Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thấy Mùa Xuân

Chương 14: Cậu có để ý không?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong toà văn phòng có một cửa hàng bán nhạc cụ, Nguỵ Thanh Việt đến mua vài món đồ nhỏ.

Giang Độ bình tĩnh quan sát cậu, đứng một góc cùng ông nội bên cạnh, cô phải cư xử thật tự nhiên, nếu như phải chào hỏi cũng phải trông giống bạn bè bình thường nhất có thể.

Nhưng thật ra hai người vốn dĩ là loại quan hệ như thế mà.

Trời trở lạnh, cổ họng Giang Độ có chút không thoải mái, ngứa họng, cô muốn ho, nhưng lại sợ quấy rầy đến Nguỵ Thanh Việt, thế là cô như chú mèo con che miệng ho nhẹ hai cái. Ông ngoại bỗng gọi cô: "Giang Độ, cảm lạnh rồi hả?"

Haiz.....

Cô ngay lập tức hoảng loạn, quả nhiên Nguỵ Thanh Việt phía trước quay đầu lại, cậu kéo mũ ra sau, lộ ra mái tóc dài, có chút lộn xộn, nhưng bất ngờ là... trông lại rất đẹp trai, cô thích tóc của cậu.

Giang Độ nặn ra nụ cười xấu hổ, tay giơ lên chút: "Hi".

Cô cũng không hiểu sao mình phải chào hỏi như vậy, Hi cái gì chứ, nhưng các bạn học vô tình gặp nhau trên đường cũng đều "Hi" như vậy.

Ông ngoại bất ngờ nhìn hai người, rõ ràng là không nghĩ rằng Giang Độ với cậu trai vào thang máy sau có quen nhau.

Cửa thang máy mở ra, Nguỵ Thanh Việt lên cùng tầng hai ông cháu, cậu tự nhiên vô tư hơn cô nhiều, cười cười: "Trùng hợp thế?" Rồi cậu chào hỏi ông ngoại Giang Độ, ông ngoại chất phác thẳng thắn nói luôn với Nguỵ Thanh Việt rằng Giang Độ đến tìm giáo viên dạy kèm, hỏi có phải cậu cũng muốn tìm không?

Cô lập tức ngượng đỏ mặt, kéo kéo góc áo ông ngoại, nói một cách mất tự nhiên: "Đây là hạng nhất trường cháu."

Lời vừa nói ra đã thấy hối hận, người lớn đều như vậy, nếu như để người lớn biết bạn của bạn là hạng nhất toàn trường, vậy thì sau đó sẽ như pháo liên thanh, cái gì mà "Giỏi quá" "Con xem xem con nhà người ta học như nào kìa" vân vân, chắc chắn sẽ nói không ngừng bên tai.

Mặc dù ông ngoại không làm quá vậy, mà ông lại giơ ngón cái lên với Nguỵ Thanh Việt, cười tít mắt nói: "Giang Độ, phải xin bạn chỉ bảo nhiều vào nhé, học hỏi phương pháp, một công đôi việc."

Nguỵ Thanh Việt duy trì phép lịch sự cơ bản nhất, cậu nói: "Tôi qua kia trước nhé, tạm biệt."

"Tạm biệt." Giang Độ cứng ngắc vẫy tay, trái tim cô cuối cùng cũng yên bình lại, cô không dám nhìn vào mắt ông ngoại, sợ ông sẽ thấy gì đó, vừa đi vừa nói, "Ông ngoại, cháu với Nguỵ Thanh Việt không cùng một lớp, không thân lắm, thế nên trong thang máy mới chào nhau sượng vậy, ông còn bảo cháu xin cậu ấy chỉ bảo thêm."

Ông ngoại không nghĩ như vậy: "Thế có gì đâu, bạn bè nên giúp đỡ nhau chứ."

Giang Độ nghe xong câu này lại cười rồi, mấy câu kiểu này giống như giáo viên tiểu học thích nói, cô bảo: "Ngày nào cũng có một đám người đến thỉnh giáo như vậy, người ta còn học nổi không?"

Lúc học thử, ông ngoại đã về trước. Ngày nhỏ, cô thích đi học, ông ngoại lúc đầu sẽ lái xe đạp đưa cô đi, đón cô về. Cô mặc chiếc váy nhỏ, tất chân dài, con bướm trên giày cứ phấp phới bay theo gió. Sau này cô có thể tự mình ngồi xe công cộng, giờ lại là học sinh cấp ba rồi, nếu có lần đầu tiên làm việc gì thì ông ngoại vẫn cứ kiên trì làm cùng cô.

Vậy nên không có bố mẹ cũng không có vấn đề gì lớn.

Cô không nghĩ rằng hôm nay đã trùng hợp lại trùng hợp, lúc tan học nghỉ ngơi, lại gặp được Nguỵ Thanh Việt gần nhà vệ sinh.

Hôm nay quả thật được thần may mắn phù hộ rồi, Giang Độ ổn định nhịp thở.

"Sao cậu cứ thích giả vờ không nhìn thấy thế?" Nguỵ Thanh Việt cười, đôi mắt lấp lánh.

Bởi vì thích, nên mới giả vờ không nhìn thấy đó, Giang Độ ngơ ngác, sau đó lấy lại tinh thần vội trả lời: "Không phải."

Nói xong nữ sinh nắm chặt áo.

"Đùa thôi." Nguỵ Thanh Việt nhìn ra phía sau lưng cô, "Học thêm toán ở chỗ này?"

Giang Độ gật đầu, không nhịn được hỏi cậu: "Cậu thì sao? Tớ thấy cậu đeo ghita, cậu học chơi ghita hả?"

"Chán nên học chơi chút."

"Cậu biết nhiều thứ thật." Cô cẩn thận khen ngợi cậu.

Nguỵ Thanh Việt vẻ không quan tâm: "Chỉ chơi thôi, cũng không chơi giỏi lắm, để gϊếŧ thời gian." Cậu nói chuyện vẫn luôn như vậy, mọi thứ nhẹ tựa lông hồng, như thể trên thế giới này chẳng có gì nặng nề với cậu.

"Tớ cảm thấy cậu nhất định sẽ đàn rất hay, giống như học tập ấy, thành thục lão luyện." Giang Độ cố gắng khiến bản thân biết nói chuyện chút, cậu vừa nói câu trước cô đã sớm ủ sẵn trong lòng câu tiếp theo nên nói như nào.

Nguỵ Thanh Việt cười cười: "Cũng tạm thôi, học bừa."

Có một số bạn học thành tích tốt, ghét nhất bị người khác nói là chăm chỉ, hoặc là bị phát hiện đang chăm chỉ, bọn họ luôn nói rằng thi không tốt, học không hiểu.... Sau đó cứ đến khi có điểm lại cao như thường. Ngụy Thanh Việt chưa bao giờ dối lòng, không khiêm tốn cũng chẳng khoe khoang, có gì nói nấy, cũng không cần cố chứng minh, Giang Độ biết lời cậu nói là thật.

Kì lạ thật, cậu nói gì Giang Độ cũng tin.

"Nếu tớ thông minh bằng nửa cậu thì tốt, đỡ phải học thêm." Nữ sinh rụt rè nói.

Trông Nguỵ Thanh Việt vẻ mặt bình đạm, không chút để ý nói: "Toán thì có gì phải học thêm? Đi đi đi lại mấy thứ linh tinh đó."

Giang Độ bị cậu nói đến xấu cả hổ, giống như cô là một con lợn vậy, phút chốc không biết nên nói lại cái gì.

Nguỵ Thanh Việt cuối cùng cũng ý thức được lời mình không ổn lắm, cậu chỉ biết cười cười: "Không có ý nói cậu ngốc, có thể" Cậu dừng lại suy nghĩ chút, "Cậu vẫn chưa được khai sáng."

Nam sinh cúi đầu nhìn đồng hồ, "Tôi phải đi trước rồi."

Giang Độ không có tham vọng thời gian ngừng trôi, chỉ cần trôi chậm lại chút là được, Giang Độ khắc chế biểu cảm, cắn môi: "Ừm, tạm biệt."

Nguỵ Thanh Việt vốn đã quay người rồi, bỗng quay đầu lại, gọi tên cô: "Giang Độ."

Chỉ là gọi tên không thể bình thương hơn, Giang Độ cảm giác như có gì đó đau buốt bò đầy khắp tim, cô không biết tại sao cảm xúc đó lại mạnh mẽ đến vậy.

Cố gắng bình tĩnh quay đầu: "Có chuyện gì sao?"

"Bạn Vương Kinh Kinh đó..." Nguỵ Thanh Việt chợt có ý nghĩ muốn hỏi cái này, lời đến đầu lưỡi rồi lại như bị gió thổi bay mất, không biết phải nói gì, cậu cười lắc đầu, "Không có gì, bài của cậu lại bị giáo viên văn mang lên lớp đọc rồi."

Giang Độ chỉ đành vuốt nhẹ tóc: "Thật ra bài tớ không hay đến vậy."

"Không biết có phải do cảm giác của tôi không..." Nguỵ Thanh Việt muốn nói lại do dự, mắt chớp chớp, cậu đột nhiên chuyển chủ đề, "Cái cây ở trước thư viện trường học, buổi tối trông rất giống một người đứng đấy, cậu có để ý không?"

Nhịp tim bỗng mất kiểm soát, bất ngờ không kịp trở tay, Giang Độ quên cả chớp mắt, cậu ấy biết gì rồi? Tại sao cậu ấy muốn hỏi cái này? Ánh mắt hai người chạm nhau, như chuồn chuồn lướt nhẹ trên mặt nước.

Cô cố tỏ ra nghi ngờ, nhưng giọng lại hơi run: "Cây? Gần thư viện có cây? Hình như tớ không để ý tới."

"Thật sao?" Không nói rõ được Nguỵ Thanh Việt nghe thấy câu trả lời này có cảm nhận như nào, vi diệu, mơ hồ, không từ nào có thể diễn tả chính xác được, cậu cười không nói, quay người rời đi.

Nam sinh cuối cùng vào thang máy, Giang Độ đứng ngây ngốc tại chỗ một lúc. Đột nhiên cô chạy đến bên cửa sổ hít lấy một hơi, hai mắt chăm chú nhìn xuống, cô đang đợi một bóng người.

Chẳng mấy chốc chiếc áo hoodies trùm đầu, quần jean và cây guitar trên lưng của Nguỵ Thanh Việt đã hiện rõ trong tầm mắt. Giang Độ nhìn người di chuyển không chớp mắt, không chút áp lực, cũng không lo bị ai nhìn thấy, giống như cỏ dại tự do, có thể phát triển không giới hạn.

Cậu đi qua đài phun nước, xoay người vòng qua bồn hoa, đi dưới tàng cây lấy xe đạp, cứ thế đạp thẳng xuống bậc thang, xóc lên mấy lần. Ở kia có đèn giao thông, một hai ba bốn... Giang Độ đếm thầm trong lòng, Nguỵ Thanh Việt đợi đèn hết mười bảy giây, cậu đi sang bên kia đường, hai bên đường có trồng hợp hoan bì, cho đến khi bóng thiếu niên biến mất giữa dòng xe ing ỏi, không thể phân biệt rõ được nữa.

Giang Độ bỗng xoay người lại, dựa vào cửa kính, hai tay trống rỗng.
« Chương TrướcChương Tiếp »