Chương 070

Chương 70: Chút chuyện trong lớp (2)

|by Liêu Phong: someone yours till eternity

Tuần này trường Hoài Trông thi giữa học kì 2, nên cậu chỉ đến trường vào những buổi thi thôi. Những ngày ở nhà, ban ngày, Hoài Trông tích cực ôn tập cho chính bản thân, và cho cả Đức Hải nữa. Một phần là vì cậu muốn thành tích của mình cao nhất có thể, phần còn lại cậu muốn thời gian có thể trôi nhanh một chút. Chẳng phải nói khi bạn bận rộn thì thường sẽ cảm thấy thời gian trôi qua nhanh sao?

Hoài Trông đột nhiên cảm thấy bản thân của mình những ngày này thực sự trưởng thành hơn. Khi nhớ một ai đó, thay vì ngồi ngẩn người và nghĩ đến họ suốt ngày, cậu chọn cách học hành chăm chỉ. Vì như thế, thời gian chờ đợi người ấy càng trở nên có ý nghĩa hơn.

Phương Nam dạo này cũng bận rộn với việc đi gác thi vào ban ngày, còn phải hỗ trợ giáo viên trong việc chấm bài nữa, nên thời gian cũng bó hẹp hơn thường ngày. Chỉ có buổi tối trước khi ngủ, anh mới trò chuyện được với Hoài Trông qua điện thoại thôi.

“Sao, hôm nay thi tốt chứ nhóc?”

Hoài Trông cười, cố tình cười thật rõ để bên kia đầu dây nghe được: “Dạ đương nhiên là rất rất tốt rồi. Không biết thi tốt có thưởng không ta?”

“Nhóc muốn thưởng gì?”

“Không biết nữa... Nhưng lần trước lúc em thi đậu học sinh giỏi có một ai đó hứa sẽ dẫn em đi công viên chơi mà chưa thực hiện được thì phải?”

“Ai hứa vậy ta?”

“Không được như vậy đâu nha! Cuối tuần này đi, được chứ? Dù sao thi xong rồi em cũng rảnh quá trời.”

Bên kia Phương Nam im lặng một chút rồi mới nói: “Tuần này thì không được rồi. Tuần sau nhé?”

Nếu như đứng đối diện trực tiếp với Phương Nam có lẽ Hoài Trông sẽ không xụ mặt xuống như hiện tại. Cậu nói: “Tuần sau thì không được rồi. Trường sắp tổ chức sự kiện chào mừng ngày 26/3 nên là tuần sau tụi em bắt đầu chuẩn bị, và có thể sẽ bận rộn hơn.”

“Vậy thì để khi nào mình rảnh nhé, còn nhiều thời gian mà lo gì.”

Hoài Trông không phải là không biết việc này, nhưng không hiểu sao cậu vẫn cảm thấy khó chịu. Khi Phương Nam kể về những chuyện thú vị trong lúc gác thi những ngày qua thì Hoài Trông chỉ ậm ừ cho qua, không hỏi thêm cũng không thể hiện quá nhiều cảm xúc. Sau đó, cậu nói muốn xem phim giải trí nên đã tắt điện thoại sớm. Bình thường hai người nói chuyện với nhau rất lâu.

Cậu mở điện thoại lên xem, lướt qua hàng tá video, hết gõ tên này trên thanh tìm kiếm lại đến tên khác, rốt cục cũng chọn được một cái để xem. Cậu nằm trên giường, khi nằm ngửa, khi nằm sắp, khi lại nằm nghiêng, cười hết sức sảng khoái. Thật thoải mái, cậu chợt thấy lâu lâu nuông chiều bản thân như thế này cũng được đó chứ. Cậu cũng thấy cuộc sống vẫn luôn có những điều khác khiến bản thân vui, chứ chỉ không có ai đó. Nếu không có họ thì mình vẫn vui thôi. Nghĩ vậy, Hoài Trông thấy không cần buồn rầu vì không có được buổi hẹn vào cuối tuần với Phương Nam nữa.

Nhưng trước khi đi ngủ, cậu vẫn ngó qua cửa sổ, nhìn xuống dưới nhà, thầm nghĩ liệu rằng thầy ấy sẽ đứng ở đó để chờ mình không. Khi nãy thái độ của mình như vậy hẳn là thầy ấy cũng nhận ra sự khác thường chứ ha?

Và quả thực là cả hai ngày cuối tuần đó, không học hành, Hoài Trông ban ngày thì xem TV, khi thì chơi game, hoặc Facebook, đọc sách, tối đến lại đi uống nước, xem phim với Đức Hải và Bé Thơ. Cậu thậm chí còn bận rộn hơn bình thường nữa, đến mức thời gian để trả lời tin nhắn của Phương Nam còn không có, mỗi tin nhắn trả lời cách nhau chừng một tiếng, lâu nhất là cả buổi. Đến khi cậu trở về nhà thì cả người đã thấm mệt, nên đi ngủ sớm. Vì thế mà cuộc trò chuyện hằng đêm quen thuộc không còn nữa.

Thứ hai đầu tuần lại đến. Trong giờ ra chơi, ba người Hoài Trông, Đức Hải, Bé Thơ ngồi tụ họp lại. Tình hình có vẻ khá căng thẳng. Đức Hải lắc lắc đầu: “Không được, tớ muốn tham gia thi trò chơi vận động.”

Hoài Trông lắc đầu: “Không được, tớ muốn tham gia cuộc thi văn nghệ.”

Bé Thơ lắc đầu: “Không được, tớ muốn thi cuộc thi học thuật.”

Hoài Trông phản bác: “Cậu còn chưa ngán sao? Tớ không muốn phải học thêm bất kì thứ gì nữa. Hơn nữa, cuộc thi tìm hiểu về lịch sử ngày 26/3 chán lắm.”

“Thế cậu nghĩ cậu hát hay à? Và lớp sẽ để cậu đại diện đi thi?” Bé Thơ không hài lòng nói.

Hoài Trông không còn ý gì để bào chữa, đành quay sang nổi giận với Đức Hải: “Cậu nghĩ tớ giỏi mấy trò chơi đó lắm sao?!”

Cả ba cùng lúc thở dài một tiếng. Chuyện là bọn họ đang thảo luận với nhau xem nên tham gia vào cuộc thi nào ở sự kiện chào mừng ngày 26/3 sắp tới. Tiêu chí của bọn họ là cả ba phải tham gia cùng nhau và phải tạo được dấu ăn để sau này cùng nhau nhớ về kỉ niệm tuổi học trò.

Nhưng vấn đề khó khăn nhất chính là chọn ra được một hoạt động mà cả ba cùng hứng thú. Tranh cãi với nhau từ tiết 2 sinh hoạt lớp tới giờ ra chơi vẫn chưa thống nhất được với nhau. Không khí nghiêm trọng đến mức thu hút sự quan tâm của các bạn học sinh khác.

Một bạn học hỏi Bé Thơ: “Lớp trưởng ơi, hạn chót đăng kí tham gia là chừng nào á?”

Bé Thơ thân thiện trả lời: “Là trong sáng hôm nay á.” Cô phân biệt được chuyện công và chuyện tư, nên không để cảm xúc cá nhân áp đặt lên chuyện chung.

Các bạn học trong lớp dường như cũng e dè, đang chờ ba người họ quyết định xong mới tiến hành đăng kí. Các bạn nam khác trong lớp thì đang rủ rê Đức Hải tham gia thi thể thao chung để thể hiện sức mạnh của lớp, những bạn yêu văn nghệ thì lại lôi kéo Hoài Trông tham gia vào nhóm, họ khen cậu dễ thương nên tham gia văn nghệ; còn những bạn học đam mê tìm hiểu lịch sử thì lại hi vọng Bé Thơ sẽ tham gia cuộc thi tìm hiểu lịch sử để họ tham gia chung, có thế thì tỉ lệ thắng sẽ càng cao hơn.

Tạm thời vẫn chưa quyết định được, cả ba người bọn họ quyết định cho nhau thêm thời gian để tự ngẫm nghĩ. Hoài Trông cầm danh sách đăng kí các hoạt động trên tay, đi khắp trường, vừa đi vừa đọc và suy nghĩ. Cậu mong là việc đi bộ sẽ khiến đầu óc cậu khai thông và đưa ra quyết định sáng suốt.

Trên đường đi, cậu bắt gặp Phương Nam. Cậu khẽ cười, nói chào một tiếng rồi lại chăm chú đi về phía trước. Phương Nam nhìn theo, nhăn mặt, sau đó đuổi theo, đi bên cạnh: “Dạo này có vẻ bận quá ha? Tin nhắn không trả lời, gặp nhau cũng không có thời gian nói chuyện?”

“Dạ ai bận? Thầy bận à? Em biết, nên em đâu có dám làm phiền đâu.” Cậu vẫn dán mắt vào bản hoạt động.

“Muốn bị đánh hả?” Phương Nam nhìn vào thứ Hoài Trông đang đọc: “Em định tham gia hoạt động nào thế?”

“Em cũng không biết.”

“Thật?”

“Em nói dối thầy làm gì chứ.” Hoài Trông nói bằng giọng điệu khá gắt, sau đó thở dài: “Mà giờ em về lớp đây.”

Rồi cậu đi về lớp. Cậu cảm thấy trong cơ thể mình sự bực bội đang lan tỏa rất nhiều. Cậu không hiểu vì sao cậu lại thể hiện thái độ lạnh nhạt và bực bội như vậy, dù rằng cậu thực sự không muốn như vậy. Nhưng cậu lại muốn đối phương cũng phải khó chịu.

Về đến lớp, hai người kia đã họp lại. Hoài Trông đi tới, để tờ giấy xuống, thở dài. Khác hẳn với cậu, hai người kia trông có vẻ khá là rạng ngời. Cậu nghi ngờ: “Sao, không lẽ hai cậu có được phương án rồi?”

Hai người kia gật đầu khiến cậu hơi bất ngờ: “Vậy thì là...”

Bé Thơ ra hiệu cho Đức Hải trả lời. Đức Hải tràn đầy năng lượng nói: “Nấu ăn.”

Hoài Trông há hốc mồm ra: “Nấu ăn??”

Đức Hải cười cười: “Nào, bình tĩnh. Cậu xem, ban đầu chúng ta chọn mỗi hoạt động khác nhau. Giờ mà chọn một trong ba cái đó sẽ khiến cho chúng ta không hài lòng 100%. Vì thế mình sẽ chọn một hoạt động khác ba cái đó. Hơn nữa, mục đích của chúng ta là phải tạo được một cái gì đó đáng nhớ ở tuổi học trò. Vì thế nên chọn một hoạt động gì đó thách thức và mới mẻ so với những gì chúng ta thường làm. Và đó chính là cuộc thi nấu ăn.”

Bé Thơ góp vào: “Mặc dù chúng ta nấu ăn không ngon, nhưng chúng ta có được sự trợ giúp từ những người mẹ ưu tú của chúng ta mà? Đúng lúc tuần này mẹ tớ về. Về khoản nấu ăn thì mẹ tớ là số 1.”

“Tuần này mẹ cậu về à?” Hoài Trông hớn hở.

“Ừm, nên chúng ta có thể học hỏi chuyên gia nhé!”

“Vậy thì tốt quá rồi còn gì!” Hoài Trông vui mừng vì mọi thứ đã được gỡ.