Chương 4

Hứa Gia Lâm đang muốn nói gì đó, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng động, sau đó anh nghe thấy tiếng bộ đàm bên ngoài: “Thứ bảy cũng có người tăng ca? Anh đi đến đó xem xem, không có ai thì tắt đèn.”

Là bảo vệ tuần tra theo quy định.

Hứa Gia Lâm buông Ngôn Hề ra.

Quần áo trên người cô xộc xệch, ánh mắt hơi mơ màng, làn da ửng hồng, vừa nhìn là biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.

Hứa Gia Lâm nhìn xung quanh, giấu Ngôn Hề dưới gầm bàn làm việc của mình, đối mặt với cánh cửa, vừa vặn có thể che giấu thân hình nhỏ nhắn của cô.

Cửa văn phòng bị mở ra, chú bảo vệ trông thấy Hứa Gia Lâm dựa trên bàn, hình như đang chuẩn bị giáo án gì đấy, ông cười chào hỏi: “Thầy Hứa, lại tăng ca sao?”

“Đúng vậy, luôn có học sinh khiến mình bận tâm…”

Hai chân Hứa Gia Lâm giam Ngôn Hề dưới bàn làm việc, anh sợ cô không cẩn thận thò đầu ra bị phát hiện, kết quả bộ ngực của Ngôn Hề đúng lúc bị cẳng chân của anh cọ xát, có chút không thoải mái, cô không chịu được muốn đẩy chân anh ra, nhưng không ngờ trong lúc giãy giụa, bộ ngực bị cạ khiến cô suýt nữa rên thành tiếng, Ngôn Hề sợ tới mức vội vàng bịt kín miệng mình.

Tiểu yêu tinh không nghe lời, còn biết tìm thứ gì đó để hưởng thụ.

Hứa Gia Lâm hơi cúi đầu liếc Ngôn Hề một cái, bỗng nhiên anh cởi giày, thò chân mình vào váy cô, tìm chính xác nơi ấm áp mềm mại lại ướŧ áŧ.

Ngôn Hề phản xạ có điều kiện kẹp chặt chân lại, cơ thể càng khó chịu.

“Thầy Hứa, vấn đề học sinh dạy mãi cũng chưa xong được đâu, anh còn trẻ, đừng dồn hết tinh thần lẫn sức khoẻ lên học sinh, suy nghĩ một chút chuyện chung thân đại sự của mình ấy, trường học có rất nhiều cô giáo để mắt tới anh đó.”

Chân Hứa Gia Lâm bị kẹp không thể nhúc nhích, nội tâm không vui, càng cọ xát ở môi âʍ ɦộ của cô, tuy động tác không lớn nhưng lại khiến chân cô mềm ra, hoàn toàn không kẹp nổi, tùy ý để chân anh làm xằng làm bậy nơi ấy của mình.

Trong lòng Ngôn Hề nghĩ bên ngoài có người nên không dám phát ra tiếng, cô nhíu chặt mày, lấy tay che miệng và mũi, nỗ lực áp chế tiếng rêи ɾỉ sắp thốt ra, cả người cô rất bức bối.

“Tôi biết chứ…” Giọng Hứa Gia Lâm có chút run run.

Anh đột nhiên cảm nhận qυầи ɭóŧ của Ngôn Hề trào ra chất lỏng ấm áp, trực tiếp làm ướt tất anh, dưới sự kí©h thí©ɧ của người bên ngoài, Ngôn Hề vậy mà lại đạt cao trào tiếp.

Nhanh hơn cả lần đầu tiên.

“A ô…”

Ngay cả lòng bàn tay cũng không chặn được tiếng rên.

Bảo vệ liếc lớp học một lượt, nghi hoặc hỏi: “Tiếng gì vậy?”

Ngôn Hề thậm chí còn muốn bảo vệ có thể phát hiện ra, vậy thì cô có thể rên thành tiếng không kiêng nể gì, thay vì kìm nén chúng khi cơ thể đang quá thoải mái.

Ngôn Hề trong cơn cực khoái đã mất đi cảm giác xấu hổ.

Hứa Gia Lâm hắng giọng: “Trường học gần đây có mèo, kỳ động dục luôn kêu gào, chú mau chạy đi tìm rồi đuổi nó đi.”

“Mèo vào trường, đang trong kỳ động dục sao? Để chú xem.”

Đợi tiếng bước chân của bảo vệ xa dần, Hứa Gia Lâm thở phào một hơi, kéo Ngôn Hề từ bên dưới lên.

“Thèm khát du͙© vọиɠ đến vậy?”

Hứa Gia Lâm không chú ý nữa, vén quần áo lẫn nội y nhỏ màu trắng lên trên, để lộ ra đầu nhũ hồng hào mềm mại.

Ngực Ngôn Hề hiển nhiên không to bằng Đàm Bất Ngôn, nhưng lại trắng bóc xinh đẹp, quầng nhũ còn chưa tản ra, không ngừng phập phồng theo động tác thở dốc của cô.

Một tay Hứa Gia Lâm bóp lấy ngực cô: “Nhỏ như vậy? Xem ra chưa có đàn ông nào sờ qua, sau này mỗi tiết tự học buổi tối đều phải tới đây, thầy giúp em từ từ xoa lớn.”

Hứa Gia Lâm tự thể nghiệm động tác, làm cho Ngôn Hề chưa tỉnh táo lại càng dấn sâu, cô từ chối theo bản năng: “Ưm đừng… Thầy … Hức a… Thầy Hứa, đừng… đừng mà…”

Lòng bàn tay của anh thật sự rất ấm áp, động tác trực tiếp dán sát vào ngực làm cho Ngôn Hề sung sướиɠ, cơ thể cô cũng chuyển động theo, cứ như muốn tay anh nhanh hơn, chỗ phía dưới càng trống rỗng.

Làm sao đây, Ngôn Hề dường như rất nhớ cảm giác Hứa Gia Lâm xoa âm đế của mình vừa rồi.

Lúc này eo nàng lại có vật cương cứng cạ vào, nơi ấy của Ngôn Hề không chờ nổi tới gần vật cương cứng, cơ thể vô thức đến cọ xát chỗ đó của Hứa Gia Lâm.

“Hừ…” Hứa Gia Lâm không nhịn được than nhẹ: “Thứ dâʍ đãиɠ, còn biết tự tìm thịt ăn.”

Anh dừng tay lại, cởϊ qυầи mình ra.

Bàn tay làm cho cơ thể Ngôn Hề thoải mái bỗng dừng lại, cảm giác sắp thăng hoa đột nhiên giảm xuống, hai chân cô bất giác cọ Hứa Gia Lâm: “Đừng đi… Em, em rất khó chịu…”

Côn ŧᏂịŧ của Hứa Gia Lâm cọ vào nơi đó của Ngôn Hề, lớp vải qυầи ɭóŧ vốn không ngăn được ngọn lửa giữa hai người, Ngôn Hề chỉ cảm thấy vật dưới thân mình nóng bỏng, gân xanh đều nổi lên.

Hứa Gia Lâm hướng dẫn từng bước: “Nói, em muốn gì?”

“Em… ưm ta… Em không hức a… không biết… Thầy chuyển động đi, di chuyển đi…”