Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thấy Máu Liền Vô Địch

Chương 11: Chồn Tinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngọn lửa đã tắt đi một chút, hắn đang chuẩn bị thêm vào đống lửa một ít củi nữa thì đột nhiên, con chó săn của Trương thúc nhà bên cạnh bỗng sủa ầm lên.

Chuyện gì đang xảy ra vào lúc nửa đêm như vậy?

Tô An Lâm lao đến cửa sổ của căn phòng trong.

Cách đó không xa là nhà của Trương thúc, nhà thúc ấy có nuôi hai con dê và mấy con gà.

Để canh giữ những vật nuôi này, Trương thúc đã đặc biệt nuôi một con chó săn.

Hắn tập trung nhìn kỹ hơn, trong đêm tối xuất hiện vài thanh máu.

“Gà mái: 4/4.”

“Chó săn: 11/11.”

“Nửa thành tinh chồn: 51/51.”

Chỉ thấy Trương thúc chộp nhanh một cái liềm trong nhà rồi chạy ra ngoài, trong tay thúc ấy còn cầm một ngọn nến.

"Lạc lạc lạc..."

Chợt trong chuồng gà có tiếng gà và chó chạy tán loạn.

Trong chớp mắt, thanh máu của gà mái: 0/4.

Thanh máu của chó săn: 9/11.

Con gà mái bị gϊếŧ chết ngay lập tức.

"Là một con chồn!"

---

Thấy vậy, Tô An Lâm chộp lấy con dao rồi vội vàng chạy qua giúp đỡ.

Trong chuồng gà lờ mờ, có thứ gì đó giống như một con chó săn đang ngậm con gà mái trong miệng.

Trương thúc vung vẩy cái liềm cùng lúc kêu lên: "Cái quỷ gì?"

Con chồn di chuyển nhanh nhẹn, nó chui qua đũng quần của Trương thúc rồi nhanh chóng chạy mất.

"Trương thúc..."

Lúc Tô An Lâm chạy tới, thì nhìn thấy Trương thúc đang vỗ đùi than thở: "Con gà mái, con gà mái của nhà ta bị trộm mất rồi."

Cả nhà Trương thúc đều chạy hết ra ngoài, họ nhìn vào chuồng gà mà tức giận giậm chân.



Cuộc sống bây giờ là như vậy, một con gà thế nhưng rất là quý giá.

Nhiều khi cả nhà rất thèm thịt gà nhưng đều phải nhịn không ăn thịt nó, vì họ mỗi ngày đều phải dựa vào con gà mái này để đẻ trứng.

Bây giờ thì tốt rồi, con gà mái đã bị gϊếŧ chết nên những quả trứng cũng sẽ không có nữa.

“Tô tiểu tử, ngươi có nhìn rõ là con gì hay không?”

Trương thúc vừa lấy tay lau nước mắt vừa nói:

“Ta già rồi, trời thì tối om nên ta nhìn không rõ.”

Tô An Lâm nói:

"Đó là một con chồn."

"Cái gì, trông nó còn to hơn con chó săn của nhà ta nữa."

Trương thúc vừa nói vừa vuốt lông con chó săn, con chó này cũng thật là tội nghiệp, trên lưng nó có vài vết cào vẫn còn đang chảy máu, hình như nó cũng còn sợ hãi nên bốn chân khẽ run rẩy.

Tô An Lâm nhìn khắp xung quanh, hắn muốn nhìn xem thanh máu của con chồn có còn ở đây hay không.

Thật đáng tiếc, hắn không còn thấy nó nữa.

...

Hắn vừa về đến nhà, trong đầu Tô An Lâm bỗng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.

"Thế giới này thật kỳ quái, còn có chồn tinh, xem ra ta phải nhanh tay hơn một chút nữa."

Để không lãng phí thời gian, hắn tiếp tục chế tạo nỏ.

Sau khi hắn bận rộn làm việc đến quá nửa đêm, hình dạng cơ bản của cái nỏ đã xuất hiện.

Tô An Lâm cảm thấy cơ thể thực sự quá mệt mỏi nên hắn lúc này mới đi nghỉ ngơi.

Vào buổi sáng, khi Tô Ngọc Ngọc vừa mới thức dậy, Tô An Lâm với đôi mắt đỏ hoe cũng đi tới, hắn không nói một lời tiếp tục gọt mảnh gỗ.

Chỉ cần hắn tạo hình dạng cơ bản cho cái nỏ, sau đó hắn sử dụng dao đυ.c một chút là hoàn thành.

Tô Ngọc Ngọc hiểu chuyện nên không nói gì mà đi ngay làm bữa ăn sáng.

Nàng cho xương gà băm nhỏ đêm hôm qua vào nồi canh, tiếp sau đó nàng lấy một nắm rau dại ném vào nồi.

Cuối cùng nàng thêm vào một nắm gạo nhỏ.

Nàng nhìn cơm trắng trong nồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Ngọc Ngọc tỏ ra hết sức hài lòng.



...

Trong năm ngày liên tiếp sau đó, Tô An Lâm vẫn bận rộn chỉnh lại công cụ, Tô Ngọc Ngọc không có việc gì làm nên đi theo những người nông phụ đi đào rau dại.

Dạo này lương thực đắt đỏ, những loại rau dại này thì miễn phí nên những nông phụ này nếu không có việc gì làm thì sẽ lên núi để đào rau.

Tô Ngọc Ngọc đã học được những điều này khi nàng còn nhỏ.

Hôm nay Tô Ngọc Ngọc thu hoạch rất tốt, tiểu nha đầu vui vẻ bước vào nhà, nói:

"Nhị ca, hôm nay muội đi đào rau dại, mọi người đều khen huynh đấy."

"Ồ, họ khen ta điều gì?"

Tâm trạng của Tô An Lâm cũng đang rất tốt, cái nỏ cuối cùng cũng đã được làm xong, hắn vừa mới trở về từ nhà Hoàng thúc và mang về những bộ phận của nỏ.

Tô Ngọc Ngọc nhanh chóng thu dọn rau dại và nói:

"Dì và những người khác kể rằng huynh đã gϊếŧ chết một Yêu Phong Tử, tất cả họ đều biết điều này nên sau này sẽ không ai trong số họ nói rằng huynh là một kẻ ốm yếu bệnh tật nữa. Họ còn nói, chờ đến khi huynh cùng Thiết tiêu đầu ra ngoài lần nữa rồi sau khi huynh về sẽ giới thiệu cho huynh một người vợ."

Tô An Lâm mỉm cười nói:

"Hôm nay muội thu hoạch có vẻ tốt nhỉ, còn có một vài quả dại nữa."

"Đúng vậy, dì Hồng tặng cho muội đó. Dì biết leo cây nên muội cũng học theo dì ấy, học leo cây dễ lắm."

“Muội học được leo cây sao?”

Tô An Lâm giật mình, chẳng trách quần áo của nha đầu này đều bị rách cả.

"Đúng vậy, quần áo muội đều bị cà rách cả rồi, lát nữa muội sẽ đi vá lại."

Tô Ngọc Ngọc cười hì hì nói, thật ra cũng không có việc gì, quần áo rách thì nàng tự mình học cách vá.

Tiểu nha đầu rất dễ dàng hài lòng, vừa nói chuyện nàng vừa thu dọn bát đĩa chuẩn bị đi nấu ăn.

Trong khi Tô Ngọc Ngọc đang làm việc, Tô An Lâm cuối cùng đã hoàn thành xong cái nỏ của mình.

Nỏ nhẹ kiểu dáng máy bay, dây nỏ là dây của một cây cung lớn được hắn mua với giá hai trăm đồng.

Đó là loại dây tốt nhất của Hoàng thúc.

Loại dây này rất cứng, người không đủ mạnh thì tay không thể kéo dây ra được.

Tuy nhiên, sau khi Tô An Lâm cố định dây, hắn đã áp dụng phương pháp kéo dây một cách từ từ.

Đó là sử dụng đầu mũi tên dựa vào dây, sau đó thân mũi tên được kéo ra và cố định bằng chốt gắn trên nỏ.
« Chương TrướcChương Tiếp »