Dưới ánh đèn, Giang Độ sáng bừng giữa đêm đông lạnh giá, cô khóc rồi, nếu Ngụy Thanh Việt không có phản ứng gì, cô sẽ tiếp tục đi về phía bóng đêm lạnh lẽo.
Phản ứng của Nguỵ Thanh Việt thường sẽ khác với người khác. Nhìn thấy con gái khóc, cậu ấy trước tiên không cảm thấy xấu hổ lúng túng, tiếp theo cũng không nói cái gì mà sợ nhất là con gái khóc cậu đừng khóc nữa tớ không biết an ủi vân vân.
Cậu nói: "Trên đường lúc nào cũng có người đi lại, nếu cậu không muốn người khác nhìn thấy thì đổi chỗ khác mà khóc."
Giọng điệu nhẹ nhàng, trầm trầm, Nguỵ Thanh Việt nghiêm túc nhìn cô.
Giang Độ xấu hổ vô cùng, cô cho rằng cậu đang cười nhạo mình, bởi vì quá bối rối, đến nỗi từ đầu đến cuối cô không có hơi sức để ý đến giọng điệu trong lời nói của cậu, vẻ mặt chân thành của cậu, câu này nghe kiểu gì cũng như đang mỉa mai, khách quan mà nói, là Nguỵ Thanh Việt thích nói chuyện như thế.
Cô lau qua nước mắt, xoay người muốn chạy, nhưng bị Ngụy Thanh Việt kéo lại: "Giang Độ, cậu chạy cái gì?"
"Tớ không sao nữa rồi!" Giang Độ muốn giọng mình nghe lạc quan hơn chút, nhưng giọng nói lại lơ lửng, có cả tiếng nghẹn ngào mỏng manh run rẩy trong đó.
Ánh đèn phả vào nửa khuôn mặt bên phải của cô, ánh mắt chơm chớp, màu sắc trên môi bị gió lạnh thổi bay, cả người Giang Độ lúc này dường như chỉ còn lại một nửa, Ngụy Thanh Việt nhìn thấy vài giọt lệ đọng lại, khiến đầu óc cậu trống rỗng trong giây lát.
Cậu chuyển chủ đề vô cùng đột ngột, tốc độ nói cũng nhanh: "Cậu bảo người viết thư cho tôi lúc trước tiếp tục viết thư cho tôi đi, tôi biết không phải Vương Kinh Kinh, nhưng cậu biết là ai, tôi sẽ không hỏi truy hỏi rốt cuộc là ai, nhưng nếu cậu đã biết, phiền cậu thay tôi nói với cô ấy, có chuyện gì cũng có thể viết thư cho tôi. Chuyện này tôi sẽ giữ bí mật."
Nói đến đây, quả nhiên sau lưng không xa không biết các bạn từ lớp nào đi tới, có lẽ cũng muốn đi vệ sinh, nhưng Nguỵ Thanh Việt nói quá đột ngột, quá nhanh, Giang Độ ngạc nhiên nhìn cậu, loáng tháng, cô dường như nhìn thấy Nguỵ Thanh Việt thậm chí cười một cái, cậu nhanh chóng làm đoạn kết: "Tôi vẫn luôn đợi cô ấy viết thư cho mình."
Câu cuối cùng này, Giang Độ nghe thấy cả người lập tức nóng bừng, cô ngây người nhìn Nguỵ Thanh Việt sải bước đi qua trước mặt, mang theo cơn gió, trong gió còn vương hương hoa lan.
Như thể mọi cảm xúc tồi tệ đều tan biến.
Nguỵ Thanh Việt chắc chắn như vậy, cách dùng từ của cậu, tất cả đều là câu trần thuật, không để lại chút chỗ trống nào. Giang Độ vô giác trở lại phòng học, cả người lạnh lẽo, ngực vẫn còn căng thẳng. Bên cạnh, Vương Kinh Kinh đang làm đề Lý, giấy nháp sột soạt, cô tìm một câu, nhẹ giọng nói:
"Bên ngoài vẫn rất lạnh."
Vương Kinh Kinh lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, tiếp tục giải đề, Giang Độ càng im lặng, cô lặng lẽ lấy ra tờ đề kiểm tra toán học, cũng cúi đầu xuống.
Sau tiết tự học buổi tối, Vương Kinh Kinh chạy còn nhanh hơn con thỏ, như có ý không muốn để ý tới cô, Giang Độ tự mình thu dọn đồ đạc, đi tới cửa hàng nhỏ trước cửa trường học mua giấy viết thư.
Lần này, mua loại thông thường nhất, loại mấy đơn vị làm việc hay dùng, sọc đỏ, loại mà học sinh sẽ không bao giờ mua. Giang Độ mua một xấp, trong lòng nghĩ dùng làm giấy nháp cũng được.
Bức thư này cứ luôn chần chừ không viết, Giang Độ tưởng rằng sẽ không bao giờ có cơ hội như vậy nữa, nhưng cơ hội từ trên trời rơi xuống. Tuy nhiên nếu cô viết, thì sẽ là thừa nhận trá hình những bức thư trước đó không phải do Vương Kinh Kinh viết, như vậy nghĩa là phản bội Vương Kinh Kinh.
Mãi đến thứ bảy nghỉ học, Trương Hiểu Tường bảo cô ở lại một lúc, các bạn trực nhật quét dọn rất nhanh, qua loa xong liền vội vã rời đi. Vốn dĩ mấy ngày nay Vương Kinh Kinh đối xử rất thờ ơ với Giang Độ, thấy cô không về, Trương Hiểu Tường cũng không về, trong lớp học ngoài các bạn trực nhật cũng không còn ai khác, cô ấy khẽ cười một tiếng, kéo túi tài liệu, cũng không chào hỏi Giang Độ cứ thế đi thẳng.
Giang Độ nhìn bóng dáng cô khuất dần ở cửa, ánh mắt u ám, thẫn thờ.
"Giang Độ, quyển sổ này cho cậu." Trương Hiểu Tường đặt một món đồ trước mặt cô, "Kỳ thi tháng này là để kiểm tra phân ban, cậu cố lên, ban Xã hội Toán học tương phản nên sẽ tương đối dễ hơn chút, quyển sổ này là tớ tóm tắt, có thể có ích cho cậu."
Giang Độ vội vàng cầm lên, cô cảm kích cười với Trương Hiểu Tường, cô luôn có chút bất lực khi người khác đối xử tốt với mình, đồng thời cũng suy nghĩ rất nhiều không biết phải trả ơn như thế nào... Hơn nữa còn tại lúc này, nghĩ đến tương lai một ngày nào đó, đối phương cũng tức giận vì hành động vô ý lúc trước của mình, không muốn để ý mình nữa, thì phải làm sao đây?
Như thể tinh vân nổ tung, Giang Độ nói "Thật sự cảm ơn cậu", đầu óc đã ứ đầy rồi.
"Cậu đưa tớ sổ rồi, vậy cậu dùng cái gì giờ?" Cô do dự cẩn thận, có phải nên từ chối nhận một lần không.
Trương Hiểu Tường cười rạng rỡ: "Không sao, tớ viết lại quyển mới, dù sao cũng dự định thi đấu, nói thật thì quyển sổ cho cậu này đã không còn ích gì với tớ nữa rồi."
Thi đấu? Giang Độ ngơ ngác: "Cậu tham gia thi đấu Toán học hả?"
"Đúng vậy, bởi vì hạng nhất của chúng ta tham gia mà, tớ đây gọi là nhân tiện, cho dù không được thứ hạng gì thì phát triển tư duy cũng tốt, chỉ là chuẩn bị hơi muộn." Trương Hiểu Tường nói đến đây, đột nhiên thở dài một cái, "Cái tên Nguỵ Thanh Việt này nói không chừng ngày nào đó ra nước ngoài bỏ trốn, tớ phải nhân lúc cậu ta ở đây, xin chỉ giáo nhiều hơn, giờ tớ phục rồi, cậu ta đúng thật thông minh hơn tớ quá nhiều."
Cả đoạn cảm khái dài như vậy, Giang Độ chỉ nghe thấy chuyện ra nước ngoài, một nỗi chua sót dữ dội đột nhiên ập tới dây thần kinh, cô biết rõ nguồn gốc cảm xúc của mình, thế là trong lúc cố khắc chế cảm xúc giả như không có gì hỏi: "Nguỵ Thanh Việt mới đó đã muốn xuất ngoại rồi sao?"
"Tự bản thân cậu ta cũng không chắc chắn lắm, nhưng chắc chắn không học hết cấp ba rồi, thật ra, không chỉ có cậu ấy định ra nước ngoài, hàng năm trường chúng ta cũng có vài người rời trường cấp ba." Trương Hiểu Tường nắm rõ lịch sử của trường như lòng bàn tay.
Giang Độ không có hứng thú với những thứ này chút nào, cô cười cười, cất sổ rồi lại cảm ơn Trương Hiểu Tường lần nữa. Hai người cùng nhau đi ra, những người bán hàng rong ở cổng trường đã bày sẵn quầy hàng, đi đâu cũng có học sinh, đạp xe, đi bộ, giao thông có chút hỗn loạn.
Đột nhiên có người ôm lấy vai, ra là Lưu Tiểu Lạc không biết từ đâu lao ra, mỗi tay ôm một người, bá chặt Giang Độ và Trương Hiểu Tường, nhưng vẻ mặt lại đau đớn: "Tê rồi tê rồi, tê hết cả rồi." Cô ấy ngồi xổm trong nhà vệ sinh 20 phút, không tê mới lạ.
"Cậu bị sao thế?" Trương Hiểu Tường cười hỏi cô ấy.
"Táo bón, mông cũng sắp đông cứng rồi, mới ra được một chút nhỏ." Lưu Tiểu Lạc ra dấu tay, Trương Hiểu Tường cười to, vội che miệng lại, "Có buồn nôn không chứ?"
Hầu hết các bạn nữ trong lớp đều rất sôi nổi, Giang Độ lại khác, cô trời sinh đã vậy, cũng không làm nổi cái gì cũng dám nói, cô rất thích cân nhắc đắn đo.
Ví dụ vào lúc này, nghe thấy Lưu Tiểu Lạc lấy chuyện táo bón của bản thân ra làm chuyện cười, cô rất ngạc nhiên.
"Này..." Lưu Tiểu Lạc đột nhiên túm lấy hai người, đẩy ánh mắt về phía trước, "Đợi đã."
"Lại sao thế?" Trương Hiểu Tường hỏi.
Lưu Tiểu Lạc cố mở miệng: "Thấy người đàn ông kia không? Cái ông đó, đầu tóc bết bết đó, người trông rất thô tục đó."
Giang Độ vừa nhìn đã thấy rồi, lập tức sửng sốt.
Đây không phải là người đàn ông trung niên vô tình gặp trong hiệu sách sao? Sau đó cô mơ hồ hiểu được chuyện gì đã xảy ra, một trải nghiệm kinh khủng, nhưng vì có Nguỵ Thanh Việt, ngày mưa hôm đó thật ngọt ngào.
"Ông ta làm sao?" Trương Hiểu Tường mặt đầy dấu hỏi.
Lưu Tiểu Lạc hạ giọng bí ẩn: "Ông ta là biếи ŧɦái, gần đây thường đi dạo quanh trường chúng ta. Lần trước, hắn còn cởϊ qυầи cho một chị lớp 11, làm chị ý sợ chết khϊếp. Các cậu có biết không? Lần trước Trần Tuệ Minh gặp chuyện đó, không có rêu rao, nhưng tớ nghe bạn cùng bàn cậu ấy kể, Trần Tuệ Minh mua ngòi bút ở cổng trường, người đàn ông này cứ dính chặt lấy Trần Tuệ Minh, kì là sau đó lưng áo Trần Tuệ Minh dính dính, vừa tanh vừa hôi, giống như có mùi nước mũi đặc ấy, cậu ấy vứt bộ quần áo đó rồi, các cậu đừng nói ra ngoài nhé, tớ chỉ nói hai cậu thôi đó."
Khi bạn cùng bàn Trần Tuệ Minh nói với Lưu Tiểu Lạc, cũng y như vậy: Tớ chỉ nói cho cậu thôi đó, cậu đừng nói ra ngoài.
Thời học sinh, đã muốn chia sẻ bí mật, không quản được miệng, lại sợ lộ ra ngoài, phải nói thêm một câu: Tớ chỉ nói với một mình cậu thôi, đừng nói ra ngoài đấy.
Nhưng kết quả thường trái với ý muốn ban đầu, cuối cùng cãi nhau như nào thì mọi người đều biết.
Giang Độ nghe chữ được chữ không, nhưng quần áo bị bôi nước mũi đặc lên cô cũng sẽ vứt. Quả nhiên, mọi người ở đó bàn tán chuyện này khiến người khác buồn nôn bao nhiêu, tên biếи ŧɦái khốn khϊếp kinh tởm như nào, đồng thời nhắc nhở nhau phải đề phòng kẻ này, nếu thấy thì trốn đi nơi khác.
Về đến nhà, ông bà ngoại đều đang tất bật trong bếp, chẳng mấy chốc mà phòng bếp đã thơm ngút. Trong phòng rất đủ hơi ấm, Giang Độ cởi bỏ áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len trắng, cô ngó đầu vào, hỏi ông hôm nay làm món gì ngon.
"Này, hôm nay có lộc ăn nhé, ông làm vịt bát bảo." Tiếng cười sảng khoái của ông truyền vọng ra.
Thức ăn được dọn ra bàn, từng bát một màu sắc sặc sỡ như pháo hoa, Giang Độ ăn đến miệng đầy thức ăn, cô chợt nhớ tới Nguỵ Thanh Việt bảo làm bừa gì đó ăn, không kìm được ý nghĩ, nếu có thể cho cậu ấy đến nhà ăn bữa cơm thì tốt, không ai chăm sóc cậu ấy cả.
Ăn xong đi dạo, đi dạo xong thì đánh răng rửa mặt, đánh răng rửa mặt xong thì ôn lại bài tập, đây là trình tự của Giang Độ khi ở nhà, ngày nào cũng như vậy.
Cô không thích bật đèn trần, chỉ bật đèn bàn, một bên sáng sủa là được rồi, còn lại ẩn hiện trong bóng đêm mờ ảo nhàn nhạt lại khiến người ta cảm thấy ấm áp lạ lùng.
Làm xong đề thi, đã rất muộn, nhưng không thấy buồn ngủ chút nào.
Giang Độ nhìn thấy vầng trăng qua khung cửa sổ, trong sáng như thế, lạnh buốt như thế, mặt trăng đẹp như vậy không biết có phải chỉ mình mình nhìn thấy không. Cô rón rén đi ra phòng khách, nhẹ nhàng kéo ngăn kéo, tìm chiếc máy ảnh đời cũ của ông ngoại, muốn chụp lại cảnh trăng đẹp như vậy.
Nhưng hiệu quả của ảnh, do máy ảnh cũng là do cô không hiểu kĩ thuật, kém xa mặt trăng mà cô nhìn thấy. Thôi bỏ đi, cô nghĩ thầm, lại đặt máy ảnh xuống, cô rất muốn nói với tất cả mọi người, mau nhìn lên bầu trời, trăng đêm nay rất đẹp.
Mặt trăng, mặt trăng, mặt trăng cũng sẽ chiếu sáng ở nước ngoài nhỉ? Mặt trăng của lúc này, chiếu lên cây hoa quế ngoài cửa sổ, lặng lẽ không tiếng động.
Cô nhìn mặt trăng, trong lòng nghĩ, cô có thể không làm tổn thương ai, viết một bức thư không bao giờ được gửi đi, suy nghĩ này ngay lập tức đã an ủi cô, như gió xuân tràn vào.
Sẵn giấy bút, Giang Độ yên lặng ngồi bên cửa sổ, thỉnh thoảng lại ngước nhìn mặt trăng.
"Chào thư an lành.Đã lâu không viết thư cho cậu rồi, không phải tớ không muốn, mà là tớ không thể.Nhưng may mắn là cuối cùng tớ đã tìm được phương pháp tự nhất quán, tại sao nhất định phải gửi thư đi? Tại sao nhất định phải cho cậu biết? Có phải tớ quá thực dụng không?Cuối cùng tớ cũng có thể thành thật hơn rồi.Không muốn nói về những điều tồi tệ xảy ra trong cuộc sống, trong mắt tớ, nói những điều tồi tệ với người khác sẽ là gánh nặng với người khác. Điều không vui của mình cũng sẽ khiến người khác không vui. Nhưng trong thư có thể viết nhỉ, bởi vì tớ biết rõ bản thân sau này sẽ thành thật như vậy, bởi vì cậu không thể thấy.Tớ bị bạn thân mình hiểu lầm, tớ không biết phải giải thích thế nào, tớ không muốn mất cô ấy, nhưng nếu cô ấy không muốn thân thiết với tớ như trước nữa, thì tớ nghĩ, tớ cũng không có cách nào khác. Tớ chắc hẳn không có sự tự nhiên như cậu, một mình như thể không cần ai, tớ từng nghĩ, cậu liệu có cảm thấy cô đơn không, nhưng lại sợ tự mình đa tình, cũng có thể, có người trời sinh hưởng thụ cô đơn, không hề cảm thấy đây là vấn đề, tớ không thể, tớ thực sự rất sợ ở một mình. Khi còn nhỏ, có một thời gian bà ngoại ốm nằm viện, ông ngoại chăm sóc bà, hai người bận bịu, không ai kiểm tra ký tên bài tập của tớ, giáo viên phê bình tớ, cuối cùng còn gọi ông ngoại đến văn phòng, nói người già không thể giáo dục tốt được, vấn đề học tập của trẻ phải để bố mẹ con bé quản lý thì tốt hơn.Hồi đó, ông tớ là người vui vẻ sảng khoái, bị giáo viên nói vậy chỉ biết lúng túng cười ngượng, như học sinh tiểu học bị dạy bảo, không ngừng xin lỗi giáo viên, nhưng cho dù như vậy, ông ngoại cũng không nói tớ không có bố mẹ quản, ông chỉ nói, về sau nhất định sẽ phối hợp tốt với giáo viên nhất định sẽ để tâm hơn đến việc học của tớ.Lúc đó tớ đang học tiểu học, trong mắt người lớn tớ chỉ là một đứa trẻ, nhưng trong lòng tớ cảm thấy rất buồn, có khi còn buồn hơn cả người lớn. Trong một thời gian rất dài tớ đều nghĩ, nếu một ngày ông bà không còn nữa thì tớ cũng không sống được, tất nhiên suy nghĩ kiểu này, đồng hành cùng tớ trưởng thành, biết là quá bi quan, quá không nên, cũng có lỗi với ông bà vất vả nuôi dưỡng tớ lâu như vậy, họ nuôi tớ là để tớ yêu thương cuộc sống, yêu thương thế giới này, không phải để tìm cái chết.Vì vậy, tớ rất trân trọng tình cảm bất kỳ ai đối tốt với mình, tớ luôn mong rằng mọi người sẽ trở thành bạn tốt của nhau, có thể cứ tiếp tục tốt như vậy, nhưng bây giờ có chuyện xảy ra, thế mà tớ lại không biết phải làm thế nào mới tốt, thời gian có thể chữa lành, hay là khiến chúng tớ ngày càng xa cách, tớ không biết, cũng rất mông lung. Tớ hiểu rằng bản thân không phải đang hỏi cậu xin đáp án, chỉ là viết ra trong lòng sẽ cảm thấy thoải mái hơn.Thực ra trong khoảng thời gian này, tớ vẫn luôn không thể thật sự vui được. Hôm mùng sáu ấy, tớ nghĩ, có lẽ sẽ là ngày hạnh phúc nhất trong đời cấp ba của tớ. Cậu đã mấy lần đề cập đến việc ra nước ngoài, lần nào tớ cũng có thể cảm nhận được sự mong chờ và phấn chấn trong giọng điệu cậu, đối với người có chí lớn mà nói, đó là điều tất nhiên, vì thế tớ có thể hiểu được, dù sao thì cậu cũng xuất sắc vậy mà. Tớ chỉ hy vọng rằng Mai Trung đối với cậu, vẫn còn một chút kỷ niệm đẹp, thầy cô, bạn học, thậm chí là một cành cây ngọn cỏ ở Mai Trung.Bây giờ đã là mười một giờ hơn rồi, cả khu vắng vẻ, phía đối diện còn lác đác mấy nhà sáng đèn, không biết có phải trong nhà cũng có học sinh cấp ba cần cù học tập không, hoặc có thể là xem TV mê quá đến mức quên cả ngủ. Thật sự rất yên tĩnh, mặt trăng bên ngoài rất to, ánh trăng sáng trắng bàng bạc chiếu sáng khắp nơi. Ánh trăng thật thần kì, vừa nghĩ đến bất luận dù con người có ở đâu, đều có thể được ánh trắng chiếu rọi, sẽ cảm thấy rất vui vẻ yên tâm, mặt trăng ở nơi xa xôi, điểm chung duy nhất là tất cả đều được cùng một ánh trăng chiếu rọi. Sau khi cậu ra nước ngoài, nếu thỉnh thoảng nghĩ về quê hương, thì có thể ngắm trăng, vì trăng đã chiếu sáng cho cậu, cũng chiếu sáng con người bên đây.À đúng rồi, hôm nay Trương Hiểu Tường có tặng tớ một quyển sổ Toán, cậu ấy thật tốt bụng, tớ rất ngưỡng mộ cậu ấy lúc nào cũng có thể hỏi bài môn toán cậu, các cậu là bạn học cũ, nếu như chúng ta cũng quen nhau lâu như vậy, tớ nghĩ cậu nhất định sẽ đồng ý truyền thụ cho tớ kinh nghiệm học tập, Trương Hiểu Tường nói, cậu không phải người hẹp hòi, trước giờ đều không tiếc đem phương pháp học tập nói với người khác, chỉ là cậu nói chuyện có hơi thẳng thắn, sẽ chê cô ấy ngốc. Nếu như tớ hỏi bài cậu, có thể cậu sẽ cảm thấy tớ là kẻ siêu ngu ngốc, bởi vì Trương Hiểu Tường trong mắt chúng tớ đã là học sinh ưu tú rất rất rất giỏi rồi.Không biết từ khi nào, thư đã đầy lời vô nghĩa, đã khuya rồi, tớ cũng phải nghỉ ngơi, chúc cậu mọi việc thuận lợi."