Chương 1: Mai Hoa Thành Thủ

Năm đó tôi sinh ra, ông nội đưa ra một quyết định quan trọng, rời khỏi giang hồ. Sau khi tin tức này truyền ra, sân nhỏ vốn thanh tĩnh của nhà chúng tôi bỗng chốc náo nhiệt lên, mỗi ngày đông như trẩy hội, đồng nghịt , người đến nối liền không dứt. Những người tới này đều là nhân vật trong giới phong thủy ở phương Bắc, bọn họ tới nhà chúng tôi cũng chỉ vì một việc, khuyên bảo ông nội tôi bỏ đi cái ý định này. Thế nhưng cho dù bọn họ khuyện như thế nào, ông nội vẫn là câu nói kia: "Việc này, cứ quyết định như vậy."

Có người rất thất vọng, than thở lắc đầu rời đi.

Có người rất tức giận, chỉ vào ông nội tôi chửi ầm lên, trước khi đi còn đập cái bàn nhà tôi.

Có người quá đáng hơn, buộc ông nội tôi trước khi rời khỏi giang hồ, bởi cho bọn họ một quẻ nữa, nếu không bọn họ liền ỹ tại chỗ không đi.

Chủ hai tôi tuổi trẻ nóng tính, thấy những người không tuân theo phép tắc như này, giận dữ, trở về nhà lấy lấy Thất Tinh

Bảo Kiếm (*) của chủ, xông tới những người đó quát: "Ai dám ép cha tôi, thì con mẹ nó tôi liền gϊếŧ chết người đó!" (*) Là một cây kiếm lưỡi to và dẹp với một lá bùa treo ở phía dưới. Thần kiểm sáng bóng như thu thủy, trên đó điêu khắc bảy ngôi sao phát sáng, uy lực tuyệt luân.

Một tiếng hồ gầm, núi rừng vắng vẻ, tất cả mọi người không ồn nữa.

Ông nội từ từ thong thả hút hết điếu thuốc, sau đó bóp tắt tàn thuốc, đứng lên chắp tay sau lưng đi.

Thấy ông nội đi, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó nhìn chủ Hai đằng đằng sắt khi của tôi, yên lặng đứng lên, mặt xám xịt đi về.

Cha tôi thân làm con lớn của ông nội, đương nhiên tự mình đưa bọn họ đến ngoài thôn.

Có một người lúc lên xe, quay đầu lại chỉ vào mũi cha tôi hung dữ nói một câu: "Quân Ngọc, trở về nói cho chú Tự, việc này ông ta làm không trượng nghĩa tí nào! Ngô gia thiếu chúng tôi, các người sớm muộn gì cũng phải trả!" Cha tôi nghênh đón ánh mắt của người đó, nhàn nhạt nói một câu: "Được, tôi sẽ bảo em trai tôi chuyển lời đến cho cha tôi."



Người nọ nghe xong, không nói hai lời nhanh chóng lên xe di.

Từ đó về sau, không có người đến nữa.

Sau đó cha tôi lại nói với tôi, ông nội vì tôi, đắc tội với toàn bộ giang hồ rồi.

Việc này phải nói từ lúc bắt đầu.

Ngô gia chúng tôi tuy không phải là huyền học (*) thế gia hiển hách gì, nhưng từ trước thời ông nội, tổ tiên mười ba đời đều là thầy phong thủy. Chỉ vì gia tộc chúng tôi có chút nguyên nhân đặc biệt, cho nên họ luôn đổi tới đổi lui. Giống như trên gia phả ghi, thời Tổng chúng tôi họ Mộ Dung, đến thời Minh thì chúng tôi mang họ Mộc. Dùng họ Mộc hơn hai trăm, sau đó đến nhà Minh, chúng tôi lại đổi thành họ Ngô (*) Huyền học: là từ gọi chung cho các môn thần bí học của Trung Quốc như phong thủy, bói toán, xem tướng

Ông nội tôi gọi là Ngô Niệm Sinh, là truyền nhân đời thứ mười bốn của Ngô gia, bốn mươi năm trước, ông là thầy bói quẻ nổi danh nhất trên giang hồ, được người gọi là Mai Hoa Thánh Thủ Ngô Tử gia. Bởi vì ông tinh thông lập quẻ Mai Hoa(*), từ trước đến nay bói cho người không sai chút nào, cho nên người dân không ngừng xin quẻ của ông, trong giới phong thủy có rất nhiều thầy phong thủy lớn gặp việc khó, cũng sẽ lặng lẽ tới trấn Nam Hà Thương Châu, tìm ông nội xem quẻ cho bọn họ. (") là một hình thức bói toán kết hợp thuyết vận khí, bát quái kết hợp ngũ hành... bằng cách lập quẻ chính, hào động và quẻ biến; căn cứ vào sự vật, hiện tượng quan sát hay nghe được, đo đếm được hoặc giờ, ngày, tháng, năm xảy ra (theo âm lịch).

Chính vì vậy, ông nội rất quan trọng trong giới phong thủy, tiếng tăm không lớn, nhưng lại không có bất kỳ thầy phong thủy lớn nào có can đảm khinh thường ông. Mọi người thấy ông nội tôi, mặc kể tuổi tác bao nhiều, thân phận cao như: thể nào, cũng phải cung kính gọi ông mộ tiếng chủ Tư.

Mười sáu tuổi ông nội xuất đạo, năm mươi sáu tuổi không xem quẻ nữa, trong bốn mươi năm, ông tổng cộng bởi quẻ cho người 3299 lần, không sai một quẻ nào (không chuẩn, không ứng, không nghiệm). Ông nội tôi là một truyền kỳ, vào thời của ông, ông chính là thần của nhóm thầy phong thủy.

Đối với thầy phong thủy mà nói, cũng chưa phải là tuổi rửa tay gác kiếm, tất cả mọi việc ông nội làm, kỳ thật cũng là vì tôi. Ông nói một đời người bởi quẻ cũng có hạn, đời này của ông, có thể ứng nghiệm 3300 quẻ, coi xong 3300 quẻ này, thì ông bởi quẻ không thể ứng nghiệm nữa

Ông muốn để lại cho tôi một quẻ này, để lại cho cháu ruột của ông. Cho nên, sau khi tôi sinh ra, ông liền kiên quyết rời khỏi giang hồ.

Ông nội có hai người con trai, cha tôi là con trái lớn, gọi là Ngô Quân Ngọc, chủ Hai gọi là Ngô Quân Hoài, lấy từ chương bảy mươi của Đạo Đức Kinh: trí ngã giả hi, tắc ngã giả quý, quân tử bị hạt nhi hoài ngọc (*). Tên của tôi gọi là Ngô Tranh, cũng là ông nội đặt cho, ông nói tài hoa phi phàm, xuất thể tuyệt trần, nói đứa bé này mệnh cách thanh kỳ ("), có duyên với tiên phủ, đạo gia tùy duyên mà phát động, không tranh quyền thế, cứ gọi nó Ngô Tranh đi!. (*) Người chân chính hiểu biết ta thì rất ít, có thể đi theo ta thì càng thiếu. Cho nên bên ngoài thánh nhân mặc chính là vải thể, nội tâm thì như ngọc hoàn mỹ. (tương tự câu “Biết người biết mặt không biết lòng”) (") Thanh kỳ là từ ghép vần, thanh là thanh tân mới mẻ, kỳ là kỳ lạ, kỳ quái, ghép lại với nhau liền có nghĩa là mới lạ, độc đáo.

Tên của tôi, chính là có như vậy.



Sau khi ông nội rời khỏi giang hồ, trút hết phần lớn tâm tư lên người của tôi. Khi tôi còn bé cơ thể ốm yếu nhiều bệnh, cha mẹ tôi thường xuyên nửa đêm mang tôi đi bệnh viện.

Sau khi cai sữa, ông nội tôi liền ôm tôi đến nhà cũ, tự mình chăm sóc tôi.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, sau khi ở cùng ông nội, thì tôi lại không xảy ra bệnh nữa.

Tuổi thơ của không giống như những đứa trẻ khác, tôi không thích nói với người khác, luôn thích một mình tránh đến nơi yên tĩnh. Lúc không đi học, phần lớn thời gian tôi đều trèo nên nóc nhà một mình, im lặng nhìn mây trắng hoặc sao trên trời, thả hồn lên mây, một lẫn ngồi chính là bốn năm giờ đồng hồ.

Mẹ tôi sợ tôi té, đã vài lần không đồng ý với ông nội .

Ông nội không quan tâm, ông nói cho mẹ tôi: "Đứa nhỏ này thông tuệ, các con không hiểu đâu, đừng quan tâm nữa."

Mẹ tôi vẫn lo lắng, đi nói với cha tôi, rất quyết liệt muốn dẫn tôi từ ông nội về, mẹ muốn đích thân dẫn tối đi.

Cha tôi cũng có ý nghĩ này, mấy lần lấy hết can đảm muốn nói với ông nội tối, nhưng mỗi lần lời đến khóe miệng rồi, thì lại rụt rè nuốt trở về. Không có cách khác, chưa nói đến chuyện từ nhỏ cha tôi đã hiểu chuyện, chưa từng dám ngỗ nghịch với ông nội, ngay cả chủ Hai tôi tính khí nóng nảy, nhưng vừa nhìn thấy ông nội tôi, thì cả một cái rắm cũng không dám thả.

Đây là truyền thống gia đình của Ngô gia, một đứa con trai không có trang nghiễm như cháu trai trước mặt cha mình. Ngày qua ngày, năm này đến năm khác, tôi chậm rãi lớn lên.

Năm đó tôi mười một tuổi, ông nội sáu mươi bảy tuổi, sau khi Trung Thu trôi qua, ông nội bắt đầu dạy tối thuật số phong thủy của Ngô. Cái học đầu tiên là phong thủy, tôi học được rất nhanh, cha tôi cùng chủ Hai tôi học hơn hai mươi năm cũng chưa hiểu cái này, tôi chỉ dùng chừng nửa năm là học xong toàn bộ. Sau đó ông nội tôi lại dạy tôi xem bói, dạy tôi phù chủ, dạy tôi nội công, dạy tôi thuật luyện võ.

Những thứ học xong ngày càng nhiều, mỗi ngày đều rất khổ cực, tôi vừa đến trường, vừa nghiên cứu bí thuật của Ngô gia chúng tôi, đoạn thời gian đó, đặc biệt phong phú.