Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thầy Giáo Lại Là Bạn Trai Của Tôi

Chương 32: Viên ngọc nhà họ Lý

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nằm trên giường chơi game, bỗng cô nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài. Không hoài nghi vì trong nhà chỉ có cô và Dương Viễn, không cô ta thì còn có thể là ai được nữa

" Chị "

" Vào đi, cửa không khóa "

Cánh cửa mở ra, Dương Viễn đi vào. Cô ta đứng trước mặt Tang Truân, Dương Viễn biết được luật của cô chính là buổi tối không được gõ cửa làm phiền nhưng bây giờ là bất đắc dĩ mới phải làm phiền

" Chị à, em có thể mượn máy tính một chút không?"

" Làm gì?".

" Máy tính phòng em hư rồi, em cần làm bài tập gửi cho giáo viên "

Tang Truân dừng chơi game, cô đứng lên đi đến bàn học mở tủ ra lấy một cái loptop đưa cho Dương Viễn, cô không thể cho cô ta mượn máy tính được vì bên trong có nhiều bí mật

" Lấy cái này về rồi dùng đi, hôm sau trả ngay "

Dương Viễn cầm lấy cảm ơn cô một tiếng rồi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại, Tang Truân cảm thấy hôm nay Dương Viễn rất kỳ lạ. Sao lại đột nhiên ngoan ngoãn dịu dàng như thế

Tang Truân liền mở cửa ra kéo Dương Viễn lại, nhìn thẳng vào mắt cô ta

" Em có chuyện gì giấu sao? hay lại âm mưu gì?"



Dương Viễn bị cô kéo lại thì suýt ngã, loptop trong tay cũng không cầm vững mà mém rớt xuống sàn nhà

" Chị làm gì thế? âm mưu gì cơ?"

" Đi vào chị nói chuyện "

Tang Truân liền kéo Dương Viễn đang bất ngờ và trong phòng, cô vô cùng thẳng thắn nên có gì nói đó và thắc mắc gì sẽ làm rõ ngay chứ không để trong lòng bức rức khó chịu

Để Dương Viễn ngồi trên ghế, Tang Truân ngồi trên giường . Ánh mắt sắc lạnh của cô một lần nữa giáng lên người của Dương Viễn

" Chị, đừng nhìn em như vậy".

" Nói đi, sao hôm nay em lại ngoan ngoãn mà không làm loạn như vậy "

Nhắc đến chuyện này, Dương Viễn bỗng nhiên mặt lại đỏ ửng trong thời tiết lạnh căm căm như hiện tại. Hai tay châu vào nhau, thẹn thùng

" Um, em muốn thay đổi. Em không muốn cãi nhau với chị nữa và em cũng thật sự muốn có được tình cảm của anh ấy "

Tang Truân ngẩn người, một người như Dương Viễn mà lại đem lòng thích một người nào đó sao? Anh chàng đó thật sự là ưu tú đến đâu mà chiếm được trái tim bướng bỉnh của em gái cô?

" Anh ấy? "

Dương Viễn gật đầu nhẹ, gương mặt vẫn đỏ lên thẹn thùng. Tang Truân cảm thấy Dương Viễn hiện tại trông rất dễ thương, miệng cô khẽ rồi đi đến vỗ vai Dương Viễn. Nếu nói thật thì em gái cô cũng không quá khó ưa, chỉ là ngày thường Tang Truân không thật sự nhìn kĩ em ấy mà chỉ phớt lờ em ấy, ghét bỏ em ấy từ lúc vừa bước vào nhà họ Tang

" Miêu tả đi, chị sẽ giúp em. Trừ thầy giáo Bách ra, chị nhất định sẽ không nhường "



Dương Viễn cười một cái rồi nhẹ nhàng lên tiếng.

" Anh, Lý Tư Thành ạ "

Tang Truân như không thể tin vào tai mình được nữa, cái gì vậy chứ? Dương Viễn thích Lý Tư Thành, con bé này thật sự là biết chọn người. Nhưng theo trí nhớ của cô, Lý Tư Thành chỉ thường xuyên chọc ghẹo Dương Viễn khi đến nhà chơi vậy mà từ khi nào em ấy lại thích cậu ta

" Em thích Lý Tư Thành từ bao giờ, có lẻ không lâu. Vì lúc đầu chị thấy em thích thầy Bách cơ mà?"

Dương Viễn lắc đầu, nhìn lên ánh mắt sâu thăm thẳm như không đáy của Tang Truân đang nhìn xuống cô

" Em thích anh ấy từ lúc vừa về đây sống rồi, thầy Bách chỉ là em thấy chị thân thiết nên muốn dành thôi "

Tang Truân ngẫm nghĩ, vậy thì Dương Viễn không hề thích thầy Bách chỉ là ganh ghét. Tang Truân thở dài một tiếng.

Lý Tư Thành không phải cứ thích là có được, anh và Tư Trác có thể được xem là viên ngọc của nhà họ Lý. Em gái cô làm sao có thể có mối quan hệ gì đó với Lý Tư Thành đây? Dương Viễn cũng chỉ là con riêng của vợ sau bố Tang Truân thôi.

" Dương Viễn, rất khó để có thể xứng với Tư Thành. Nhưng em có thể cố gắng tiếp cạnh cậu ấy, chị bảo em Tư Thành vừa mở một cửa hàng thiết kế thời trang, ngày hôm kia em có thể đến xem thử "

Dương Viễn nghe vậy liền vui vẻ gật đầu, hai người ngồi nói chuyện với nhau thêm một lúc. Tang Truân viết địa chỉ cửa hàng của Lý Tư Thành vào một tờ giấy đưa cho Dương Viễn, trông cô vô cùng vui vẻ nắm lấy tay Tang Truân

Trong lúc nói chuyện, Dương Viễn liên tục nói xin lỗi vì những trò đã bày ra của mình khiến cô phải gặp rắc rối từ đó đến bên giờ.

Đến tám giờ tối, Tang Truân thấy trời đã muộn nên kêu Dương Viễn trở về phòng nghỉ ngơi. Dương Viễn ôm chiếc loptop quay trở lại phòng ngủ làm bài tập được giáo viên giao trên lớp
« Chương TrướcChương Tiếp »