Chương 2

Đến mười lăm tuổi, những thứ ông nội dạy tôi cơ bản tôi đều học được, tôi cũng bắt đầu sinh ra tâm lý phản nghịch, bởi vì tôi cảm thấy trường học càng thú vị, mà ông nội thường xuyên chậm trễ việc học của tôi, bức bách tôi học tập rất nhiều thứ căn bản không dùng được.

Tôi nhớ đó là khoảng 10 năm trước sau, xã hội phát triển với tốc độ cao, thầy phong thủy thập niên 90 nhiều lần bị đào thải, khi đó tôi từ trong sách biết phong thủy là mê tín phong kiến, liền càng thêm bài xích.

Tôi cảm thấy ông nội chỉ dạy tôi một số thứ vô dụng, hay là đồ của người khác.

Tên hắn đặt cho ta cũng không dễ nghe, nào có tên là Thập Nhất.

Dưới sự phiền não của thanh thiếu niên này, tôi và ông nội liền xa lánh, sau khi lên trung học tự mình thuê một căn nhà ở thành phố Đông Giang chúng tôi, bắt đầu cuộc sống độc lập tự chủ.

Ông nội cũng không đến tìm tôi, dường như rất yên tâm.

Nhưng bất quá một năm, tin dữ truyền đến, gia gia chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, hy vọng gặp ta lần cuối cùng.

Lúc đó tôi đã khóc lớn lên, đột nhiên liền ý thức được ông nội đối với tôi mà nói quan trọng cỡ nào.

Ta ngựa không dừng vó chạy về trong thôn, ở trong phòng ẩm ướt nhìn thấy gia gia nằm ở trên giường, hắn thấy ta trở lại, gian nan từ sau lưng lấy ra một quyển sách tên là<>giao cho ta, nói đây chính là thuật của Lý gia chúng ta, nhưng không đến lúc tuyệt cảnh không cho ta học.

Lúc ấy đầu óc ta trống rỗng, chỉ lo bi thương, làm sao còn suy nghĩ thuật gì?

Nhận lấy sách tôi liền ôm lấy ông nội khóc không ngừng, cảm thấy cuộc sống của mình sụp đổ, về sau không còn ai có thể che gió che mưa cho tôi nữa, tôi luyến tiếc ông nội.

Ông nội sờ sờ đầu tôi, rất suy yếu dặn dò tôi một chuyện: "Mười một, hai mươi bốn tuổi là năm bổn mạng của con, ông nội đã tính cho con, năm đó con sẽ gặp đại nạn ở một nơi tên là Thiên Tư Hồ, nếu như có thể thuận lợi vượt qua, cả đời đó bình an, nếu như chống đỡ không được, thì xem thuật của Lý gia chúng ta, ôi.

Trong tiếng thở dài cuối cùng của ông nội bao hàm rất nhiều tình cảm, giống như bất đắc dĩ giống như sợ hãi, nhưng khi đó tôi không rảnh suy nghĩ, ôm ông nội chính là khóc.

Ông nội vỗ vỗ mặt tôi, giọng khàn khàn tiếp tục nói: "Còn nữa, con phải ở nhà đủ bảy ngày, ba ngày sau ta hạ táng, bảy ngày sau sẽ trở về, con nhất định không được mở cửa, không được mở cửa có nghe thấy không!"

Câu nói cuối cùng của ông nội cơ hồ là rống lên, cảm xúc biến hóa rất nhiều tôi sợ tới cứng đờ, khóc cũng quên.

Chờ ta phục hồi tinh thần lại, ông nội đã hết giận.

Trưởng thôn dẫn người hỗ trợ lo liệu hậu sự, tôi túc trực bên linh cữu ba ngày, đưa ông nội hạ táng.

Khi đó tôi đã khóc không nổi nữa, cả ngày ngây ngốc, nhắm mắt lại liền gặp ác mộng, trong đầu vẫn vang vọng tiếng gầm cuối cùng của ông nội: Không được mở cửa! Không được mở cửa!

Ông nội bảy ngày nữa sẽ về!

Tôi không hiểu lắm, nhưng tôi rất sợ, càng tới gần bảy ngày đầu, tôi lại càng sợ, nhưng tôi vẫn nghe theo ông nội, ở nhà đủ bảy ngày.

Rốt cục, chịu đựng được bảy ngày đầu của ông nội, tôi đã sớm khóa kỹ cửa sổ nằm ở trên giường, muốn đi ngủ sớm một chút, chờ mở mắt ra chính là ngày hôm sau.

Nhưng không ngủ được, và đến nửa đêm, tôi nghe tiếng gõ cửa.

Trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ròng, toàn thân tê dại, nghĩ thầm ông nội thật sự đã trở lại!

Cái loại hoảng sợ này vĩnh sinh khó quên, ta đối với gia gia không nỡ, sùng kính tất cả đều hóa thành sợ hãi.

Ông nội gõ cửa thật lâu, tôi vẫn không dám động đậy, cũng cố gắng không thở, toàn bộ chăn đều đã bị mồ hôi của tôi thấm ướt.