sợ hãi mà sinh ra, mà giống như có thứ gì đó đang đóng băng tôi lại, khiến lục phủ ngũ tạng lẫn máu đang lưu thông trong cơ thể tôi đông lạnh ngay lập tức.

Tôi không nhịn được há miệng ra, tức khắc thở ra một hơi mát lạnh.

Hơi thở lạnh giá vừa vặn phun vào mặt con rắn lửa kia.

Luồng khí lạnh vừa chạm tới, dường như con rắn lửa bị làm cho kinh sợ, ngay cả miệng còn chưa kịp khép lại, đã nhanh chóng buông lỏng cô tôi ra, con rắn theo cánh tay tôi trốn chạy vào bên trong tà khí, rồi sau đó biến mất không thấy!

Nhìn cảnh trước mắt này tôi có chút choáng váng, chưa từng thấy trường hợp nào như con rắn lửa từ âm phủ này, lại bị một hơi lạnh dọa cho chạy trốn?

Cùng lúc đó, mấy con rắn còn lại vừa nãy kém điều muốn xé xác tôi ra dường như cũng cảm thấy có điều gì đó đáng sợ, không hẹn mà đồng loạt thả ra.

Tôi không có phòng bị trước, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cảm thấy cơ thể mình đang trĩu xuống, lại lần nữa từ trên cao phóng xuống.

"Mẹ kiếp? Cái tình huống gì đây?! Lão yêu tinh này đang tính cùng mình đồng quy vô tận sao?! Đi! Chết thì chết, bố mày không sợ! Cho dù chết, ta cũng phải kéo theo ngươi chết cùng!"

Kinh hãi qua đi tôi lại cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, cảm giác giống như bị người khác trêu chọc, đối với tên liễu mộc nhân chính là hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tuy vậy nhưng trước khi chết tôi vẫn muốn giãy giũa một phen, mặc dù không biết còn cách mặt đất có xa lắm không, nhưng chắc chắn độ cao hiện tại so với tầng cao nhất đã thấp hơn nhiều.

Vì thế, cơ hội sống xót khi chạm đất cũng lớn hơn rất nhiều.

Nếu như vậy, chỉ cần tôi bảo vệ không để nội tạng không bị vỡ nát, thì tỉ lệ sống sót là rất lớn!

Hạ quyết tâm, nhân lúc còn chưa rơi xuống đất, tôi vội nhắm mắt tập trung vận chuyển linh lực trong cơ thể. đem linh lực bao bọc thật kín các cơ quan nội tạng trong cơ thể.

Vừa mới làm xong, sau lưng tôi liền một trận đau buốt, đột nhiên toàn thân nhận vào một lực cực lớn gây chấn động mạnh, tôi lăn lộn trên mặt đất.

Nếu trước đó không dùng linh lực bao lấy nội tạng, chỉ sợ có sống được nhưng cũng phải vỡ một hai bộ phận.

"Mẹ nó, đau chết lão tử, quỷ môn quan còn chưa mở, thiếu chút nữa là biến thành quỷ rồi!"

Tuy tránh được nội thương, nhưng ngoại thương vẫn có, tôi đau đớn nằm trên mặt đất mãi không đứng dậy nổi.

Nằm trên mặt đất, tôi nhìn tà khí phía trên, trong lòng không khỏi hoài nghi.

Sau khi con rắn lửa bị hơi thở lạnh giá của tôi dọa chạy trốn mất, liễu mộc nhân kia cũng biến mất không thấy bóng dáng, cũng không xuất hiện để đàm phán với tôi nữa.

Hắn đang kiêng kị cái gì?

Hơn nữa vì sao hắn phải dùng phương pháp này để dụ dỗ tôi trao ra thân thể? Hắn đang sốt ruột điều gì?

Còn luồng khí lạnh lẽo vừa xuất hiện từ ngực....

Tôi khó khăn đưa tay sờ ngực, lúc này nhiệt độ cơ thể đã dần trở lại bình thường, luồng khí lạnh kia giống như là ảo giác, chớp mắt một cái liền biến mất.

Đột nhiên, trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ cổ quái.

Trong cơ thể tôi, còn tồn tại một thứ gì đó?

"Như thế nào có thể, một tên liễu mộc nhận mình đã đủ mệt, nếu lại thêm một thứ nữa khả năng mình chịu không nổi."

Tưởng tượng đến ánh mắt âm trầm của tên liễu mộc nhân, tôi chỉ có thể vỗ vỗ ngực tự an ủi chính mình.

Nhưng lúc này không phải thời điểm để nằm trên đất suy nghĩ miên man, tôi thử cử động tay chân, xác định không bị gãy chiếc xương nào, liền cắn răng mạnh mẽ đứng dậy.

Đầu tiên tôi lần mò đến cái thang lúc trước, lại phát hiện toàn bộ thang ở đây đều đã biến mất, mà ở phía dưới sàn chồng chất một đống dây thang bị cắt!

Trong lòng tôi cảm thấy khó hiểu, đây rõ ràng là có người chờ sau khi chúng tôi đi lên, liền cắt hết dây thang!

Mà người duy nhất có thể làm chuyện này, chỉ có lão Tôn đi đằng sau tôi!

Tại sao sư phụ phải làm như vậy? Sao lại đột nhiên muốn gϊếŧ tôi?

Người làm như vậy, như vậy chẳng phải tuyệt diệt đường lui của chính mình sao?!

Tôi có chút khó hiểu lo lắng nhìn lên đám tà khí đen kịt không thấy đích, phía trên một mảnh yên tĩnh, không một tiếng động.

Không có thang, tôi không có cách nào đi lên, đi xung quanh hai vòng, tôi lần mò ra hướng cửa của tòa nhà.

So với ở trong này lãng phí thời gian, chi bằng đi tìm pháp sư Tĩnh Đàn, không khéo ngài có thể cho tôi đáp án mình cần.

Sau khi tôi ra khỏi tòa nhà mới phát hiện, sắc trời bên ngoài đã đen như mực.

Pháp sư Tĩnh Đàn vẫn yên tĩnh ngồi đó, mắt nhắm giống như là đang ngủ.

Tôi khập khiễng bước tới chỗ ngài, do dự cả nửa ngày không biết nên mở miệng như nào.

"Trương Ly, cậu tới vừa đúng lúc, quỷ môn sắp mở rồi, tôi cần mượn vị tiên gia trên người cậu một chút."

Pháp sư Tĩnh Đàn không mở hẳn mắt, chỉ thấy ngài lại từ từ nhắm mắt, sau khi nói câu đó cho tôi một cách bình tĩnh, trong miệng bắt đầu nhẩm tiếng niệm Phật.

Tiếng niệm Phật vang lên, lẽ ra nó phải có tác dụng trấn tĩnh tinh thần, nhưng đến tới tai tôi, nó lại giống như ma quỷ ca hát, vô cùng chói tai khó nghe.

Theo bản năng tôi giơ tay bịt tai lại, nhưng âm thanh kia vẫn cực kỳ rõ ràng truyền vào tai tôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »