Cuối cùng, trải qua một hồi cò kè mặc cả thì chốt giá tám trăm tám mươi lượng.
Nhận thức về giá cả ở đây khác với những gì Tô An Lâm biết về thời cổ đại. Hắn nhớ rõ trước đây hắn từng trốn trong chăn đọc truyện về Phan Kim Liên, nàng mua cho Võ Đại Lang lầu hai của một cửa hàng mặt tiền chỉ với hai mươi ba mươi lượng. Có thể thấy lượng tiêu thụ bạc rất mạnh.
Nhưng tất nhiên ở đây yếu hơn nhiều, vật liệu và kích thước lớn nhỏ cũng khác nhau.
Bạc ở đây rất nhỏ. Bạc của Phan Kim Liên một nắm tay là nắm được một cục, còn ở đây một bàn tay gom được tận ba bốn cái, hơn nữa cũng không nguyên chất bằng.
Hoàn thành giao dịch, trả tiền bằng ngân phiếu. Tô An Lâm tới cửa hàng vàng bạc kiểm tra xem là hàng thật hay giả, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì chính thức hoàn thành giao dịch.
“Ha ha ha, lần này giàu to rồi.”
Tô An Lâm mĩ mãn đi ra:
“Chúng ta tới tửu lâu ăn cơm trước đi.”
Có tiền rồi đương nhiên phải khao mọi người một bữa.
Hoàng Hữu Tài nói:
“Tới tửu lâu làm gì, qua tiệm mỳ bên cạnh ăn tạm đi.”
Nói xong hắn đi tới tiệm mỳ, vừa đi vừa nói:
“An Lâm, có bạc là chuyện tốt nhưng cũng có thể rước lấy tai hoạ, lần này ngươi kiếm được tiền không giấu được ai, sau này phải cẩn thận một chút.”
Chú Lý bên cạnh nói:
“Đúng đó, đừng có rong chơi nữa, cưới một cô vợ rồi sống cho yên ổn.”
“Được.”
Tô An Lâm gật đầu, thuận tay lấy bạc ra rồi đưa cho mỗi người một lượng.
“Hả? Nhiều quá vậy.”
Hoàng Hữu Tài nói.
Thực ra bọn họ cảm thấy Tô An Lâm mời ăn mời uống rồi đưa ít đồng tiền là được rồi. Hắn thẳng tay đưa cho họ cả bạc nữa, ngược lại càng khiến bọn họ thấy ngại ngùng.
“Không nhiều không nhiều, thời gian này được mọi người chăm sóc rồi, bây giờ ta có bạc cũng không thể quên được.”
Tô An Lâm vô cùng chân thành nói.
Hoàng Hữu Tài nói:
“Cái này…”
Hắn liếc nhìn người bên cạnh một cái.
Chú Lý hơi dao động, nhưng mà vẫn thấy ngại ngùng:
“An Lâm, không thì bọn ta lấy một ít thôi…”
“Ai da, cứ cầm đi, đừng khách sáo.”
Tô An Lâm cười nói.
Hào phóng một tí sau này người ta mới thích.
Giống như những gì Hoàng Hữu Tài vừa mới nói đấy thôi, bây giờ hắn có tiền chẳng giấu được ai, keo kiệt bủn xỉn rồi sau này có gặp phiền phức ai dám đứng ra giúp ngươi?
Cứ như vậy, mọi người cẩn thận cất bạc vào túi áo, trên mặt ai cũng có vẻ hơi kích động.
Sau khi ăn xong, Tô An Lâm đi mua một ít bánh để về phát cho mấy hộ gia đình ở trong thôn theo đề xuất của Hoàng Hữu Tài. Sau đó hắn bảo Hoàng Hữu Tài và những người khác đợi ở đây, còn mình thì đi mua một ít quần áo và thuận đường tới võ quán luôn.
Tô An Lâm đi một đường tới thẳng võ quán Đại Lực, cửa chỉ khép hờ như lần trước nên Tô An Lâm đi vào.
Trong sân có tốp năm tốp ba những nam lẫn nữ đang luyện công, tất cả đều chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, có những đứa lớn thì đã ngoài hai mươi.
Tô An Lâm thấy có một người vóc dáng cường tráng, không mặc trang phục luyện công mà mặc một chiếc áo gấm dài chấm gót màu trắng, thanh máu của hắn hiện 56/56.
Ông đứng ở giữa sân, có hai nam tử vây đến tấn công lại bị hắn đưa tay chặn từng đòn một. Thế đứng mạnh mẽ, tung ra từng chiêu thức vang lên những âm thanh “ba ba” giòn giã. Cuối cùng nam tử áo trắng vung ra hai quyền đấm vào hai người đang tấn công hắn.
“Á!”
Hai nam tử đó lùi về phía sau.
Mắt thấy gì thì điều đó là thật, Tô An Lâm nhìn cảnh này xong càng thêm chắc chắn rằng võ quán của nhà này có trình độ thật.
“Động tác chậm quá.”
Hồng Vũ đứng thẳng lại rồi nói.
“Thiết quyền công không chỉ cần dùng lực lớn mà còn…”
Bỗng nhiên sau lưng vang lên âm thanh mở cửa.
“Lại là ngươi!”
Chủ võ quán Hồng Vũ nhíu mày, đã nhận ra Tô An Lâm là ai.
Đúng lúc này, một người trẻ tuổi nhìn qua rồi thì thầm mấy câu. Hồng Vũ nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Tô An Lâm có hứng thú hơn hẳn:
“Người vừa mới kéo xác hổ trên đường là ngươi? Ngươi gϊếŧ được hổ?”
Tô An Lâm gật đầu.
“Là ta.”
“Được đấy, ngươi gϊếŧ nó như thế nào?”
“May mắn thôi, ta bắn tên gϊếŧ nó.”
“Không tệ, vậy ngươi tới đây vì muốn học võ à?”
“Ừm, ta có mang tiền theo.”
“Vào đi.”
Sau khi theo Hồng Vũ vào trong, một đám đệ tử đang luyện công nhìn qua với vẻ thích thú. Ở đây phần lớn đều là nam tử, chỉ có ít nữ tử nhưng ai nấy đều là lưng hùm vai gấu, làn da ngăm đen.
“Trước kia từng học võ chưa?”
Sau khi tiến vào trong phòng, Hồng Vũ đi tới bên cạnh giá sách rồi hỏi.
“Chưa từng.”
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười tám.”
“Cũng chưa muộn quá, được rồi, đưa tiền đây.”
Hồng Vũ rút một bản chép tay từ giá sách ra.
Tô An Lâm đã chuẩn bị tiền từ trước, hắn đưa ba tờ ngân phiếu mười lượng ra, nghĩ một chút rồi nói:
“Thật ra là ta được sư phụ Thiết Văn Đảm giới thiệu nên mới tới đây.”
Hồng Vũ liếc nhìn hắn một cái:
“Ừm, ngươi cầm lấy bản chép tay này đi, trong đó là cách nhìn và kiến giải của ta về một số loại công phu, đồng thời có cả những kiến thức cơ bản và các thế đứng tấn.”
Tô An Lâm cứ như cầm được kho báu, mặt bìa có màu xanh lam đã phai, gáy sách và các mép bị mài mòn. Trên bìa viết mấy chữ to xiên xiên vẹo vẹo:
Phân tích võ đạo Hồng thị.