Cái gọi là mục nát chắc là cái loại bùn nhão không dính được lên tường kia.
"Không coi là phế vật, cũng không tệ."
Theo những lời nhắc nhở phía trên, căn cốt có thể được tăng lên bằng cách sử dụng thiên tài địa bảo.
Tuy nhiên, nó không có chỉ ra cụ thể là loại thiên tài địa bảo nào, chắc là có rất nhiều loại.
Hôm nay mọi người được nghỉ ngơi, nên hầu hết mọi người đều ở trong khách điếm ngủ.
Một số người thì đi đến gánh hát gần đó để thử một cái gì đó mới lạ hơn.
Tô An Lâm và Lý Sinh thì đi với nhau, đầu tiên họ sẽ đến quầy hàng để ăn sáng.
Đi trên đường, Lý Sinh cảm thấy xúc động vì nơi này vắng vẻ hơn nhiều, lần trước hắn đến đây nơi này rất náo nhiệt, dù sao huyện Lâm Nghiễm cũng lớn hơn nhiều so với trấn Hoàng Kê của bọn hắn.
"Đại nhân, làm ơn cho tiểu nhân chút gì ăn đi."
Tô An Lâm đang ngồi ăn bánh bao ở quầy hàng ven đường thì thấy một cậu bé dẫn theo một bé gái đi đến trước mặt một lão giả mặc áo gấm và nói.
"Đi đi, đồ ăn mày hôi hám."
Vừa nói lão giả vừa đạp một chân tới trúng vào người cậu bé, cậu bé rêи ɾỉ một tiếng rồi ngã ra đất.
"Ca ca, ca ca..."
Bé gái vừa khóc vừa lao tới đỡ cậu bé.
Lý Sinh thở dài lắc đầu.
Hắn ta đã thấy quá nhiều chuyện giống như vậy xảy ra rồi, nên hắn ta đã sớm trở thành một người có lòng dạ sắt đá.
Tô An Lâm dường như thấy hình ảnh chính mình và muội muội của hắn.
Nếu hắn không phải có thể thấy thanh máu, thì hắn ta lúc này có lẽ vì trốn nợ đã phải sống lang thang khắp đầu đường xó chợ và dựa vào việc xin ăn để sống qua ngày rồi?
"Muội, huynh không sao."
Bị đạp ngã xuống đất, hai tay cậu bé ôm lấy ngực, ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn về phía lão giả mặc áo gấm rồi vội vàng an ủi muội muội đang khóc ở bên cạnh.
Muội muội của hắn nhìn bề ngoài chỉ mới bảy hoặc tám tuổi, lúc này toàn thân của cô bé đang run lên vì sợ hãi.
"Đi đi, đừng quấy rầy việc buôn bán của ta."
Tiểu nhị ở quầy hàng ăn sáng đi tới xua đuổi hai huynh muội như xua đuổi một đám muỗi.
Tô An Lâm chợt cảm thấy bánh bao trong miệng giống như được làm từ sáp nến vậy, trong miệng hắn tràn ngập vị chua.
Hắn muốn giúp đỡ người khác, nhưng nhìn rất nhiều người ăn mày xung quanh mình, hắn muốn giúp thì người gặp rắc rối đầu tiên sẽ là chính hắn.
Nhìn hai huynh muội rời đi, Tô An Lâm nói:
"Tiểu nhị, lấy năm cái bánh bao thịt, gói lại cho ta."
"Có ngay đây."
Trong một con hẻm nhỏ có một cái lán đơn sơ được dựng lên bằng lá chiếu, bên dưới lá chiếu là chiếc chăn bông vàng úa đầy mùi hôi hám.
"Muội, nhìn này, xem huynh đã tìm thấy được cái gì nè?"
Nhìn kỹ hơn, thì ra là trong tay cậu bé đang cầm một con gián.
"Muội ăn đi."
Cậu bé cười và nói, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên hai huynh muội họ ăn những thứ như vậy.
Bé gái tủi thân nói:
“Huynh à, những người đó là tốt hay xấu vậy, vừa rồi huynh bị đạp trúng có đau không?”
“Không đau, hà hà, muội ăn đi.”
Cậu bé vừa nói vừa xoa xoa ngực, thật sự là không đau.
Vừa rồi lão giả mặc áo gấm nhìn thì ra sức lực rất lớn, nhưng khi hắn bị đạp một chân lên trên người, hắn thấy rất nhẹ nhàng chỉ là bị đẩy ngã một chút cho nên hắn cũng không đau.
"Ăn những thứ này không sạch sẽ đâu."
Lão giả mặc áo gấm vừa nói vừa đi tới.
Thấy người đã đạp mình trước đó, cậu bé tỏ ra hoảng sợ nói:
"Đại...đại nhân, cho tiểu nhân xin lỗi ngài về chuyện vừa rồi."
"Ăn đi."
Lão giả mặc áo gấm lấy ra năm cái bánh bao hấp rồi nói:
"Vừa rồi ta đạp ngươi là để cho ngươi nhớ. Xung quanh của ngươi nhiều ăn mày như vậy, nếu ta bố thí cho ngươi, như vậy là đang hại ngươi."
Thấy bánh bao trắng nõn, thiếu niên trực tiếp quỳ xuống nói:
"Cảm ơn đại nhân, cảm ơn..."
"Này, hãy nhớ rằng, còn có rất nhiều người tốt trên thế gian này."
Lão giả mặc áo gấm lắc đầu, quay người lại muốn rời đi.
Nhưng khi hắn quay người lại, hắn chợt thấy có hai người đang đứng sau lưng của hắn, nhìn cách ăn mặc của họ trông giống như những người học võ.
"Chúng ta đi ngang qua."
Hai tay Tô An Lâm ôm quyền rồi nói, trong tay hắn còn cầm năm cái bánh bao.
Lão giả mặc áo gấm chợt hiểu ra, hắn thở dài rồi đi lướt qua hai người.
Tô An Lâm đi tới trước mặt của cậu bé, tay hắn đưa tới bánh bao rồi nói:
"Cho cậu."
"Cái này...thưa đại nhân."
Cậu bé bối rối, hôm nay tự nhiên lại gặp được hai người tốt.
“Muội…muội thấy chưa, vẫn còn nhiều người rất tốt phải không.”
Nói rồi cậu bé kéo lấy muội muội của hắn, quỳ xuống trước mặt Tô An Lâm.
Lý Sinh nhìn cô bé trước mặt, dường như thấy con gái của hắn vậy, hắn cũng lấy ra năm đồng bạc, giọng ấp úng nói:
"Cầm lấy đi, số bạc này lúc đầu là ta muốn dùng để mua búp bê cho con gái của ta đó."
"Cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân."
Cậu bé kích động dập đầu lạy sát đất.