Trương Mặc Vũ nói: “Thứ nhất, đưa một trăm… À không, đưa một triệu”.
“Sao anh không đi ăn cướp luôn đi?”, Thượng Quan Tuyết khϊếp sợ, anh tưởng nhân dân tệ không phải là tiền đấy à?
Một triệu? Dù cô có tiền thì cũng không thể nghĩ cô là kẻ coi tiền như rác được chứ.
Giống như ăn một bát lẩu cay tê trên đường phố vậy, người khác đều trả mười đồng, chẳng lẽ vì cô có tiền nên bắt cô trả một nghìn?
Có tiền cũng không thể lừa như vậy được.
Thượng Quan Tuyết khịt mũi: “Xem ra anh muốn tôi chọn phương thức thanh toán thứ hai. Nói đi, phương thức thứ hai là gì?”
Trương Mặc Vũ cười hì hì: “Cái thứ hai đơn giản lắm, cô dập đầu với tôi là được”.
Thượng Quan Tuyết: “???”
Trên đầu cô đầy dấu chấm hỏi, dập đầu? Cái quái gì vậy?
Sau khi đưa ra giá, Trương Mặc Vũ lập tức nhìn Thượng Quan Tuyết bằng ánh mắt tràn đầy mong chờ, chờ đợi lựa chọn của cô.
Những vấn đề như của Thượng Quan Tuyết chắc chắn không tới giá một triệu.
Nhưng hiện giờ anh không thiếu tiền, anh càng mong có thể nhận được tin tức mà sư phụ truyền cho anh hơn.
Vì thế nên Trương Mặc Vũ mới nói rõ yêu cầu Thượng Quan Tuyết dập đầu với mình.
Hơn nữa với vai vế của Trương Mặc Vũ, anh bảo Thượng Quan Tuyết dập đầu với mình cũng đâu quá đáng nhỉ?
Thế là anh cứ nhìn Thượng Quan Tuyết như vậy.
Thượng Quan Tuyết cũng nhìn vào mắt anh, mặt hai người dựa rất sát nhau.
Bỗng nhiên Thượng Quan Tuyết như nghĩ đến chuyện gì đó xấu hổ, mặt cô đỏ lên: “Anh đáng ghét muốn chết!”
Trương Mặc Vũ cười hề hề: “Chọn nhanh lên, chọn nhanh lên!”
Thượng Quan Tuyết hít sâu một hơi như thể đã quyết định việc gì đó, sau đó mới đáp: “Anh giúp tôi giải quyết chuyện mộng du trước đã rồi tính”.
“Vậy tới lúc đó cô phải quỳ xuống dập đầu với tôi đấy!”, Trương Mặc Vũ nhắc nhở.
Thượng Quan Tuyết khẽ cắn môi, đỏ mặt nói: “Biết rồi, sao anh cứ như vậy thế nhỉ…”
Nói xong câu này, cổ Thượng Quan Tuyết đỏ hết cả lên, thậm chí nhiệt độ cơ thể còn tăng cao hơn một chút.
Giờ phút này, Trương Mặc Vũ thậm chí có thể cảm nhận được hơi nóng của cô phả vào mặt mình.
Rõ ràng Thượng Quan Tuyết đã hiểu lầm ý của Trương Mặc Vũ, cô cho rằng anh muốn cô quỳ xuống, sau đó há miệng ra.
Nhưng Trương Mặc Vũ chỉ muốn cô dập đầu mà thôi.
Điều kì lạ là cô lại lờ mờ đồng ý.
Hết cách rồi, ai bảo linh hồn bé nhỏ của cô đã bị Trương Mặc Vũ hút mất chứ, cô hoàn toàn không còn sức chống cự gì với anh cả.
Trương Mặc Vũ nói bụng: “Ha ha, người giàu cũng biết tính sổ cơ đấy, dập đầu tiết kiệm được một triệu, Thượng Quan Tuyết cô kiếm lời rồi đó cô có biết không hả?”
Lúc này anh bảo: “Nếu đã bàn xong rồi thì đi thôi, tới chỗ cô xem xem, vấn đề xuất hiện trong phòng ngủ của cô”.
“Được!”, Thượng Quan Tuyết đồng ý.
Sau khi ăn xong, hai người đi thẳng đến nhà họ Thượng Quan.
Bởi vì chuyện này khá riêng tư nên cô không dẫn cô thư ký Lâm Tư Ngữ theo, cũng không để những người khác trong nhà họ Thượng Quan biết.
Thượng Quan Tuyết lái xe, hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Chỉ một chốc sau, xe đã đến cổng chính của nhà họ Thượng Quan.
Cổng nhà họ Thượng Quan được xây dựng vô cùng khí phách, rộng rãi đồ sộ, dù có mười chiếc xe tải đi song song cũng có thể qua được.
Mấy nhân viên bảo vệ ở cổng cũng rất nhanh nhẹn, vừa thấy xe của Thượng Quan Tuyết tới thì lập tức cho qua.
Thượng Quan Tuyết chợt hỏi: “Trương Mặc Vũ, anh thấy phong thuỷ của nhà họ Thượng Quan chúng tôi có ổn không?”
Vị trí nơi đây cũng khá tốt, nằm ở trung tâm thành phố Kim Lăng, toàn bộ những căn biệt thự và chung cư khác đều thuộc nhà họ Thượng Quan.
Có điều, Trương Mặc Vũ nhìn lướt qua cổng chính nhà họ Thượng Quan, nghĩ tới gì đó, bèn nói: “Hình như vận thế của nhà họ Thượng Quan các cô có chút vấn đề”.
“Vấn đề? Vấn đề gì?”, Thượng Quan Tuyết hỏi.
Trương Mặc Vũ không trả lời cô mà tự suy diễn trong lòng, sau đó nói: “Căn nhà tổ này của các cô từng có cao nhân chỉ điểm đúng không? Hơn nữa…”
“Hơn nữa gì cơ?”, cô lại hỏi.
Anh đáp: “Hơn nữa, thời gian nhà họ Thượng Quan các cô phát tài có lẽ trùng với ngày sinh nhật của cô”.
“Cái này mà anh cũng biết ư!”, Thượng Quan Tuyết nhỏ giọng thốt lên.
Sau đó cô giải thích: “Tôi nghe người nhà nói, vào ngày sinh nhật của tôi có một người bí ẩn vào nhà tôi, tìm ông nội tôi, xem phong thuỷ giúp nhà họ Thượng Quan chúng tôi”.
Nghe thấy tin tức này, Trương Mặc Vũ lập tức hiểu ra gì đó: “Có khi nào là sư phụ của tôi không?”