Chương 47: Cấp độ ghen của Phương Nam: Mức 1 – Bình thường nhưng cần chú ý

Phương Nam ngừng lại vài giây, nhìn tư thế hiện tại của Đức Hải và Hoài Trông, sau đó lướt qua thật nhẹ nhàng, bình thản giống như không thấy chuyện gì đang xảy ra. Bé Thơ thấy thầy Phương Nam thì hai mắt lại sáng rực lên, thế là cô chạy theo, vừa đi vừa nói chuyện với thầy ấy. Đến khi cô quay lại thì Đức Hải va Hoài Trông đã chỗ của ai nấy ngồi. Trong khi Đức Hải đang một mực trách móc Hoài Trông quá không cẩn thận dẫn đến tình huống xấu hổ vừa rồi, thì Hoài Trông cậu ấy đang bận rộn với mớ bồng bông trong đầu mình.

Hoài Trông dò hỏi: “Này Thơ, khi nãy cậu và thầy Nam nói chuyện gì mà cậu vui thế?”

Bé Thơ ôm ôm má của mình, không nhịn được cười nói: “Tớ có sao? Thật ra thì cũng không có nói chuyện gì, chỉ nói về chuyện học hành rồi trường lớp đó mà. À, thầy có nói là dạo này thầy bận làm hồ sơ sổ sách chuẩn bị tổng kết kì thực tập á. Haizz, thật buồn quá. Sắp không được gặp thầy nữa rồi.”

“Thầy có nói chuyện gì nữa không?”

“Không.”

“Ừm.” Hoài Trông đơn giản trả lời, rồi tự hỏi thầy ấy sẽ ghen khi nhìn thấy mình và Đức Hải như vậy sao. Rồi cậu nhớ lại cảnh khi nãy, cậu dán mặt vào ngực của Đức Hải, trong xấu hổ quá đi được. Thế là cậu đưa chân dùng lực khá mạnh đá thẳng vào chân của Đức Hải khiến cậu ấy kêu la lên: “Cậu làm cái gì đó? Lên cơn à? Đau chết tớ này.”

“Ông đây như vậy là còn nương tay rồi đó!!”

Buổi chiều Hoài Trông hẹn Phương Nam chờ mình khi ra về. Cũng đã lâu hai người không có cùng nhau tan trường, cậu thực sự thấy nhớ lần đó, rồi lại lục tấm ảnh thầy Phương Nam mà cậu đã lén trộm ra ngắm. Dưới ánh nắng vàng hoe của buổi chiều tà, hình ảnh người đó càng làm cho người khác phải mộng mơ, rồi sẽ bất giác cảm thấy hạnh phúc vì giấc mơ đó.

Không biết từ bao giờ Phương Nam đã đứng trước mặt Hoài Trông. Cậu giật mình, lùi về sau một bước, trước đó đã giấu nhẹm bức hình ra phía sau lưng.

“Phản xạ nhanh đó.” Phương Nam đặt hai tay lên hai bên mặt của Hoài Trông, tùy ý nhào nặn khiến nó biến dạng rất buồn cười: “Thì ra em là tên trộm đã lấy bức hình của anh.”

Hoài Trông đến giọng nói cũng bị biến dạng: “Xui ghê, bị thầy phát hiện rồi. Nhưng mà em cũng sẽ không có trả lại đâu.” Cậu nắm chặt tấm ảnh phía sau lưng mình.

Phương Nam nhún vai, sau đó tiến tới choàng tay vòng lấy cổ của Hoài Trông, trong tức khắc điều khiển cậu ấy đi theo mình. Hoài Trông cũng không có kháng cự bất kì điều gì, chỉ quan tâm đến cảm giác hiện tại của bản thân. Mình và thầy ấy đang cặp cổ bước đi như thế này, thật sự làm mình thấy thích đến muốn xỉu!

Cậu hỏi: “Thầy không sợ bị người khác nhìn thấy sẽ dị nghị sao?”

“Dị nghị gì chứ? Cùng lắm chỉ đồn bọn mình là anh em thân thiết thôi.”

Nghe vậy Hoài Trông sắc mặt nhăn nhó, vặn véo muốn thoát khỏi cái câu cổ của Phương Nam lúc này nhưng bất khả thi: “Thầy mau bỏ em ra. Ai muốn làm anh em với thầy chứ!”

“Ha ha. Xem em kìa.” Phương Nam trêu chọc khiến Hoài Trông cảm thấy tức điên, chỉ muốn đá người này một cái. Phương Nam nói tiếp: “Vậy chứ em muốn làm bà Trịnh hả?”

Tiếng cười to của Phương Nam càng làm cậu tức giận hơn: “Đúng đúng đúng, em muốn làm bà Trịnh đó thì làm sao? Em muốn làm vợ của thầy giáo Trịnh Phương Nam đó thì làm sao? Thầy có chạy đằng trời cũng không thoát được đâu. Em sẽ ám thầy của cuộc đời luôn.”

“Dạ, em chào cô. Cô vẫn chưa về hả?”

Đột nhiên như thế Phương Nam biểu hiện nghiêm túc nhìn ra đằng sau của Hoài Trông. Nội dung lời nói càng khiến cho Hoài Trông tim nhập nhanh hơn, nhanh đến muốn rớt ra ngoài. Cậu theo phản xạ quay lại đằng sau, quan sát một vòng: “Thầy chào cô nào á?”

Lúc cậu quay lại, lại bị Phương Nam làm cho bất ngờ một lần nữa. Anh vậy mà lại cúi người xuống, chạm môi vào trên trán của cậu. Cậu ngây ngốc, chỉ biết mở to mắt, cảm nhận cái hôn khẽ dán trên trán mình, nơi đó các tế bào thụ cảm đang lan truyền cảm giác hưng phấn đi khắp cơ thể. Trái tim của cậu đập loạn xà ngầu cả lên. Tay chân cậu như thể mềm nhão cả ra.

Tính ra thì đây là cái hôn đầu tiên. Hôn giống như là một quả khinh khí cầu, có thể đưa cảm giác của một người dâng đến thật cao thật cao trên bầu trời, không có đường xuống.

Rồi khi tiếp xúc không còn, hơi thở cùng khoảng cách cơ thể càng lúc xa hơn, Hoài Trông từ trạng thái đê mê, dần dần khôi phục lại, cậu bất thình lình giơ chân lên định đá Phương Nam nhưng bị anh ấy ngăn cản: “Ơ, sao lại muốn đá anh?”

“Đá anh vì tội dám lừa em. Làm gì có cô giáo nào chứ?!”

“Vậy là em sợ hả? Vậy mà còn mạnh miệng nữa. Gì mà làm bà Trịnh, muốn làm vợ thầy giáo Trịnh Phương Nam.” Anh cố tình diễn lại y rang những gì mà Hoài Trông làm khi nãy, chỉ là có một chút cường điệu hơn.

“Ai có chứ.”

“Có hay không có anh không quan tâm nữa rồi. Anh chỉ muốn nói là, nếu bây giờ em rút lại những gì đã nói cũng không kịp rồi. Em mà không làm giống như những gì đã nói là bị súng răng đó nhe.”

Hoài Trông cũng không nói gì nữa, lưu lại chút dư âm của cái hôn khi nãy. Đột nhiên cậu nhớ ra một chuyện rất quan trọng: “Mà nè, hồi sáng, em và Đức Hải á, thầy thấy vậy sao lại không nói gì mà đi chứ? Có phải là rất ghen không?”

“Ghen? Ai nói chứ, anh là rất rất ghen luôn mới đúng. Ai cho em ôm ấp Đức Hải như thế chứ. Anh giận lắm, giận đến không còn gì để nói. Giận em lắm luôn á.”

Hoài Trông chau mày: “Thầy có diễn cũng phải diễn cho thật giống cho em!! Nhìn thầy chẳng có chút nào là thật cả.”

“Chà, xem ra anh phải đi học thêm một khóa diễn viên rồi.”

“Hừm, vậy là anh không ghen thật hả?”

“Ừm.”

Hoài Trông giận dỗi: “Em biết mà, có yêu đương gì nhau đâu mà ghen. Thôi, thôi, em hiểu lòng anh rồi.”

“Phải không?” Phương Nam dừng một chút để nhìn Hoài Trông, sau đó nói: “Thật ra anh tin tưởng nên mới không ghen. Muốn ghen cũng phải ghen đúng chứ, đâu ghen bậy bạ được. Anh là người văn minh mà.”

“Thật chứ? Anh không nghĩ em và Đức Hải sẽ có tư tình sao?”

“Không có khả năng.”

“Anh đừng quá tự tin. Có khi…”

Ánh mắt Phương Nam nhìn rất sắc sảo: “Trừ khi em muốn rụng răng xấu xí.”

“Anh trù em chứ gì?”

“Thì đã sao. Mà nè, anh không thích em quá thân thiết với người khác đâu.”

“Với Đức Hải luôn?”

“Ừm.”

Hoài Trông đánh khẽ bả vai của Phương Nam: “Thầy ghen chứ gì. Vậy mà nói cái gì mà mình văn minh. Đức Hải là bạn thân của em, thân thiết là chuyện đương nhiên rồi. Em nói cho thầy biết, còn có chuyện còn dữ hơn chuyện lúc sáng nữa. Thầy…” Cậu còn đang định nói gì đó thì bị ánh mắt mùa đông của Phương Nam cản lại: “Sao thầy lại nhìn em như thế? Em giỡn thôi mà, hi hi.” Cậu cười một cách ngây ngô, mong xoa dịu Phương Nam.

“Tốt nhất là vậy. Thôi, anh cùng em về nhà.”