Chương 2

Ba năm sau, tôi mười bốn tuổi, lên trung học rồi, ông nội cũng đã bảy mươi tuổi.

Sau khi qua đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội, thì cơ thể ông nội không còn tốt nữa, vài ngày liên tiếp đều ói ra máu không ngừng, không lâu sau liền qua đời.

Ngay lúc gần chết, ông gọi cha tôi, chú Hai và tôi đến bên người, bảo các nữ quyền tránh mặt, sau đó dặn dò ba hậu

Thứ nhất, nhà cũ cùng nhà mới ở huyện thành để lại cho cha tôi.

Thứ hai, tất cả tiền ông gửi ngân hàng, trừ mười vạn (*) ở ngoài cho tôi, còn lại đều cho Nhị thúc. 10 van 100.000.

Thứ ba, ông còn có một ngôi nhà ở Thượng Kinh, để lại cho tôi.

Ông nói sau khi ông mất, bảo tôi đi lên Thượng Kinh, từ nay về sau, một mình ở đó. Ông nói cho cha tôi cùng chủ Hai tối, người nào cũng không được cho tôi tiền tiêu, đồng thời cũng không cho tôi ra ngoài làm thuê, tìm việc làm. Ngoại trừ 10 vạn đó, thì tôi tuyệt đối không được đυ.ng vào một phân tiền của Ngô gia!

Cha tôi cùng chủ Hai tôi rất giật mình, bọn họ nói tôi vẫn còn nhỏ, làm như vậy...

Ông nội xua tay, dùng ngữ điệu không được phép nghi ngờ nói: "Chuyện này, cứ quyết định như vậy!"

Cha tôi với chủ Hai nhìn nhau, sau đó đều nhìn về phía tôi, trong mắt tràn đầy không nổ.

Tôi không biết ông nội sắp xếp như vậy có dụng ý gì, cũng không hiểu được ý sâu trong mắt cha và chú Hai, khi đó tôi chỉ cảm thấy đau buồn.

Sau khi thông báo xong, ông nội tôi bảo cha tôi và chủ Hai đi ra.

Trong phòng chỉ còn lại hai ông cháu chúng tôi, ông lấy một cuốn sách được bọc bằng vải đỏ dưới giường ra, tay run run đưa cho tôi: "Mở ra."

Tôi lau nước mắt, nhận lấy vải đỏ mở ra, bên trong là một quyển sách cổ buộc chỉ, trên đó viết vài từ Động Huyền Thiên Cơ Phủ Bí Truyền Thập Nhị Kim Quang Kiếm Quyết.



Tôi mờ mịt nhìn ông nội, không rõ ý của ông. "Đây là mệnh của Ngô gia.." Ông nội nhìn chằm chằm tôi: "Ngô Tranh, cháu xé nó ra."

Tôi sửng sốt: "Xé xé ra?" "Đúng vậy! Xé nó!" Giọng của ông nội kiên định mà quả quyết Tôi không dám không nghe lời ông nội, run rẩy mở ra quyển sách kia, trong lòng run lẩy bẩy, không khỏi nhìn về phía ông nội. "Xẻ nó, nhanh!" Ông nội nhíu mày.

Tôi kiềm lại nội tâm run rẩy, hít sâu một hơi, xé quyển sách ra, chia thành hai phần.

Trong đó có một chương không có xé tốt, xé ra, hai phần mỗi phần chiếm một nữa.

Ông nội nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm.

Tôi lại khóc, khóc to. "Đứa cháu ngốc, khóc cái gì..." Ông nội cố gắng gượng dậy, bảo tôi: "Vải đỏ cũng xé ra, gói kỹ nó lại.

Mắt tôi chứa nước mắt, xé mở vải đỏ, gói kỹ hai phần cuốn sách lại, hai tay dâng đưa cho ông nội.

Ông nội không có nhận, trong mắt ông là hàm ý sâu xa nhìn vải đỏ, như trút được gánh nặng cười: "Cháu mang những cái này đến Thượng Kinh, vài năm sau, sẽ có hậu nhận Lâm gia tìm đến cháu, đến lúc đó, cháu tùy tiện chọn một phần đưa cho người Lâm gia. Cháu phải nhớ kỹ, mật pháp trong sách này là mệnh của Ngô gia chúng ta, ông nội chưa dạy cho cháu. Trước khi người Lâm gia tìm được cháu, cháu tuyệt đối không thể học bí pháp trên đó, biết không?"

Tôi mờ mịt gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều.

Sau khi ông nội bảo tôi cất sạch xong, tiếp lấy dặn tôi: "Cháu phải nhớ kỹ, sau khi cháu đến Thượng Kinh, có thể kết giao bạn bè, nhưng không thể ra ngoài kiếm tiền. Nếu có người tìm cháu làm việc, cháu phải hỏi người đó họ gì? Nhớ kỹ, việc đầu tiên châu làm là làm cho người Đường gia, cho nên ngoại trừ người họ Đường tìm châu, thì những người khác cho cháu tiền thù lao lớn như thế nào, châu cũng không được đồng ý, đã rõ chưa?"

Tôi dùng sức gật đầu: "Vâng, cháu nhớ kỹ rồi." "Đã rõ chưa?" Ông nội hỏi lớn tiếng. "Đã rõ... đã rõ!” Tôi nói nhanh.

Lúc này ông nội mới yên tâm, giọng nói nhẹ nhàng chút: "Nhớ kỹ, những lời ông nội dặn cháu, không được nói với ai cả, chính ngay cả cha mẹ cháu cũng không được. Sau khi ông nội mất, châu phải đi Thượng Kinh, không nên chậm trễ, học cũng không cần nữa, sau khi đến Thượng Kinh, sẽ có người sắp xếp ổn thỏa cho cháu." "Vâng..." Tôi vừa khóc vừa gật đầu.

Ông nội nhắm mắt lại, xua tay: "Sau khi cất đồ vật xong, ra ngoài kêu mọi người vào."



Tôi đứng lên, cất sách vào cặp trước, sau đó ra ngoài, gọi cha và mọi người vào.

Chở lúc chúng tôi vào lại lần nữa, mặt ông nội mìm cười, nhắm mắt rồi mất đi. Cha tôi rầm một tiếng quỳ xuống, kêu dài một tiếng: "Chat"

Tất cả mọi người quỳ xuống, đau lòng khác.

Ngày đưa tang ông nội, trên đường xuất hiện chín con rằn xanh dài hơn ba mét, trên người dính đầy đồ cầm, bò trước đội ngũ đưa tang, phảng phất giống như mở đường cho linh cửu ông nội. Ngày đó, có mấy trăm người từ các nơi khác lần lượt tới, kể cả nam nữ già trẻ toàn thân, gần ba ngàn người cùng nhau đưa tang ông nội

Chín con phố để tang, ngàn người đưa tang, chuyện hậu sự của ông nội oanh động toàn bộ Thương Châu.

Làm xong hậu sự cho ông nội, cha tôi dẫn tôi rời khỏi nhà cũ, đưa tôi đến Thượng Kinh, vào ở ngôi nhà ông nội để lại cho tôi. Đây là một tòa như ký túc xá kiểu cũ, nằm ở Thông Châu, hai phòng ngủ một phòng khách, không tính là quá tốt, thế nhưng lại rất sạch sẽ. Cha tôi ở với tôi vài ngày, mua cho tôi một cái điện thoại, làm xong thủ tục nhập học ở trường mới, chờ sau khi chờ tôi nhập học, cha mới trở về.

Trước khi đi, cha đưa một cái thẻ ngân hàng cho tôi, nói: "Đây là mười vạn ông nội để lại cho con, dùng ít đi chút, nếu không đủ..."

Cha theo bản năng muốn nói, không đủ thì nói với cha, sau khi do dự một chút, cha nặn ra nụ cười gượng: "Nếu không đủ, thì con nghĩ cách!" "Cha, khi nào con có thể trở về?" Tôi hỏi. "Ông nội con đã nói với con như thế nào?" Cha hỏi ngược tôi. "Ông nội chưa nói..." Tôi nói.

Cha tôi cố nén nước mắt, vỗ vai tôi: "Chăm sóc tốt cho mình, đừng làm mất mặt ông nội con, có biết không?"

Tôi hiểu rõ ý của cha, đời này, chắc là tôi không thể trở về rồi.

Tôi không nói, im lặng gật đầu.

Cha xoay người lên xe, rời đi.

Tôi nhìn xe của cha đi xa, ngay tại giao lộ cha quẹo qua, biến mất trong nháy mắt, nước mắt của tôi, chảy ra.

Tôi không có nhà.