Ngày 26 tháng 7 năm 2007, Nguỵ Thanh Việt rời quê hương lên máy bay đi Mỹ, trong khi Giang Độ đi về phía Bắc, tìm cách chữa bệnh ở Bắc Kinh.
Đi ngược chiều nhau. Cũng dần xa cách nhau đến vô hạn.
Giang Độ do dự hết lần này đến lần khác, mang theo Tweedy Bird mà cô không nỡ dùng, mỗi khi nhớ Nguỵ Thanh Việt thì ngắm Tweedy Bird.
Năm 2007, không có tàu cao tốc, ngồi tàu tốc hành.
Cuộc sống trên tàu nhiều màu sắc, các lối đi đầy những người lao động nhập cư ngồi dưới đất, ở chỗ giao nhau giữa hai toa có chiếc túi da rắn lớn, có người ngồi trên đó ăn bánh bao, tiếng trẻ con khóc ầm ĩ, người người buồn ngủ cố gắng nhấc mí mắt, rồi lại tiếp tục há miệng ngủ. Giang Độ tự tìm việc gì đó làm, ghi lại những cảnh nhìn thấy trên tàu, cô không thể quá nhàn rỗi, rảnh rỗi quá người ta sẽ suy nghĩ lung tung, sẽ bị sợ hãi và buồn bã lấn át, rồi nuốt chửng.
Nhưng không viết được mấy chữ, càng huống hồ là tiếp tục, cô rất khó chịu.
Đến Bắc Kinh, không có bệnh viện nào muốn nhận cô, vì để tiết kiệm tiền, một nhà ba người chen chúc trong nhà trọ nhỏ tồi tàn ẩm mốc. Ông ngoại phịch một tiếng quỳ xuống, nói bác sĩ xin người cứu lấy đứa nhỏ này, không cứu được cũng xin hãy xem qua cho nó, còn nước còn tát. Bác sĩ đỡ ông dậy, nói "Ông ơi không phải cháu không muốn chữa, mà là đến nước này rồi, không chữa được nữa, ông đem cháu bé về, ở bệnh viện tỉnh làm điều trị định kỳ một chút, cháu bé muốn ăn gì thì làm đó, cố làm bé vui, chúng cháu khuyên ông như vậy, cũng hy vọng nhà ông không rơi vào cảnh mất trắng."
Ông ngoại khóc không thành tiếng.
Ông cầu cứu khắp nơi, không cần tôn nghiêm, người có tôn nghiêm đều cần có điều kiện, khi con người đến giây phút đường cùng, tôn nghiêm là gì chứ?
Cuối cùng, một bệnh viện đã tiếp nhận Giang Độ, cách một ngày lấy máu một lần, khi mới bắt đầu hoá trị, cô càng rụng tóc nhiều hơn, từng nắm từng nắm tóc rụng xuống, giữ kim tiêm từ dưới cánh tay đến xương quai xanh. Cô nhìn vào đống chất lỏng, đỏ thẫm, màu xanh lông công, trộn lẫn với nhau thành màu sắc kỳ lạ rồi truyền vào cơ thể.
Những chuyện không hiểu, tốt nhất không nên nghĩ về nó nữa.
Giang Độ nói bà ngoại giúp con cạo đầu đi, nước mắt cô không còn chảy nữa, bà ngoại khóc, cô nhẹ giọng khuyên bà ngoại, tóc rụng khắp nơi phải dọn cũng rất mệt, bà nhìn cô lao công đó, mỗi ngày từ sáng sớm đã đến rồi, tóc là khó quét nhất đó.
Sau khi cạo sạch tóc, bà ngoại mua cho cô chiếc mũ. Nhưng không ăn cơm được nữa, dần thối rữa trong miệng.
Ở Bắc Kinh được một tháng, bác sĩ nói, mọi người vẫn nên về quê thì hơn. Giang Độ rất vui, cô không để ông ngoại đi cầu cứu bệnh viện nữa, cô nói, con muốn về nhà, chúng ta về nhà đi.
Cuối tháng 8, các bạn học chuẩn bị khai giảng, Giang Độ được chuyển trở lại bệnh viện tỉnh, để kiểm soát lẫy nhiễm.
Trương Hiểu Tường biết cô bị bệnh hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.
Hôm đó, cô và mẹ đến khoa Ung thư thăm chú, bầu không khí thực sự khiến người ta đau lòng, cô là một cô gái trẻ còn đang tuổi sung sức, trong phòng bệnh cũng không bắt chuyện được với ai, khi cô ra ngoài đi vệ sinh, phải chạy đến lối thoát hiểm để thở cho thông thoáng.
Cầu thang bộ bệnh viện không phải lúc nào cũng chật kín người như thang máy, nhưng ở đó thỉnh thoảng sẽ có người ngồi khóc một mình, người lặng lẽ hút thuốc, thì thầm gọi điện thoại.
Trương Hiểu Tường nghe thấp thoáng có tiếng cãi nhau, một người già, với một người phụ nữ rất xinh đẹp và sang trọng. Cô ló đầu ra, nhìn thấy bóng người.
"Hai người lừa con đến đây chỉ để thăm nó?" Người phụ nữ cố gắng kiềm chế cơn giận, "Con sẽ không vào nhìn nó đâu, nó khiến con buồn nôn, nó đáng thương? Còn con thì sao? Con thì sao? Đây là nghiệp do hai người tạo ra, nó vốn đã không nên sống trên đời này, báo ứng tới rồi, hiểu không? Đây gọi là báo ứng."
"Con à, đứa nhỏ sắp mất rồi, con xem như thương hại con bé, cho dù chỉ nhìn một cái thôi, gọi con bé nhìn một cái thôi, cũng xem như con bé đã gặp mẹ..."
Lời bà còn chưa nói hết, đã bị cắt ngang một cách gay gắt, "Đừng nhắc đến cái từ này với con, hai người quá đáng lắm rồi, tại sao lại đối với con như thế? Con mấy năm qua đã sống như thế nào? Con không muốn cãi nhau với hai người, cái gì cần nói con cũng nói rồi, nếu hai người vì thế mà cắt liên lạc với con, thì con không còn gì để nói nữa."
Người phụ nữ nói xong liền khoác cặp lên vai, quay đầu đi xuống tầng, tiếng giày cao gót vang lên.
Trương Hiểu Tường nhìn thấy khuôn mặt khóc đến giàn giụa, già nua, cằn cỗi, cô nhận ra là bà ngoại Giang Độ.
Bà lão dựa vào tường, từ từ trượt xuống cầu thang.
Cô do dự tiến tới chào hỏi, sau đó biết được mọi chuyện.
Trên giường bệnh, Giang Độ có lúc tỉnh táo, có lúc mơ hồ. Khi Trương Hiểu Tường cùng mẹ cô ấy đến thăm, cô đội mũ, dáng vẻ đã thay đổi khá nhiều, Trương Hiểu Tường lúc mới đầu còn không nhận ra cô.
Cô sốt không giảm, dưới nách có chườm cục đá thật, khi mẹ của Trương Hiểu Tường đến gần chào cô, trong phút chốc mở to mắt, ánh mắt ốm yếu, mê sảng mà rối loạn của cô, Giang Độ nhận nhầm người, cô hướng mẹ Trương Hiểu Tường rồi cười, khoé môi giật giật, cô nghĩ, mẹ đến thăm mình rồi.
Mẹ đến thăm mình rồi.
Cô thật sự rất vui, Giang Độ đột nhiên chống nửa người ngồi dậy, kim tiêm bên trong cũng chuyển động. Cô nắm chặt cánh tay dì, ngơ ngác nhìn chằm chằm bà ấy, đây là dáng vẻ của mẹ, đúng như cô nghĩ, thật xinh đẹp, thật trẻ trung, rất quen thuộc.
Đôi môi mấp máy, chữ cái nóng hổi, chiếm hết mọi suy nghĩ cô, như sóng xô bờ ồ ạt trong não, trăn trở, cuối cùng cũng không thốt ra được từ đôi môi mỏng của mình, cô nghĩ, mình không thể để bà ấy buồn, mình nhìn bà ấy thôi là được, thế là đủ rồi.
Sao có thể tốt như vậy được chứ?
Cô không ngừng mở to mắt nhìn mẹ Trương Hiểu Tường cười, dịu dàng mà ấm áp, không nói lời nào, ánh mắt như đang thờ cúng vị thần.
Trương Hiểu Tường không nhìn nổi nữa, quay đầu chạy ra ngoài, ôm mặt khóc thảm thiết.
Đợi khi mẹ cô đi ra, cô vừa khóc vừa hỏi, "Mẹ, mẹ có nhận ra Giang Độ không? Hôm sinh nhật con mẹ từng gặp đó, ngày trước con từng nhắc qua với mẹ đó."
Mắt mẹ đỏ hoe, nói, mẹ nhận ra rồi.
"Cậu ấy sắp mất rồi, mẹ ơi, con mới một mùa hè không gặp bạn ấy, con tưởng bạn ấy chuyển tới trường Tam Trung, nhắn cho bạn ấy bạn ấy đều bảo bản thân rất ổn, sao bạn ấy lại sắp mất được chứ?"
Trương Hiểu Tường không ngừng khóc, mẹ ôm chặt cô, xoa đầu cô, nói nhỏ, con đến thăm Giang Độ nhiều hơn đi.
Tuần đầu tiên khai giảng rất bận.
Khi cô quay lại, Giang Độ đã xuất viện về nhà. Trương Hiểu Tường vốn muốn nói với giáo viên cả các bạn, những gì họ có thể làm là quyên góp cho cô, nhưng bị ông bà ngoại từ chối, Giang Độ không muốn bất cứ ai biết cô bị bệnh.
Trương Hiểu Tường tìm thấy nhà cô.
Bà ngoại ra mở cửa, bà càng già hơn rồi, già đến không thể lớn tuổi thêm nữa, nhưng khi đối mặt với khách vẫn rất cố gắng tận tình lịch sự, bà vui vẻ nói, "Con đến thăm Giang Độ sao? Mau vào đi."
Ngôi nhà có chút bừa bộn, ngôi nhà này đã từng rất gọn gàng sạch sẽ.
Ông ngoại Giang Độ đi mua đồ, buổi trưa con đừng về, ở lại ăn bữa cơm đã. Bà ngoại run rẩy cúi người, lấy dép cho cô.
Trương Hiểu Tường tự dặn lòng không được khóc, cô mua một ít quýt, sổ ghi chép để trong cặp.
Giang Độ đang ngắm cây hoa quế trước cửa sổ, hoa sắp nở rồi, cô nghe thấy tiếng gõ cửa, quay đầu lại thấy Trương Hiểu Tường, khuôn mặt tái nhợt ấy liền nở ra nụ cười.
"Lớp phó học tập, lần trước cậu đến gặp tớ, tớ sốt đến mất nhận thức, cũng không nhớ rõ lắm, mãi đến khi bà ngoại nói cho tớ tớ mới biết." Giang Độ vẫn dùng cách xưng hô trước khi phân ban, Trương Hiểu Tường là lớp phó học tập của bọn họ.
Trương Hiểu Tưởng vừa cười, để lộ lúm đồng tiền đặc trưng, còn cả hàm răng trắng nhỏ: "Tớ thấy cậu hôm nay đỡ hơn nhiều rồi, cậu yên tâm, bà ngoại dặn tớ không được nói gì, tớ chưa từng nói cho ai hết."
Cô lấy quyển sổ ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn, nói: "Đây là tớ mượn Chu Ngọc Long photo lại đấy, tớ nói, Giang Độ đến trường cấp ba khác còn không ngại hỏi xin cậu đó, cậu biết đấy, bạn ấy rất dễ xấu hổ, nên mới nhờ tớ, này, cậu đừng nói chứ con người Chu Ngọc Long trông lạnh lùng vậy thôi, thật ra rất nhiệt tình, cùng tớ đi photo đó."
Trương Hiểu Tường nói không ngừng, giọng điệu nhanh nhẹn.
Giọng Giang Độ còn yếu hơn sắc mặt cô, cô không còn chút sức lực nào, chỉ cười rất nhạt rất nhạt: "Các cậu đối với tớ thật tốt, đợi tớ khỏi rồi, tớ mời các cậu ăn KFC, được không?"
Tim Trương Hiểu Tường cũng theo đó run lên, cô cố gắng ngẩng mặt: "Đó là tất nhiên, cậu khỏi rồi nhất định phải cảm ơn chúng tớ thật tốt, sau này bài nào cậu bỏ lỡ tớ giúp cậu bù, Chu Ngọc Long cũng vậy, cuối kì cậu ấy thi đứng thứ ba lớp cậu đó."
"Điểm của Chu Ngọc Long cao thật." Giang Độ lẩm bẩm nói, trong phút sững sờ, cô đột nhiên lại cười, "Lớp phó học tập, tớ gặp mẹ rồi, bà ấy đến thăm tớ rồi."
Trương Hiểu Tường sững sờ một lúc, nước mắt suýt nữa trào ra, cô cố gắng kìm nén, vội hỏi cô: "Thật sao? Cậu xinh như vậy mẹ cậu chắc chắn cũng rất đẹp, phải không?"
"Đúng vậy, bà ấy đẹp hơn tớ nhiều lắm." Giang Độ hài lòng nói, "Bà ấy bận rộn công việc, không thể ở cùng tớ, bà ngoại nói, nghỉ phép bà ấy sẽ về thăm tớ."
Những lời này, Giang Độ không biết mình nói với Trương Hiểu Tường, hay là với chính mình.
"Đúng vậy, người lớn đều bận công việc." Trương Hiểu Tường không biết nên nói gì thì tốt, bắt đầu bóc quýt cho Giang Độ, cô vốn không thể ăn được, nhưng vẫn bóc lấy một miếng, trong miệng toàn vết lở loét, chỉ cần nhai đồ chua ngọt là đau, Giang Độ nhai rất chậm rất chậm, cô khẽ nói, "Quýt cậu mua ngọt quá, cậu thật biết đi chợ, bà ngoại tớ trước mua quýt còn mấy cần thất bại cơ."
Mùi quýt tươi tràn ngập trong không khí.
Trương Hiểu Tường cầm vỏ quýt, do dự hồi lâu, cuối cùng nói: "Giang Độ, chuyện cậu bị bệnh, tớ có thể nói với Nguỵ Thanh Việt không?"
Giang Độ đột nhiên chợt sững người.
Nước mắt cô lập tức chảy xuống, cô đã nhịn rất lâu không khóc rồi, ở Bắc Kinh, hoá trị vô cùng đau đớn, cô cảm thấy rất có lỗi vì đã cắn nát chăn gối bệnh viện, cho dù có ngất đi cô cũng chưa từng khóc vì đau.
Nhưng khi cái tên này, tên của cậu ấy được người khác nhắc tới, hiện bên tai cô, cô không thể nhịn được thêm nữa.
Bầu không khí yên tĩnh, hai cô gái đối mặt, trầm mặc một khoảng lâu, chỉ có mùi quýt lan toả khắp phòng.
Cuối cùng Giang Độ khẽ lắc đầu, nước mắt cô như dòng sông vô tận, không ngừng lăn dài trên mặt.
"Đừng nói với Nguỵ Thanh Việt, đợi tớ khỏe lại, mùa hè năm sau chúng ta cùng đi Mỹ tìm cậu ấy chơi đi?"
Không ai biết, cậu ấy không dễ dàng gì mới đi được, Giang Độ biết, cậu ấy vừa mới ra khơi, tuyệt đối không thể quay lại bờ.
Trương Hiểu Tường cúi đầu, liên tục kéo vỏ cam: "Lúc cậu ấy đi rất lo lắng cho cậu, muốn tớ giúp cậu lúc gặp khó khăn, tớ phải giữ lời hứa, giờ cậu bệnh thì nên nói với cậu ấy."
Cô đặt vỏ quýt xuống, quay người lấy từ trong cặp sách ra chiếc điện thoại cũ, đăng nhập tài khoản QQ của mình, tìm kiếm lịch sử trò chuyện.
"Chuyện xuất ngoại của tớ ngay trước mắt rồi, chỉ không yên tâm Giang Độ, tớ với cậu là bạn cùng lớp nhiều năm, có vài chuyện tớ không cần phải giấu cậu, có thể, cậu đã nhìn ra điều gì đó, tớ cũng không cần phải nói nhiều. Sau khi tớ đi, nhờ cậu lúc rảnh có thể tâm sự thêm với Giang Độ, nếu cô ấy gặp khó khăn, hãy giúp đỡ cô ấy, để cô ấy không cảm thấy quá cô đơn. Sau khi tớ đến Mỹ, địa chỉ với phương thức liên lạc sẽ nói lại với cậu, đừng mất liên lạc. Những điều trên tạm thời chỉ mình cậu biết, đừng nói với người khác, cảm ơn nhiều."
Tin nhắn từ tháng sáu, Nguỵ Thanh Việt của tháng sáu. Trong chớp mắt thế giới thay đổi, cô đã không còn cơ hội sống.
Giang Độ nhìn vào điện thoại, cô nhìn thấy khuôn mặt anh, mái tóc anh, cách anh cười... Nguỵ Thanh Việt, lời chúc tớ dành cho cậu sẽ không bao giờ thay đổi, cậu là người tớ thích nhất. Cô ngẩng mặt lên trong thế giới mơ hồ, khẽ mỉm cười, nói với Trương Hiểu Tường:
"Cậu ấy từng nói, chúng tớ là bạn, cậu ấy thật tốt, tớ cũng sẽ ổn thôi, nhất định, tớ nhất định sẽ ổn thôi."
Cô nhất định phải sống, đợi để gặp lại anh.
Giang Độ trong phút chốc thậm chí cảm thấy bệnh đã khỏi, tất thảy đều trở nên hư ảo, chuyện này, chuyện bệnh tật này, vốn dĩ như chưa từng xảy ra, cô vẫn khoẻ mà. Vì để chứng minh cô vẫn khoẻ, buổi trưa khi ăn cơm cùng Trương Hiểu Tường, cô cố nhịn cơn đau trong miệng, liều mạng nhồi nhét mọi thứ vào bụng.
Khi còn nhỏ, mỗi lần bị ốm bà ngoại đều nói, chỉ cần có cơm trong bụng thì chuyện vẫn không lớn.
Khát vọng cầu sống vẫn luôn thiêu đốt cô, nhưng chỉ là hiện giờ càng mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ khiến người khác không chịu nổi, như thể cuộc sống từ giây phút này trở đi mới thật sự bắt đầu, cô chưa từng có lúc nào như thế này, tin chắc bản thân sẽ không sao cả.
Hiện tại cô chỉ muốn hướng đến một con đường, đó là lấy lại sức khỏe. Đồng thời, cô cũng biết rằng Nguỵ Thanh Việt người đang ở Mỹ, đã từ từ vạch ra con đường cho mình, sẽ dẫn đến bốn phương tám hướng, cậu ấy sẽ sống những ngày tháng tốt hơn, giống như cô tin rằng mình sẽ khoẻ lại, một lòng kiên định.
Ngày tháng còn dài, đừng sợ.
Giang Độ bắt đầu viết thư với tâm trạng phấn khích, cô lại bắt đầu viết thư cho anh.
Cô muốn đem nỗi nhớ của mình đến anh, lưu giữ chính xác lại, đây là chuyện quan trọng nhất của cô, cô tập trung tinh thần, thức cả ngày đêm, trong đầu chỉ có viết thư.
Chỉ cần cầm bút, cô liền cảm nhận được mình và Nguỵ Thanh Việt đang ở bên nhau.
Nhưng cứ đến ngày hôm sau, Giang Độ lại cảm thấy không hài lòng nội dung thư hôm trước viết, nếu viết không hay, cô sẽ đốt bức thư ấy, sau đó viết lại bức khác.
Hương hoa quế ngày càng thơm ngào ngạt, trăng lên cao, giống như một con cóc lạnh ngồi xổm bên trong.
Tinh thần Giang Độ tốt đến bất ngờ.
Ông bà ngoại còn nghĩ điều kỳ diệu xảy ra rồi.
Có lúc cô ngủ cùng bà ngoại, cuộn tròn trong vòng tay bà, nghe bà kể chuyện mình ngày bé. Có lúc cô ngồi xe lăn được ông ngoại đẩy ra ngoài đi dạo.
Cô kiên quyết không đi dạo về phía Mai Trung, như thể đi là một lời vĩnh biệt. Cô đang đợi, đợi bản thân khỏi bệnh, mới lại đến Mai Trung, cô sẽ không đến Tam Trung nữa, không có gì to tát cả, cô vẫn muốn về Mai Trung học, cùng với thầy cô bạn bè yêu quý của cô.
Cô sẽ ở Mai Trung lần nữa đợi Nguỵ Thanh Việt, Giang Độ trở nên hạnh phúc vô cùng.
Mình sẽ sống tới tết Trung thu, rồi tới lễ Quốc Khánh, rồi sống tới tết Dương lịch, rồi sống tới năm mới. Giang Độ khoanh từng vòng tròn những ngày lễ tết trên cuốn lịch.
Ngoài việc học, cô chỉ viết thư, không có đủ thời gian, bởi vì cơ thể cô vẫn đang phải chịu đựng những cơn đau khác nhau. Để tự thưởng cho mình, cô cho phép bản thân đọc hai ba trang tạp chí 《Thư Thành》 mỗi ngày.
Ngày 25 là Tết Trung thu, cô làm được rồi.
Mặt trăng vừa to vừa tròn, Giang Độ mở cửa sổ ra, cô đã quen thuộc từng hương vị một, cái lạnh mùa thu, hương thơm hoa quế, ánh trăng trong veo.
Cô ăn bánh trung thu, xem chương trình Tết Trung thu, nói với ông bà ngoại, hôm nay cô cảm thấy cực kì tốt, nhìn trạng thái cô hôm nay cũng rất tốt.
Trên bàn, đèn bàn được bật lên, bà ngoại gõ cửa, hỏi cô tối nay có muốn ngủ cùng không, Giang Độ cười lắc đầu, cô nói đêm nay con muốn ngủ một mình.
Bà ngoại nhìn thấy giấy bút trên bàn, liền nói bé con con đừng ngủ muộn quá, chúng ta đều ở phòng khách.
Từ khi cô về đến nhà, hai người đều ngủ ở phòng khách, bởi vì phòng khách rộng rãi, lại không có cửa, chạy tới xem tình hình cô là tiện nhất.
Giang Độ nói vâng, con sẽ không thức khuya, con sẽ đi ngủ sớm.
Cô lại bắt đầu viết thư cho anh.
" Chào thư an lành.Hôm nay là Tết Trung thu, không biết cậu ở nơi đó có nhìn thấy trăng sáng không nhỉ. Bầu trời ở đây trong xanh, ban ngày không một gợn mây, bầu trời vừa cao vừa xa, xanh thẳm mênh mông, tớ thật sự đã nơm nớp lo sợ hết ngày qua, sợ rằng buổi chiều trời sẽ thay đổi, buổi tối không thấy mặt trăng. Đợi khi hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà rực sáng, tớ mới biết, không phải lo về ánh trăng hôm nay nữa rồi.Bài thơ của Trương Cửu Linh thực sự rất hay, hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì*. Tết Trung thu hàng năm tớ đều nhớ đến hai câu thơ này, cảm thấy thật hay. Cậu ở Mỹ sẽ đón Trung thu với mẹ chứ? Hy vọng cậu và bà ấy ở cùng nhau. Quên mất nói với cậu một tin tốt, thời gian trước mẹ tớ đến thăm tớ rồi, chỉ tiếc là, lúc đó đầu óc tớ không tỉnh táo (vì đang cảm phát sốt), chỉ nhớ ánh mắt bà ấy vô cùng sáng và hiền hậu, tết Trung thu bà ấy không về lại, tớ nghĩ, đến tết Âm có lẽ tớ sẽ gặp lại bà ấy, hy vọng chúng ta đều có cơ hội đón tết cùng với mẹ của mình.Vẫn luôn không liên lạc với cậu đều có nguyên do cả đấy.Cũng là lý do riêng của tớ, tớ thích viết thư cho cậu hơn, cậu cười tớ nhà quê cũng không sao, tớ thích viết thư.Thứ lỗi cho tớ thời gian này đi, đợi khi chúng ta gặp nhau, tớ sẽ nói cậu lý do.Có điều này, tớ nghĩ mình nên nói với cậu. Lần trước Trương Hiểu Tường đến chơi với tớ, tớ đã quấn lấy cô ấy hỏi, có phải liên lạc với cậu nhiều không, vô tình lại thấy tin nhắn cậu gửi cô ấy từ tháng sáu, cảm ơn cậu đã bận tâm về tớ như vậy. Cậu từng nói, chúng ta cũng xem là bạn, tớ không biết là hoá ra cậu vì bạn bè cũng có thể bỏ ra nhiều công sức đến thế, tớ rất trân trọng tình bạn giữa chúng ta, dù sao thì, mặc dù cậu chưa từng vì tớ mà đến mức hi sinh bản thân (đùa chút thôi), cũng bởi vì chuyện của tớ mà nhận rất nhiều tổn thương, nói đến đây, không biết cơ thể cậu đã hồi phục chưa, cậu nhất định phải chú ý dưỡng thương đấy. Còn nữa, tớ biết cậu là bạn tốt trọng tình trọng nghĩa, nhưng cũng hy vọng sau này cậu sẽ không mạo hiểm như vậy nữa, không có gì quan trọng hơn sức khoẻ hết, cậu nhất định phải khoẻ mạnh, nhất định phải trân trọng bản thân, nhất định.Cậu sẽ không không bao giờ trở lại nữa, phải không? Ý tớ là, ví dụ như Tết, cậu sẽ về chứ? Nếu như cậu về, có đến Mai Trung tụ tập với các bạn không? Cậu thích ăn cơm ông ngoại tớ làm mà phải không? Nếu như cậu phải đón Tết một mình, không có chỗ nào đi, thì đến nhà tớ, ông ngoại sẽ nấu một bàn đồ ăn lớn, cậu thích ăn gì, đừng khách sáo, cứ nói đi, ông ngoại đều sẽ nấu cho cậu.Sau bữa tối, cậu có thể xem Xuân Vãn cùng chúng tớ, thực ra tớ có thể bảo ông ngoại dẫn chúng ta về quê, bởi vì ở quê có thể đốt pháo, nổ lách tách, siêu thú vị, có loại pháo không kêu, giống như những bông hoa sắt, trẻ con thích đá nó xoay vòng vòng, giống như một trận mưa sao băng vàng nổ tung, rất đẹp, có thể cậu đã từng chơi khi còn nhỏ. Ở quê còn có thể thấy những ngôi sao to sáng ngời, lạnh giá, mọi người vừa mở miệng, liền phả ra hơi nước trắng xóa, cuộn tròn, cùng với những chiếc đèn l*иg Khổng Minh bay lên, à không, đèn Khổng Minh là thứ chỉ được thả trong Lễ hội đèn l*иg, cậu biết làm đèn Khổng Minh không? Chúng ta có thể cùng nhau làm đèn Khổng Minh, thả vào năm mới cũng không sao.Hy vọng cậu không thấy tớ giống đứa trẻ con ngây thơ, chỉ là giờ mỗi khi nghĩ đến năm mới, tớ liền rất vui, không khỏi nói linh tinh lảm nhảm. Qua năm mới, mùa xuân liền tới rồi, đó sẽ là năm 2008.Tớ chưa từng ra nước ngoài, đợi cậu về nước, nói cho tớ biết cậu đã thấy gì bên đó nhé, không khí ở đó, người dân ở đó ăn những gì, học sinh ở đó đều đi học như thế nào cả học những gì, tớ rất muốn biết.Ánh trăng ngoài kia sáng quá, không biết cậu có thấy không? Nếu như cậu đang bận việc gì đó, hãy nghỉ ngơi một chút, ngắm ánh trăng bên cửa sổ, tớ tin rằng, các thầy cô và bạn bè ở Mai Trung lúc này đều nhìn thấy ánh trăng tròn tết Trung thu, cậu xem, chúng ta đều có thể nhìn thấy vùng trời trong và sáng này, nếu như cậu có nhớ nhà, cậu cũng đến ngắm trăng, như vậy là đang ở bên chúng tớ rồi.Bây giờ cậu đang đi du học, có thể sẽ có nhiều khó khăn và rắc rối, nếu thấy không thoải mái thì cứ lén khóc một trận đi, không có quy tắc nào là con trai không được khóc cả. Cậu cũng có thể nói với tớ khi chúng ta gặp nhau, tớ nhất định sẽ là người lắng nghe chăm chú nhất của cậu, cậu không cần lo lắng tớ sẽ nghĩ cậu yếu đuối không mạnh mẽ, mọi người không cần phải luôn tỏ ra mạnh mẽ, tớ có thể hiểu cậu, cậu tin tớ đi, tớ sẽ cố gắng hết sức để hiểu cậu, bởi vì, chúng ta là bạn tốt mà.Mong ngày chúng ta gặp lại, tớ sẽ luôn đợi cậu. Cuối cùng, chúc cậu tết Trung thu vui vẻ, khoẻ mạnh bình an."*Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì: Trăng sáng mọc trên biển, lúc này soi chung cả chân trờiThư viết xong, đến cuối cùng cô che giấu tất cả tình cảm mình dưới danh nghĩa tình bạn.
Cô ngồi lặng đi một lúc, nhớ lại lần cuối cùng hai người gặp nhau, nếu biết sớm hơn, cô chắc chắn sẽ chào tạm biệt anh thật đàng hoàng.
Thư được gấp lại, bỏ vào trong hộp kẹo, Giang Độ nghĩ, có lẽ ngày mai mình sẽ lại cảm thấy thư viết không được hay nhỉ?
Vậy thì ngày mai viết tiếp.
Cô khẽ sờ nhẹ hộp kẹo yêu quý của mình, lấy Tweedy Bird ra, lên giường, Tweedy Bird được ôm trong l*иg ngực ấm áp, Giang Độ hướng về phía mặt trăng ngoài cửa sổ nói "Chúc ngủ ngon, Nguỵ Thanh Việt" rồi nhẹ nhàng nằm xuống.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng như sương.
Cô đã có một giấc mơ dài. Mơ thấy Nguỵ Thanh Việt trở lại, anh cao hơn, nheo mắt cười với cô, nói rằng anh biết em vẫn luôn đợi anh. Cô cũng cười, hỏi anh, anh có muốn về quê ăn Tết với em không? Họ thực sự đã về quê, khi mở cửa, trong phòng có ông bà ngoại và cả mẹ đang ngồi.
Sau này, trời nổi cơn mưa phùn, cô nói lạnh quá, càng ngày càng lạnh, cô trở về trong lòng mẹ mà cô luôn khao khát, ký ức xa xôi sống dậy, cô nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé trong bóng tối, trong tay có chú Tweety Bird đáng yêu, trong này đủ ấm áp, cũng đủ an toàn, cô có thể yên tâm say giấc ngủ.
Giấc mơ kết thúc trong giấc mơ, cô không tỉnh lại nữa.
Trong ngăn kéo bàn học, chồng tạp chí 《Thư Thành》 được ép ở ngăn dưới cùng, kẹp một lá thư mỏng, chưa ai đọc qua, cũng từng được biết tới.
Ngày 26 tháng 9 mặt trời mọc như thường lệ, trái đất vẫn như cũ.