Chương 1: Thầy giáo chủ nhiệm
̀y giáo chủ nhiệm
Mười tám năm nay làm tiểu thư quả thật là một sự chán nản đối với Dạ Nguyệt. Ngày nào cũng phải ăn những món ăn thượng hạng, mặc những bộ quần áo đắt tiền và phải đi học ở ngôi trường danh giá. Có lẽ Dạ Nguyệt cô đây sống hơi bị ngược so với những đứa con gái khác.
Nhưng tất cả mọi thứ đều không chán bằng việc ngày ngày cô phải vác cặp lê lết đến trường, ngồi từ sáng đến chiều để tiếp thu cái mớ hỗn độn mang tên kiến thức mà cô thấy sau này ra đời thì nó chỉ là thứ vứt thùng rác.
Nói gì thì nói, hiện tại cô đang đi từ trên lầu xuống đến phòng ăn với cái mặt vô cùng vô cùng là bực bội. Nghĩ sao không bực cho được, mới nghỉ hè đó nay lại phải nhập học, thời gian làm gì trôi nhanh dữ vậy. Định đi du lịch cũng chẳng kịp đi nữa.
“Con gái, ngồi xuống ăn sáng nhanh rồi anh hai sẽ đưa con đến trường!” Ông Hào Minh mỉm cười khi thấy đứa con gái yêu quý của ông hôm nay dậy đúng giờ.
“Nay có bão nha, đương kim tiểu thư Thiên Dạ Nguyệt dậy trước...bảy giờ!” Anh hai cô vừa ăn vừa cười, mặt cô thì chầm hầm, ánh mắt hình viên đạn liếc qua anh.
“Dạ Xoa à không, Dạ Phong, anh muốn chếtttttt như thế nào....hả?” Cô kéo âm dài từ “chết” đi đến gần Cà Mau luôn. Mắt cô nheo lại chờ đợi câu trả lời, anh không nói gì, chỉ mỉm cười khiêu khích.
***
Ngồi trong xe, cô hú hét cái bài gì gì đó mà nghe nhức não vô cùng.
“Em có yên cho anh một chút được không?” Anh hét vào tai cô, lùng bùng cả óc. Cô giơ tay bụp vào mặt anh một phát, anh lườm cô, cô lườm anh. “Em có biết em vừa xúc phạm nhan sắc của anh không?” Anh gằn giọng hỏi cô. Cô lè lưỡi.
“Không biết. Làm sao em có thể câm nín được đây, anh thử nghĩ xem, bây giờ em đi thì chừng nào em được về, anh nói nghe xem!” Cô làm mặt xấu nói chuyện với anh.
“Năm giờ chiều!” Anh trả lời, là năm giờ lận đó, không có phải chuyện giỡn được đâu.
“Anh hai à, hay là...anh cho em đến công ty đi, em sẽ ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, em sẽ giúp anh làm việc!” Dạ Nguyệt ôm cánh tay Dạ Phong năn nỉ. Cọ cọ mặt vào tay anh như một con mèo đang làm nũng với chủ của mình.
“Anh nghĩ em nên từ bỏ ý định đi, em có thấy ai mắc lừa hai lần chưa?” Anh vừa nói, vừa mở cửa xe bước xuống.
“Dạ Phong, anh đi đâu thế?” Cô hỏi, anh vòng qua mở cửa xe lôi cô xuống, aiz...hóa ra là đến “địa ngục trần gian” rồi.
“Vào học đi, chiều anh đến đón!” Anh xoa đầu cô rồi bỏ đi.
“Này!” Cô gọi anh, xòe tay ra. Anh nhìn cô lắc đầu, liền lấy một cái thẻ vàng đặt vào tay cô, thôi cũng được, coi như là sự đền bù khi nhốt cô vào chốn này.
***
“Dạ Nguyệt, cậu biết tin gì chưa?” Cô bạn lanh chanh Hà Lam chạy te te từ ngoài vào, đặt mông cái phịch lên cái ghế kế bên. Cô vẫn ung dung ngồi chơi game một cách thản nhiên. Hà Lam giật phắt cái Ipad quăng sang một bên, lúc này cô mới liếc sang nó.
“Gì đây, nói đi!” Cô hạ lệnh, con Hà Lam cho một miếng bánh vào miệng rồi mới bắt đầu kể lể sự đời.
“Mình mới nghe được một thứ, giáo viên chủ nhiệm của mình là nam!” Nam nữ hay bê đê thì liên quan đến cô à. Bĩu môi, cô cầm lấy cái Ipad, con Hà Lam dùng tay úp cái ốp lưng lại. Cô nhìn nó. “Điều đặc biệt, giáo viên này sẽ dạy môn...Toán!”
“Hả?” Cô mồm chữ A mắt O há hốc nhìn nó. Cái gì, Toán sao? “Có nghe lộn không vậy, sao có thể là Toán cơ chứ!” Cô ngơ mặt hỏi nó, Hà Lam lắc đầu.
“Kìa, kìa, là thầy ấy đó!” Cô nhìn theo hướng chỉ tay của Hà Lam, đó chính là CAO THỦ HỌC ĐƯỜNG. Thầy đó nổi tiếng nghiêm khắc, chuyện trần gian địa ngục quái gì cũng biết. Cô trố mắt nhìn, không phải chứ, sao lại là ông thầy đó.
“Lớp, nghiêm!” Giọng thanh thót của má lớp trưởng vang dội cả phòng. Cả lớp đứng lên, cô cũng đứng lên theo. Ông thầy đứng trên bục nhìn sơ toàn lớp rồi nhẹ gật đầu. Là thầy giáo dạy Toán có cần đẹp như vậy không.
Đường nét trên gương mặt vô cùng đẹp, chiếc mũi cao, đôi mắt hẹp dài, đôi lông mày rậm cùng cái miệng nhỏ yêu mị, ôi giời ạ...ai mà biết tạc tượng thế không biết. Ngũ quan vô cùng tinh tế. Mái tóc màu nâu được chải rất gọn gàng, làn da màu đồng càng làm cho ông thầy đầy nam tính quyến rũ.
“Tôi tên Hạo Khang, chắc các em cũng biết tôi rồi. Không giới thiệu nhiều về bản thân, tôi sẽ đi kiểm tra tác phong trong ngày đầu của các em!” Ông thầy đi dạo một vòng quanh lớp, nhìn tới lui xuôi ngược. Cái hương thơm nam tính của thầy làm cho Dạ Nguyệt cô đây thật sự xao xuyến. “Các em cũng biết trường chúng ta cấm học sinh nữ mang giày cao gót đi học phải không?” “Vâng ạ!” Ai cũng đồng thanh riêng tôi thì không, biết thì đã sao chứ.
“Tốt!” Ông thầy dừng lại ngay bàn cô, tim cô đập nhanh hơn bình thường. Ông thầy quỳ một chân xuống, tay nhẹ nhàng tháo đôi giày cô ra. Không có ý gì tốt, cô bị tịch thu đôi giày vì dám mang giày đế độn gót vào trường.
“Dạ Nguyệt, em có cần tôi cho em một đôi giày khác không?” Ông thầy xách đôi giày đem lên bàn giáo viên, quay mặt xuống nhìn thẳng cô và hỏi.
“Cần nhưng sao thầy biết tên em?” Cô ngây ngô, ngu ngơ hỏi.
“Cả trường ai mà không biết em, Thiên Dạ Nguyệt-đại tỉ của tam khối. Đi học như đi chơi, tiền tài xem như rác. Chưa một giáo viên nào thuần được em, chính ba mẹ bảo tôi...thuần em đấy!” Ông thầy xách một đôi giày búp bê đế xẹp đặt xuống ngay chân cô. Ba chữ “thuần em đấy” thầy nói rất khẽ vào tai cô, còn kèm theo cả ý cười. “Hãy chấp nhận chiều cao của mình!” Nói rồi ông thầy bỏ đi lên bàn giáo viên. Cô mang đôi giày đế xẹp đó vào, Hạo Khang này, anh ta quả là một con người thú vị. Cô khẽ mỉm cười. Cô sẽ chờ xem, anh ta sẽ thuần được cô hay là cô sẽ thuần anh ta. Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.