Chương 43: Chỉ có cỏ mọc, và bia mộ

Anh lại cứng đờ người đứng đó, sau đó quay đầu, sốt ruột tìm Giang Độ.

Món quà trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng động, Giang Độ nhìn thấy sự khác thường của anh, nhặt món quà lên, hỏi anh: "Không khoẻ sao?"

Nguỵ Thanh Việt siết chặt cánh tay cô, dùng sức, nhéo Giang Độ đến muốn cau mày, nhưng cô cố nhịn sự khác thường bất chợt của anh, chỉ rất dịu dàng gọi tên anh: "Nguỵ Thanh Việt, anh sao thế?"

Anh hỏi cũng vô cùng kỳ quái, không chớp mắt: "Em nghiêm túc đúng không? Sẽ không bỏ anh đi đúng không?"

Giang Độ đặt món quà sang một bên, không quan tâm nó nữa, ngón tay cô rất tự nhiên đặt lên cánh tay anh, dưới ánh đèn đường mờ ảo vừa bật lên, nói với anh: "Em ở đây mà Nguỵ Thanh Việt, không có rời đi, cũng sẽ không rời đi."

Nguỵ Thanh Việt gật đầu, anh nói, "Tại sao bảo vệ tiểu khu em với bảo vệ khu nhà cũ em ngày trước, lại giống nhau như vậy?"

Giang Độ quay đầu lại nhìn, tựa như hiểu được vẻ mặt sợ hãi khó hiểu vừa rồi của anh, cô cười cười, không ngừng vuốt ve cánh tay anh: "Anh nhìn nhầm rồi, các chú bảo vệ đều nhìn cùng một vẻ như thế."

"Thật không?" Nguỵ Thanh Việt trên mặt nhất thời lộ ra vẻ yếu đuối.

Giang Độ có chút đau thương nhìn anh, nói "Thật", cô luồn ngón tay xuống, nắm chặt lấy tay anh: "Nguỵ Thanh Việt, anh lúc này rất không ổn, em đưa anh đi khám bác sĩ nhé?"

"Được." Anh đồng ý mà không cần suy nghĩ.

Cả hai lại nhặt quà lên, bước vào cửa nhà.

Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, ánh sáng cũ, hơi thở cũ, hai người già... cũ, khuôn mặt họ hầu như không thay đổi, hơi thở của Nguỵ Thanh Việt bị đình trệ, anh ngạt thở trong phút chốc.

Anh che giấu cảm xúc của mình, chào hỏi xong, lại hướng ánh mắt về phía Giang Độ.

Với đôi mắt như vậy, khuôn mặt như vậy, anh chợt phát hiện Giang Độ thế mà vẫn giống dáng vẻ năm mười sáu tuổi, chỉ là đổi sang mái tóc xoăn dài, chỉ vậy thôi, cô trắng trẻo, đôi mắt trong veo, lông mày đen nhánh, chỉ là đổi kiểu tóc, chỉ vậy mà thôi.

Nguỵ Thanh Việt không thể không nắm chặt lấy mặt dây chuyền trên chìa khoá xe, hình Tweedy Bird ấy.

Mặt dây chuyền để lại vết hằn sâu trên da, anh nhìn xuống, rồi lại nhìn lên, Giang Độ đã là dáng vẻ người lớn, thái dương người lớn in đầy sương gió, Nguỵ Thanh Việt thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh chớp mắt, cuối cùng cũng có thể tự nhiên giới thiệu bản thân:

"Chào ông bà ạ, con là Nguỵ Thanh Việt, không biết ông bà còn nhớ con không."

"Nhớ chứ nhớ chứ, sao có thể không nhớ được?" Bà ngoại vui vẻ nói, không ngừng nhìn anh, "Con từng đến nhà chúng ta, bạn nam đứng hạng nhất, đúng không?"

Thân phận "hạng nhất", là chuyện đã rất lâu rất lâu rồi, tham vọng trở thành lãnh chúa, Nguỵ Thanh Việt khoé miệng khẽ cong lên lộ ra ý cười, gật đầu nói: "Đúng ạ, bà vẫn còn nhớ."

"Ông già, ông cũng còn nhớ nhỉ?" Bà ngoại thăm dò ông ngoại, ông ngoại phía trước có đeo tạp dề, vừa cười là thấy nụ cười vẫn rất rạng rỡ như thế, "Sao không nhớ được, đứa nhỏ sắp đi du học đấy mà, con về rồi sao? Mau ngồi đi, thằng bé này hôm nay có lộc ăn, hôm nay ông nấu mấy món ngon lắm."

Giang Độ hờn dỗi đẩy ông ngoại vào bếp: "Chúng con đều đói rồi, ông nấu xong chưa vậy?"

Bà ngoại nhận quà, nói: "Ăn có bữa cơm, con xem này, còn mua nhiều đồ như vậy, lần sau không được lãng phí như thế nữa."

Nguỵ Thanh Việt nói: "Cũng không mua gì nhiều, chỉ chút tấm lòng thôi ạ." Anh có chút không tự nhiên nói lời khách sáo, nhìn sang Giang Độ, Giang Độ đang mím môi cười trộm.

Trên bàn ăn, ông ngoại rót ít rượu, để Nguỵ Thanh Việt uống, Nguỵ Thanh Việt vội vàng đứng dậy cúi người, dùng hai tay bóp mép ly rượu, ngẩng đầu làm một hơi, không chút nhíu mày:

"Con cạn rồi, ông uống tự nhiên ạ."

Giang Độ vẫn mím môi cười nhìn theo.

Nguỵ Thanh Việt tiếp hết ly này đến ly khác, may mà ly rượu nhỏ, bà ngoại ngăn ông ngoại: "Cái đồ già nua nhà ông, chuốc say thằng bé rồi, uống không thoải mái, có mưu đồ gì thế?"

"Bà hiểu cái gì, hôm nay tôi vui, nào, tiểu Nguỵ, con tên Nguỵ, Nguỵ gì nhỉ?" Ông ngoại xua tay, khuôn mặt đỏ bừng.

"Nguỵ Thanh Việt, Thanh trong nước thanh khiết, Việt trong siêu việt ạ." Nguỵ Thanh Việt kiên nhẫn giải thích.

Trò chuyện là một đối một, ông ngoại thực ra tửu lượng rất kém, vừa chạm đã đỏ mặt, vừa uống là say, ông còn nói rất nhiều.

"Con với Giang Độ là bạn cấp 3?"

"Vâng ạ."

"Con du học học cái gì?"

"Máy vi tính ạ."

"Ồ, dân máy tính à, nhà con có bao nhiêu người?" Ông ngoại đã quên lời dặn dò của Giang Độ, lúc này, không nhận được những ánh nhìn chốc chốc lại liếc qua, đôi mắt say bí tỉ mơ màng gặng hỏi.

Nguỵ Thanh Việt cười cười: "Bố mẹ con ly hôn, mỗi người đều có gia đình mới rồi ạ."

Ông ngoại "Ồ" một tiếng, tự nhủ: "Ly hôn rồi, ly hôn rồi là tốt."

Bà ngoại tức giận đến mức dùng đũa gõ: "Cái lão già ngốc này, ông đang nói gì thế hả," bà quay đầu xấu hổ cười, "Con à, đừng để ý, ông ấy nói nhảm thôi."

Nguỵ Thanh Việt lắc đầu: "Không sao, con cũng cảm thấy như vậy."

Khuôn mặt bà ngoại rõ ràng lúng túng mấy giây, bà vội vàng bảo Nguỵ Thanh Việt ăn thêm đi, không ngừng gắp, Giang Độ không nói một lời, chỉ nhân lúc bà ngoại dọn bàn, ông ngoại say bí tỉ, khẽ chạm nhẹ vào tay Nguỵ Thanh Việt.

Nguỵ Thanh Việt mỉm cười với cô.

"Thật ra, hôm nay con tới, ngoài để gặp hai người, còn có một việc, con với Giang Độ đều đã lớn không còn nhỏ nữa," Nguỵ Thanh Việt vừa mở lời, hai người phụ nữ trên bàn đều sững người, bà ngoại nhìn về phía Giang Độ, Giang Độ nhìn sang phía Nguỵ Thanh Việt, đưa mắt chất vấn, anh không thương lượng với em sao? Không phải chỉ đến ăn tối thôi sao?

"Kế hoạch của con là, dạo này xem ngày nào hợp rồi hay là kết hôn luôn." Nguỵ Thanh Việt tiếp tục dựa theo kế hoạch mà nói, luân phiên nhìn hai ông bà, tránh nhìn Giang Độ, "Tình hình cơ bản của con, thiết nghĩ Giang Độ cũng nói với ông bà rồi, nếu như hai người đồng ý, bọn con sẽ đính hôn trước."

Giang Độ mặt như sắp bị đốt thành đỏ như mông khỉ, cô không nhịn được duỗi thẳng chân, dùng sức dẫm lên chân anh, Nguỵ Thanh Việt hoàn toàn không biết, nhanh chóng hắng giọng nói: "Hai người có yêu cầu gì về sính lễ không ạ? Có thể nói rõ với con, con người con có thể hơi thẳng thắn một chút, nếu như vừa rồi nói có chút đường đột, xin ông bà bỏ qua ạ, thông cảm con trẻ tuổi, làm việc thiếu chu đáo."

Sính lễ cái gì, sao đột nhiên lại sính lễ gì? Giang Độ choáng váng một hồi, cả người như sắp bay lên cung trăng, tim cô đập nhanh không ngừng, căng thẳng khó xử nhìn chằm chằm Nguỵ Thanh Việt.

Từ đầu đến cuối, anh đều đang nói chuyện với hai người già.

Bà ngoại cũng lộ ra vẻ không biết phải làm sao, ngơ ngác, chốc chốc lại nhìn sang phía ông cụ còn chưa rõ tình hình, rồi lại nhìn sang Giang Độ, ngập ngừng nói: "Chuyện của tụi trẻ các con, tự mình quyết định là được rồi, ông bà..." Bà dùng cánh tay ra sức vỗ mạnh vào ông cụ cả mặt đang hoang mang, "Ông nói có đúng không, ông già? Chỉ cần hai con đồng ý, chúng ta liền đồng ý, không ý kiến, không ý kiến gì."

Ông ngoại như vừa tỉnh mộng, khuôn mặt đỏ bừng, "Con nói con muốn cùng Giang Độ nhà ta kết hôn phải không?"

Giọng nói siêu lớn, đến nỗi Giang Độ ngờ rằng cả nửa khu này đều có thể nghe thấy, cô vội đứng dậy, đi đóng cửa sổ rèm, không khí mát lạnh phả vào mặt, Giang Độ sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, hít thở một hơi thật sâu, rồi vội quay đầu lại, dưới ánh đèn, đối diện với đôi mắt trong veo đen láy của Nguỵ Thanh Việt.

"Vâng ạ, con muốn cùng Giang Độ kết hôn, trước hết phải xin sự đồng ý của ông bà." Nguỵ Thanh Việt tâm trạng càng lúc càng nóng vội, khiến anh đành phải cầm lấy ly rượu, nhấp thêm vài hớp.

Thế giới trở nên hơi say, đắng và cay, nhưng tràn ngập ánh nắng, hoa quế vàng trên những chiếc lá xanh. Hương hoa thơm đậm đà lan toả liên tục, cho đến khi giống như màn sương dày đặc bao phủ toàn bộ thế giới.

Lần này anh sắp thành công rồi, đúng vậy, lần này sắp thành công rồi, nhất định sẽ thành công!

Trong đầu có con quay đang điên cuồng quay nhanh, anh sẽ không còn tiếc nuối, sẽ không còn hồn bay phách lạc, là do anh quá ích kỷ, háo hức chạy trốn vì tương lai mà không ở lại bên cạnh cô khi ấy, anh biết tất cả, anh biết nỗi bất hạnh của cô, biết tâm tư của cô, chỉ là anh không đủ hiểu chính mình, đến khi phát hiện ra thì đã muộn rồi.

Tha thứ cho anh ấy đi, tha thứ cho mình đi.

Bàn tay kia của Nguỵ Thanh Việt, gần như nghiền nát Tweety Bird.

Cơ thể anh khẽ run lên.

Giọng nói của ông ngoại vang lên rõ ràng trước mắt, ông ngoại cười thoải mái, ông nói: "Thế thì tốt quá, con mà còn không cưới con bé, Giang Độ sẽ già mất, thế này thật tốt quá, ta với bà con giờ có chết cũng nhắm được mắt rồi!"

Âm thanh trong như ngọc, vang vọng thật lâu.

Sợi dây kéo căng trong lòng Nguỵ Thanh Việt suốt mười hai năm, vào giây phút này, cuối cùng cũng đứt, anh cảm thấy toàn bộ sức lực đều bị rút cạn.

Anh thất lễ đứng dậy, yết hầu chuyển động: "Con thật sự không biết phải cảm ơn hai người thế nào..."

"Thằng bé ngốc, có gì mà phải cảm ơn, mau ngồi xuống đi." Đôi bàn tay khô héo của bà ngoại siết chặt mu bàn tay anh, rất chân thực, đến từ sự tiếp xúc da thịt xa xôi mà lại thân thiết của bà.

Anh được cho phép ở lại đêm nay.

Bước chân của Nguỵ Thanh Việt thật không thực, anh uống quá nhiều, khắp người nồng nặc mùi rượu, ánh mắt trở nên mơ hồ lại đa tình, anh nhìn thấy một bó hoa cúc đặt trên bàn trong phòng khách, trắng như tuyết, nhưng đoá hoa cúc đã héo một nửa, tàn lụi bao nhiêu, nên thay đoá mới rồi, Nguỵ Thanh Việt lảo đảo bước đến gần đoá cúc, anh mơ hồ nghĩ, anh vẫn chưa hỏi Giang Độ, đúng rồi, vẫn chưa hỏi ý kiến Giang Độ.

Nhưng cả thế giới rối ren vô cùng bất ổn, anh đang gọi tên cô, trong sự hỗn loạn, chiếc đồng hồ treo tường từ đầu vốn không hề chuyển động.

"Sao đồng hồ nhà em lại hỏng rồi?" Nguỵ Thanh Việt chỉ vào bức tường, "Hôm Hoàng Oanh Thì phỏng vấn anh, đồng hồ trong phòng bị hỏng, em nói anh biết đi, anh không phải đang nằm mơ phải không?"

Giang Độ liếc nhìn bức tường, cô gần như sắp rơi nước mắt, nói: "Đồng hồ đang chạy mà, anh uống nhiều quá."

"Còn hoa thì sao?" Nguỵ Thanh Việt lại chỉ vào đoá hoa cúc trắng, khó chịu đến buồn nôn: "Sao nhà em lại đặt hoa cúc trắng? Hơn nữa hoa cúc cũng sắp khô rồi, Giang Độ, em không cảm thấy nhà em hơi kỳ lạ sao?"

Giang Độ đỡ lấy anh, nói: "Cái này là bà ngoại mua, để em mang hoa cúc ra ngâm nước là ổn rồi, còn có thể dùng thêm một thời gian nữa."

Cô đỡ anh vào phòng ngủ nhỏ của mình, Nguỵ Thanh Việt nhìn thấy, anh như hồn lìa khỏi xác, dừng lại giữa không trung, say mê nhìn mọi thứ diễn ra trong phòng ngủ một lúc lâu.

Anh như hồn một nơi xác một nơi.

Giang Độ ôm eo anh, toàn bộ sức nặng của Nguỵ Thanh Việt đều dồn hết lên người cô, anh vùi mặt vào cổ cô, Giang Độ dường như không chống đỡ được, liên tục lùi ra sau, cho đến khi anh dựa vào bàn mới mượn chút sức.

"Kết hôn với anh." Anh thấp giọng thì thào.

"Kết hôn với anh, em kết hôn với anh." Giang Độ nhẹ nhàng vuốt lưng anh, giống như dỗ dành một đứa trẻ.

"Xin lỗi, anh biết anh có lỗi với em," anh bắt đầu khóc, thế giới rất nhanh trở nên mơ hồ, "Anh viết thư cho em, em không thấy sao? Tại sao không đọc thư anh viết cho em? Anh đã nói, anh sẽ trở lại, trở lại tìm em."

Giọng Giang Độ càng lúc càng dịu dàng, cô ôm lấy anh, cười nói: "Anh lúc này không phải đã trở lại rồi sao?"

"Nhưng tại sao em lại phớt lờ anh? Sau đó chúng ta có gặp nhau hai lần, tại sao em lại phớt lờ anh?" Nguỵ Thanh Việt vừa khó hiểu lại đau khổ hỏi, anh giống như một đứa trẻ.

Giang Độ không một chút kinh ngạc, cô vẫn cong cong khoé mắt cười: "Ngốc ạ, em cũng gả cho anh rồi, quên chuyện quá khứ đi, anh sẽ có cuộc sống tốt hơn."

Anh sẽ có cuộc sống tốt hơn.

Những lời này, giống hệt như lời anh cùng cô tâm sự ngắn ngủi trong một ngày mưa mười hai năm trước, trận mưa đó kỳ thật đã kéo dài mười hai năm. Nguỵ Thanh Việt nghĩ như nào, liền nói với cô như vậy, anh nói: "Giang Độ, mười hai năm qua trời đều mưa, em có biết không? Ngày nào cũng mưa."

Giang Độ đẩy anh ra, nhìn vào khuôn mặt anh, cười rất hoạt bát, cô mở to mắt: "Thật sao? Thần kỳ vậy, có thể mưa liên tục mười hai năm? Nơi nào thần kỳ vậy, em chỉ biết giờ ở Macondo trời đang mưa."

"Ừ, em quên rồi, anh toàn kiến thức vô dụng lại thú vị, để anh nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra, được không?" Anh kéo cô, ngã xuống giường.

Mặt Giang Độ đỏ bừng, sáng sủa, đôi mắt như chứa đầy những giọt nước trong veo nhất, nhìn cơ thể nghiêng đổ ngã xuống của anh.

Nguỵ Thanh Việt không nhịn được sờ vào mặt cô, ánh sáng ấm áp.

Anh không giải thích, mà lại trở nên bướng bỉnh:

"Anh đã gặp em hai lần, 2009, còn cả 2015, tại sao em lại phớt lờ anh?"

Giang Độ nhẹ nhàng đính chính lại: "Nguỵ Thanh Việt, anh bị ốm rồi, em biết hết, đó là anh mơ thấy em, anh lẫn lộn giữa mơ và thực, em dẫn anh đi khám bệnh nhé, anh nhất định phải nghe lời em, đi gặp bác sĩ, nếu như anh không đi khám, em sẽ đau lòng chết mất."

Cô vươn tay muốn chạm vào mặt anh, ngón tay không cố định, nhẹ như mây bay.

"Anh không có, " Nguỵ Thanh Việt không nghe, thậm chí có chút tức giận, "Anh không có lẫn lộn, sao em không tin anh? Anh đã gặp em hai lần, thật sự đã gặp em."

Năm 2009, anh chọn trở về trong kỳ nghỉ hè, đến Mai Trung.

Vào ngày hôm sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học trong nước.

Anh biết rằng mọi người nhất định sẽ xé sách vở, bài thi và tài liệu sẽ rơi xuống như tuyết rơi dày.

Giang Độ sẽ nằm bò trên lan can, ánh đèn toà học sáng trưng, thật sự rất sáng.

Anh đứng ở tầng một, ngẩng đầu lên, vừa nhìn liền có thể thấy cô trong biển người. Tuyết dày phấp phới bay, thanh xuân sắp kết thúc.

Men theo cầu thang anh đi lên tầng, cầu thang cũng chỉ dài như vậy, nhưng lại như đi mãi không hết, mãi cho đến khi thấy tiếng cười của các bạn học từ cuối hàng lang truyền đến, anh không kìm được mà bước một lúc hai bậc thang, chạy tới hành lang, Giang Độ bị rất nhiều người bao quanh, rất nhiều người, những khuôn mặt tươi cười mơ hồ, bọn họ đều hướng mắt về phía anh.

Giống như đoạn phim rất dài.

"Là Nguỵ Thanh Việt, Nguỵ Thanh Việt về rồi!"

Giang Độ cũng đã thấy anh, bị mọi người chen chúc, các bạn học reo hò ùa tới như biển, dần dần nhấn chìm cô, bóng dáng cô bị người khác che mất, chỉ rất ngại ngùng nhìn anh nở nụ cười duyên dáng, nhưng lại đứng yên bất động.

Người chạy về phía mình càng lúc càng nhiều, anh muốn nhìn rõ cô, nên cố hết sức chen qua đám đông. Nhiều người như vậy, anh có chen thế nào cũng không hết, tiếng người huyên náo lướt qua bên tai, giữa không trung, vô số từ ngữ bay khắp nơi, nhưng anh không nghe thấy gì hết.

Anh muốn nói với cô, rằng anh vẫn luôn rất nhớ cô, tự hỏi liệu cô có sống tốt không. Còn cả nữa:

"Giang Độ, cậu có chuyện gì thế, sao không liên lạc tớ. Thôi bỏ đi, tớ hiểu hai năm nay cậu bài vở nhiều, nhưng chúng ta đều đã lên đại học rồi, hay là yêu nhau đi? Yêu đương với tớ, cậu thấy sao?"

Không được, quá trực tiếp, anh lo lắng cô ngại quá, bị doạ phát khϊếp.

"Giang Độ, đã lâu không gặp, thi đại học cậu thi như nào? Nghỉ hè có rảnh không, có thời gian thì cùng nhau ra ngoài chơi."

Không, quá hàm súc, cô trông không thông minh lắm, có thể không hiểu được.

"Giang Độ, cậu còn thích tớ không? Tớ cảm thấy hai năm qua mình vẫn luôn thích cậu."

"Giang Độ, sau khi rời khỏi Mai Trung tớ mới phát hiện bản thân rất hoài niệm, ngày trước nói không hề lưu luyến nơi này là nói dối đấy, tớ rất nhớ cậu và cả thầy cô bạn bè, cậu thì sao?"

"Giang Độ, cậu cao hơn rồi..."

......

Rốt cuộc phải nói như nào mới được đây? Anh bối rối mông lung giữa độ cao hàng chục nghìn mét, suốt cả hành trình dài.

Đám đông bao trọn lấy anh, khi anh cố thoát khỏi, Giang Độ đã không còn ở đó.

Không ai biết cô đã đi đâu.

Anh không biết tại sao cô chỉ cười nhẹ, rồi lại biến mất, sao cô không đợi anh, giận anh rồi? Giận anh chỉ chào bạn học, mà không để ý đến cô?

Sao cái người này xấu tính như vậy? Không nói một lời liền biến mất.

Nguỵ Thanh Việt tìm kiếm cô khắp nơi, ký túc xá, khu nhà cô, cho đến khi anh kiệt sức, nhưng vẫn không có kết quả. Anh thất vọng tức giận quay lại Mỹ.

Có lẽ, khoảnh khắc anh xuất hiện ở hành lang nên dũng cảm bày tỏ với cô, gọi tên cô.

Anh rất hối hận vì đã không làm như vậy, mà lại ở đó chần chừ do dự nên nói gì, do dự cái con khỉ, cứ thế gọi tên cô đã tốt hơn rồi.

Cứ như vậy, anh lại ở Mỹ thêm sáu năm nữa.

Mãi cho đến năm 2015 anh về nước, không ở lại Mỹ nữa.

Anh vẫn chưa tìm bạn gái, bởi vì, Trương Hiểu Tường nói Giang Độ sáu năm nay đang thử anh, rằng anh có về lại nước không? Có du học thành công trở về không? Sáu năm, sáu năm, Nguỵ Thanh Việt đã nén giận trong sáu năm, người gì không biết, dụ dỗ người ta rồi không cho đích đến, anh cũng thật không nhận ra, Giang Độ thế mà lại gian xảo như vậy! Mình cũng thật mù mắt, nhìn trúng kiểu con gái như vậy... Nhưng cô từng nói Nguỵ Thanh Việt cậu mau chạy đi, bố cậu lại sắp đánh cậu rồi, mau chạy đi, đau lòng quá, cậu mau chạy đi, đừng để bị đánh... Nguỵ Thanh Việt cảm thấy bản thân vẫn nên tiếp tục thích cái đồ não heo này thì hơn.

Dù sao Trương Hiểu Tường cũng nói với anh, Giang Độ sẽ đợi anh, chỉ cần anh không trắng tay về nước.

Nhưng mà, khi Trương Hiểu Tường nghĩ rằng thời gian thử thách đã kết thúc, Giang Độ lại mất liên lạc lần nữa.

Lúc đầu anh còn rất bình tĩnh nói "Biết rồi", nhưng không lâu sau, đột nhiên gọi điện mắng bạn cũ Trương Hiểu Tường như chó, anh trước nay chưa bao giờ mất bình tĩnh, vừa gay gắt vừa cay nghiệt, anh nói: "Trương Hiểu Tường có phải cậu phá đám giữa chừng không, chuyện cậu thích tôi trước giờ tôi đều biết, có phải cậu thấy tôi thích Giang Độ nên cố tình gây sự không? Tôi thật nhìn lầm cậu rồi, sao cậu lại nhỏ nhen thế chứ?"

Trương Hiểu Tường bị anh mắng đến phát khóc, cũng chỉ biết khóc nức nở, không giải thích được một lời.

Lúc đó anh đã bắt đầu kinh doanh với đàn anh, anh điều hành tài chính, thường đến các trường cao đẳng và đại học để tìm kiếm đối tác. Tình cờ, anh tình cờ gặp Giang Độ trong khuôn viên trường, vẫn chỉ cần nhìn thoáng qua liền đã nhận ra cô.

Nguỵ Thanh Việt giây phút đó, cơn giận chiếm lấy tâm trí, anh lạnh lùng nhìn cô ôm chặt cuốn sách vội vã chạy qua, rồi gọi cô lại.

Anh yêu thích khuôn mặt ngạc nhiên của cô, đè nén trái tim đang đập điên cuồng của mình.

Cảm giác muốn yêu cô vẫn mạnh mẽ như vậy. Nhưng lòng tự tôn vô thức nào đó, cuối cùng cũng bộc phát, anh thấy rõ mắt cô nhanh chóng đỏ lên, nhưng lời nói ra, lại mang ý cười nhạo báng:

"Đã lâu không gặp."

Cô run run cũng nói: "Đã lâu không gặp."

"Cậu đang học nghiên cứu sinh sao? Nhìn không ra đấy, chỉ số thông minh của cậu còn có thể thi đỗ nghiên cứu sinh, nghiên cứu sinh Xã hội phải không? Tương lai có thể tìm được miếng ăn không?" Ý châm biếm mỉa mai rõ ràng vô cùng.

Miệng lưỡi độc địa như vậy, trong lòng sớm đã đoán được cô có thể đang ở trường học nghiên cứu sinh rồi. Anh cũng không biết tại sao mình lại nói ra những lời tổn thương như vậy.

Sắc mặt Giang Độ quả nhiên thay đổi, cô lắp bắp, hỏi anh sao lại ở đây, né tránh sự công kích cá nhân khó hiểu của anh.

"Tớ? Tớ có công việc, có hẹn với người ta, đương nhiên phải giữ lời, không giống vài người, giả vờ hiền lành lương thiện, thích dụ dỗ người khác, lời nói ra không câu nào là thật." Anh cảm thấy mình biếи ŧɦái vô cùng, càng nói càng quá quắt, sự vui vẻ hân hoan lâu ngày tình cờ gặp, cuối cùng biến thành con dao, mỗi nhát dao đều tàn nhẫn.

Cảm giác nhìn cô đau khổ, mình cũng đau đớn đến mức sản sinh ra cảm giác vui vẻ khi trả thù được, rất thoã mãn. Nguỵ Thanh Việt từ đầu đến cuối đều giữ bộ mặt lạnh, anh nghĩ, nhất định phải tức giận với cô, hành vi thì lại hoàn toàn mất hết phong độ, như ăn phải thuốc súng.

Giang Độ sắc mặt tái nhợt nhìn anh, không nói nên lời.

Tim anh lúc đó mới đau nhói, nhưng vẫn không quên kìm nén, như muốn lạt mềm buộc chặt, nói: "Nếu đã vô tình gặp nhau, để lại phương thức liên lạc đi."

Thấy cô hốt hoảng lúng túng gật đầu, Nguỵ Thanh Việt nói cô biết số điện thoại, đồng thời cũng lưu số cô luôn.

Anh kìm nén cảm xúc dâng trào, hờ hững nói với cô: "Tớ còn có việc, có chuyện gì thì liên lạc tớ."

Vốn dĩ, dự định sẽ thờ ơ lơ Giang Độ, anh khi đó còn tự tin như vậy, nghĩ chắc chắn đương nhiên cô chưa có bạn trai, có cũng không sao, anh có thể cướp cô lại. Thật không biết cô đã từng thích mình rồi, thì còn có thể thích ai được chứ?

Đến khi anh bấm số, thì đã không còn liên lạc được.

Anh tìm khắp trường, nhưng trường vốn dĩ không có người nào như vậy, Nguỵ Thanh Việt lúc này mới nhận thức được có thể Giang Độ không học ở trường này, chỉ là trùng hợp cũng đến ngôi trường này mà thôi.

Không tìm thấy cô, lập tức khiến anh thấy ghét bản thân đến tận xương tuỷ.

Ai biết rằng anh nhớ cô nhớ đến trầm cảm, mà lại làm tổn thương cô bằng cách ấu trĩ như thế? Tại sao không thể nói chuyện bình thường? Tại sao không thể cho cô biết ngay từ đầu, rằng anh vẫn luôn nghĩ đến cô, mong chờ cô?

Nguỵ Thanh Việt gần như muốn tự gϊếŧ chết bản thân mình.

Hương hoa quế nồng đặc, tràn vào qua cửa sổ.

Thời gian quay ngược trở lại hiện tại 2019, Nguỵ Thanh Việt không ngừng xin lỗi cô, không ngừng nói, Giang Độ không ngắt lời chút nào, trong giọng anh, có chút hương vị mùa thu, u buồn hoang vắng.

Thời gian trở nên mềm mại nhẹ nhàng, cô lắng nghe tâm sự của anh, chỉ mong có thể xoa dịu nỗi đau của anh.

"Đừng nói xin lỗi, em chưa từng trách anh, chưa bao giờ," cô nhìn vào mắt anh, "Anh ra nước ngoài không có sai, anh không làm gì sai, em vui mừng thay anh, em lúc đó chỉ hy vọng một điều, rằng anh có thể sống tốt hơn."

"Nhưng anh đã không hề." Nguỵ Thanh Việt nghẹn ngào nói.

Giang Độ cười: "Anh thật ngốc, anh thoát khỏi bố rồi, sẽ không phải chịu bạo lực của ông nữa, trở thành một người cực kì xuất sắc, anh đã chạm tới một thế giới rộng lớn hơn rồi, phải không?"

Anh lắc đầu: "Nhưng anh muốn sống cùng em."

"Bây giờ chúng ta đã bên nhau rồi," Giang Độ khẳng định nói với anh, "Anh mệt rồi, cần nghỉ ngơi đàng hoàng, chúng ta cùng nhau ngủ." Cô vuốt tóc anh, đứng dậy dọn giường, Nguỵ Thanh Việt xây xẩm mặt mày, anh suýt nữa quên mất, cô còn chưa giải thích vì sao 2009 với 2015 lại biến mất, anh lại túm lấy cô, "Chúng ta gặp nhau hai lần, có phải em quên rồi?"

Giang Độ giả vờ tức giận, cô chọc vào ngực anh: "Nguỵ Thanh Việt, anh còn nói nhảm nữa là em thật sự tức giận đấy", nhưng giọng điệu của cô rất nhanh liền dịu đi, "Em đưa anh đi bác sĩ, anh còn nhớ Chu Ngọc Long không? Bạn cùng bàn em, cô ấy chép lại bài cho em, còn là anh dầm mưa đưa tới đó."

Nguỵ Thanh Việt không muốn nhớ tới bất cứ ai, anh miễn cưỡng phối hợp nói: "Nhớ."

"Chu Ngọc Long đã thành bác sĩ rất giỏi, em dẫn anh đi tìm cô ấy, như vậy anh sẽ không hoang mang bối rối nữa." Giang Độ cất gối gọn, giúp anh cởϊ qυầи áo, cơ thể trần của anh, dưới ánh đèn, vết sẹo trên người Nguỵ Thanh Việt cũng nhiều thật, Giang Độ cảm thấy mắt mình rất đau, cô nói: "Em ngủ với anh."

"Anh vẫn chưa đánh răng rửa mặt," Nguỵ Thanh Việt làm loạn muốn bật dậy, anh lẩm bẩm, "Em không chê anh thì anh chê anh."

Giang Độ cùng anh đánh răng rửa mặt, miệng hai người đầy bọt kem đánh răng, cay cay.

Nhà vệ sinh rất nhỏ, không có vạch ngăn chỗ tắm và vệ sinh cá nhân, chỉ có một tấm rèm vải ngăn cách vòi hoa sen. Hai người cùng vào, không gian chật chội, anh nhíu mày, hỏi nhà như này sao ở được, Giang Độ nói hồi mới tốt nghiệp em còn ở nhà thô, nhưng tả tơi lắm rồi, sống với bạn cùng phòng cũng khá vui vẻ.

Nguỵ Thanh Việt hỏi cô có thật sự vui vẻ không.

Giang Độ nói "Thật mà, an bần lạc đạo*, mọi người đều ở được, em cũng vậy."

*An bần lạc đạo: Yên phận với cảnh nghèo túng của mình mà vui với lẽ trời, với lẽ sống, với thuyết lí mình đề ra hoặc theo đuổi

"Anh sau này sẽ không để em với ông bà ngoại sống trong căn nhà nhỏ như vậy nữa, Nguỵ Thanh Việt nói, anh lại bắt đầu nghi ngờ, ông bà ngoại em không phải có lương hưu sao? Em cũng đi làm, sao không thuê căn tốt hơn một chút?"

Giang Độ cười không nói, cô không nói cho anh biết, tiền trong nhà đã tiêu hết rồi, tiền ông bà ngoại dành dụm cũng đã tiêu hết từ lâu. Thế nên, cô nói, số tiền tiết kiệm được mua quần áo đẹp rồi.

Cô đưa sữa rửa mặt của mình cho anh dùng, cũng mang cho anh bộ quần áo ngủ cũ của ông ngoại. Nguỵ Thanh Việt lại nằm xuống, anh quả thực rất mệt mỏi.

Cả người kiệt sức, nhưng tinh thần hưng phấn.

Nguỵ Thanh Việt nói anh đã viết rất nhiều thư cho em, nhưng không gửi được lá nào, vì không biết em ở đâu.

Giang Độ lộ ra vẻ kinh ngạc, cô dựa vào ngực anh, không ngừng hỏi có thật không có thật không?

"Em muốn xem sao?" Nguỵ Thanh Việt tỉnh táo trở lại, lời nói trở nên rõ ràng hơn, "Nhưng, đều là chuyện vặt, tầm thường lắm."

"Em thích đọc chuyện vặt nhất," Giang Độ nói, cô áp mặt vào làn da ấm áp của anh, "Đưa thư cho em đi."

Tay Nguỵ Thanh Việt giữ chặt vai cô, nhưng lại như không có gì giữa không trung.

Anh đột nhiên ngồi bật dậy, vô cùng hốt hoảng nhìn Giang Độ.

"Anh hình như, không cảm nhận được em nữa." Nguỵ Thanh Việt nhất thời trở nên vô cùng thất vọng, Giang Độ lo lắng xót xa nhìn anh, cô không nói gì, chỉ đưa môi tới, hôn anh.

Cô ngượng ngùng mà cuồng nhiệt hôn anh, thở nhẹ một hơi: "Anh đỡ hơn chưa?"

Nụ hôn dần dần nóng lên, Nguỵ Thanh Việt cuối cùng lại cảm nhận được khát vọng của cô dành cho anh, nhưng vẫn chưa đủ, anh muốn cảm nhận được sự du͙© vọиɠ quên mình.

Anh dùng sức đè cô xuống dưới hỏi, hỏi những lời rất vô liêm sỉ, Giang Độ không tự chủ được mặt đỏ lựng lên.

"Trong lòng em vẫn luôn chỉ có anh," cô thổ lộ với anh, "Bất luận khi nào anh trở về, em cũng chỉ lấy anh, nếu anh không quay lại, em sẽ không lấy ai nữa, em là người lập dị, giống người cổ đại, không theo kịp thời đại, nhưng em biết anh vẫn sẽ cần em, phải không?"

Cô quả thật là người lập dị, không có Alipay, chưa từng gửi WeChat cho anh, như thể cô chưa từng thấy WeChat, cũng không biết cách sử dụng WeChat vậy.

"Nói yêu anh đi." Giọng Nguỵ Thanh Việt nghẹn ngào, anh không muốn cái gì mà trong lòng em chỉ có anh, anh muốn một lời tỏ tình thẳng thắn nhất, khiến người khác yên tâm tâm nhất.

Giang Độ vòng tay qua cổ anh, kéo anh xuống, để tai anh dán sát vào môi mình, sau đó, ba tiếng "Em yêu anh" được truyền vào tai Nguỵ Thanh Việt một cách rõ ràng chuẩn xác.

Nguỵ Thanh Việt cảm thấy rất hài lòng.

"Ngày mai anh xin nghỉ đi, em cũng xin nghỉ, em đưa anh đến một nơi." Cô vẫn thì thầm với anh, trong màn đêm tĩnh mịch.

"Đi đâu?"

"Đi chỗ của em."

"Chỗ của em?"

"Nơi em từng sống."

Ngày hôm sau, cả hai người đều xin nghỉ, Giang Độ lái xe anh, để anh ngủ ở ghế sau, Nguỵ Thanh Việt thật sự đang nghỉ ngơi, anh ngủ rất ngon.

Thời gian đã vào cuối thu, núi vào cuối thu, con đường vào cuối thu, dải lụa vàng quanh co điểm xuyết giữa vẻ xanh tươi um xùm ở nửa con dốc - đó là lá sắp rụng.

Gà gáy chó sủa, bếp khói nghi ngút, không khí như sương hoa tươi.

Gió không to, nên mây không trôi nhanh.

Những ngôi nhà rải rác trong làng, nhưng dân cư đã không còn nhiều. Giang Độ quay đầu nhìn Nguỵ Thanh Việt đang nhắm mắt, không gọi anh dậy, mãi cho đến khi xe dừng, cô mới đánh thức anh ngắm nhìn phong cảnh.

Những ngọn núi phía xa được bao phủ bởi màn sương màu ngọc lục bảo, xen lẫn giữa lá cây ngân hạnh vàng và rừng phong đỏ.

Họ đổi xe bò trước, Nguỵ Thanh Việt không biết Giang Độ làm thế nào ngăn được một người đang lái xe bò, trên cổ con bò, có đeo chiếc chuông kêu, nó lắc lư rất chậm, nhưng đôi mắt mở rất to, ánh nhìn xưa cũ.

Sau đó, bọn họ chuyển sang đi bộ, đi vào bãi cỏ khô, Giang Độ chỉ vào người đàn ông trung niên khiêng thang cách đó không xa nói: "Anh nhìn kìa, đến giờ hái hồng rồi."

Nguỵ Thanh Việt không hiểu, vừa đi vừa hỏi: "Đây là nơi em từng ở sao?"

"Đúng vậy, quê ông ngoại em, em từng ở, bây giờ không còn nhiều như ngày xưa nữa, mọi người đều chuyển đi hết rồi." Giang Độ nói, "Những người ở đây cũng đều cũ cũ cả."

Nguỵ Thanh Việt cuối cùng cũng cười, giống như ngày trước: "Giang Độ, em nói chuyện hay thật, cũ cũ, anh thật sự lần đầu tiên thấy có người dùng 'cũ cũ' để miêu tả người đấy."

Giang Độ xấu hổ đá viên đá dưới chân: "'Cũ cũ' thật đó, mọi người đều lên thành phố sống cả rồi, không có cách nào giữ người ở lại, những người ở lại đều là người cũ, người trẻ tuổi không muốn sống ở đây nữa."

Cuối cùng họ nói chuyện với người khiêng thang.

Đi theo anh ấy, để xem cách hái hồng.

Những quả hồng đỏ.

Treo lên cây, màu sắc tươi đẹp, trong thế giới rộng lớn dường như rất cô đơn.

Trên mặt đất có vô số lá rụng, Giang Độ cùng Nguỵ Thanh Việt ngồi trên phiến đá bên cạnh, những người hái hồng linh hoạt như vượn, theo các thang leo lên trên, đeo giỏ tre trên lưng.

Hoa dại khô héo, bạch lộ thành sương.

"Công cụ đó có thể bắt chuồn chuồn." Giang Độ chỉ vào nĩa tre bình tĩnh nói, Nguỵ Thanh Việt cười, anh không biết Giang Độ dẫn anh tới đây làm gì, nhưng cô nói muốn đến, nên đến, anh có thể cùng cô đi tới bất cứ nơi nào trên thế giới này.

Hái hồng rất phiền phức, gọt vỏ rất phiền phức, xâu hồng rất phiền phức, mãi đến khi sương tan, Giang Độ mới chậm rãi giải thích toàn bộ quy trình, Nguỵ Thanh Việt thỉnh thoảng lại gật đầu.

Người hái hồng nói với họ, hồng một mùa không bán được bao nhiêu, chỗ quả này không đáng tiền.

"Em muốn quay lại những ngôi làng đang biến mất, những cây hồng, em sợ sau này sẽ không thể thấy những khung cảnh như vậy nữa." Giang Độ nắm lấy thân cỏ, cô cúi đầu ôm đầu gối, chọc chọc những con bọ dưới chân.

"Nhưng nó đã tồn tại, luôn đẹp trong ký ức của em, vậy là đủ rồi, trên đời này không có gì hay không có ai là không thể biến mất, quan trọng nhất, là nó đã từng tồn tại." Cô lấy cỏ đuôi chó quay sang quét quét mặt giày Nguỵ Thanh Việt, bên trên dính đầy sương và bụi bẩn.

Nguỵ Thanh Việt cười một tiếng, cũng cúi đầu xuống, nghiêng mặt nhìn cô: "Em muốn quay cảnh này? Kỳ thực cũng không khó, lập đội, phối nhạc, viết lời, nếu như em thật sự muốn làm, anh có thể giúp em."

Giang Độ cũng nghiêng mặt, nói với anh: "Thật ra, em không phải muốn nói cái này."

"Vậy em muốn nói cái gì?"

"Muốn nói, rằng mọi thứ rồi sẽ phai tàn trở về với cội nguồn, chỉ là vấn đề của thời gian, điều quan trọng nhất là nó đã từng đến, giống như," cô đưa chân chạm vào bông hoa dại khô héo, "Giống như một đóa hoa, nếu đã nở, thì nhất định sẽ tàn, nhưng nó đã từng đắm mình trong mưa gió sương giá, cũng đã từng thấy ánh mặt trời, đó mới là điều quan trọng nhất."

"Sao tự nhiên đa cảm vậy?" Nguỵ Thanh Việt không nhịn được lại muốn trêu cô, tâm trạng anh không hiểu sao tốt hơn, "Muốn khen em trẻ tuổi văn hay, nhưng tuổi này rồi, từ 'trẻ tuổi' như mắng người vậy."

Giang Độ lại chỉ nhìn chằm chằm anh, rất dịu dàng nói: "Em muốn anh hiểu điều này, Nguỵ Thanh Việt, anh tới tìm em, em đã gặp anh rồi, biết anh yêu em. Giờ đây, anh cũng biết em cũng yêu anh, em từng nói, lời chúc của em dành cho anh có hiệu lực vĩnh viễn, sẽ không ngừng lại, em nói luôn giữ lời."

"Anh hãy hứa với em, nhất định phải hiểu điều này, nếu hoa đã nở, cũng nhất định sẽ tàn, chỉ là có loài hoa may mắn hơn, thời gian nở lâu hơn, có loài lại không được may mắn, nở ngắn hạn. Nhưng nó đã từng nở, đây là điều quan trọng nhất." Cô đột nhiên kéo anh lên, để anh ngắm núi, ngắm cỏ cây, ngắm cây hồng xinh đẹp trước mặt, rồi ngắm những chiếc lá rơi dưới chân.

"Lá dù đã khô héo, nhưng vẫn sẽ về với đất mẹ, chúng ta cuối cùng rồi cũng sẽ về với cát bụi, anh có hiểu em đang nói gì không? Đây là quy luật của thế giới, không có đúng sai, chỉ là quy luật mà thôi."

Ánh mắt Giang Độ còn đẹp hơn cây hồng, chậm rãi trào ra những giọt nước pha lê.

"Nguỵ Thanh Việt, anh muốn yêu em, muốn em gả cho anh, chúng ta nắm tay, hôn, làʍ t̠ìиɦ, yêu, anh biết tấm lòng em rồi, chưa từng thay đổi, anh đều biết rồi phải không?"

Gió vàng lành lạnh thổi qua, trên núi đột nhiên có sương mù, Nguỵ Thanh Việt phát hiện thấy người hái hồng không biết từ bao giờ đã biến mất, chiếc thang cũng biến mất, anh đảo mắt nhìn xung quanh, cả ngôi làng, ngôi làng mà anh nhìn thấy khi đến đây, vậy mà hoàn toàn biết mất rồi.

Anh theo bản năng nắm lấy tay cô, vội vàng nói: "Anh hiểu rồi, Giang Độ, chúng ta về nhà trước, sương lên rồi."

Giang Độ cười lắc đầu, nhẹ nhàng buông tay: "Em không về nữa, đây là nhà của em."

Nguỵ Thanh Việt không thể tin nhìn cô: "Em nói nhảm gì thế, chỗ này..."

Chỗ này không một bóng người, chỗ này chỉ có cỏ mọc um tùm, và bia mộ.

Sao có thể được? Chỗ này, rõ ràng có cây hồng đỏ rực, có người hái hồng siêng năng cần mẫn.

Nguỵ Thanh Việt vẫn muốn nắm lấy tay cô, Giang Độ lắc đầu: "Đi tìm Chu Ngọc Long, đi gặp bác sĩ, Nguỵ Thanh Việt, đừng bệnh nữa."

Gió cuốn sương mù tới, bóng người trước mặt lúc ẩn lúc hiện.

Nguỵ Thanh Việt loạng choạng bắt lấy cô, cô ở trước mặt, nhưng xa tận chân trời, anh không thể tin được.

"Về nhà với anh," anh bật khóc, "Chúng ta đi mua nhẫn cưới, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ ngay, tin anh, anh sẽ đối tốt với em, sẽ luôn đối tốt với em, em có thể đừng nói những lời anh không hiểu không?"

"Em đã gả cho anh rồi, em là của anh, anh đạt được nguyện vọng rồi, giờ anh phải đi tìm Chu Ngọc Long, nếu anh không đi gặp cô ấy, em nhất định sẽ giận, không thèm quan tâm anh nữa." Giang Độ buông cỏ đuôi chó trong tay ra, cỏ đuôi chó theo gió bay lên, làm rơi hạt cỏ vào không khí, năm sau, những chồi non xanh mới sẽ mọc lên.

Cả thế giới sẽ tươi đẹp trở lại, chỉ là, chiếc lá của cô đã lụi tàn.

"Anh không tìm ai hết, anh chỉ muốn tìm em thôi," Nguỵ Thanh Việt suýt chút nữa bị sự dày vò đột ngột nuốt chửng, anh chạy, giữa núi non hiểm trở, gió gào thét không ngừng thổi bay tóc anh, cô vẫn ở đó trước mắt anh, chỉ là mãi mãi thiếu một bước.

"Em không thể đi, đừng đi..." Nguỵ Thanh Việt rơi nước mắt, anh tiếp tục đi, sẽ không đâu, anh đã làm được rồi, anh nói đã lâu không gặp, anh nói cùng nhau ăn cơm, anh nói cùng anh yêu đương đi, anh nói kết hôn với anh đi... Anh rõ ràng đã làm được rồi, Nguỵ Thanh Việt đầu đau như búa bổ, cảnh tượng năm 2009 không thể lặp lại, câu chuyện năm 2015 cũng không thể xảy ra nữa, anh phải bắt được cô.

Anh khóc cầu xin cô, giữa sương mù dày đặc, anh nói: "Em không thể không cần anh, em không thể đối xử với anh như thế, không thể..."

Vẻ mặt Giang Độ vẫn dịu dàng như vậy.

Hai cánh tay gầy guộc trắng nõn lộ ra, có hai ba đốm đỏ.

Anh từng nói với cô tại sao muỗi đốt lại có vết.

"Em không phải không cần anh, đi tìm Chu Ngọc Long, nếu như anh yêu em, Nguỵ Thanh Việt, đi tìm Chu Ngọc Long."

Nguỵ Thanh Việt không nghe, anh chỉ biết đuổi theo bóng cô, dùng hết sức chạy, sương mù dày đặc làm ướt mi mắt, nước mắt rửa khuôn mặt anh, gió vẫn thổi.

Bóng người phía trước dần biến mất trong màn sương sâu thẳm.

Anh mặc kệ, vẫn giữ tư thế chạy, mãi cho đến khi kiệt sức, cho đến khi tim phổi nổ tung, cho đến khi sức tàn lực kiệt, dùng đến chút sức lực cuối cùng, trời với đất không còn khoảng cách, anh ngã xuống đất, đường chân trời đổ cơn mua, trận mưa đó, thật sự kéo dài mười hai năm, chưa từng tạnh.

Nếu như từng tạnh, vậy đó chắc chắn là ảo giác của anh.

Anh từng bước ra khỏi nhà cô, đi trong mưa gió, không vẫy tay, không nói gì, chỉ quay đầu lại một lần, đó là lần cuối cùng anh quay đầu lại nhìn cô.

Nếu như anh biết điều đó.