Chương 56: Chữ hiếu hay chữ tình?

Minh Huy hôm nay đã đi dạy trở lại. Những lời đồn đại về anh vẫn còn. Minh Huy tỏ ra khá bình tĩnh và cứng rắn trong việc này, mặc dù biết đây toàn là những lời lẽ không tốt.

Bảo Khang từ ngày đó không khỏi bị làm phiền bởi những người bạn trong lớp cũng như lớp khác. Có lời chế giễu, có lời thông cảm nhưng với Bảo Khang bây giờ tất cả đều không quan trọng bằng Minh Huy. Anh ta là nguồn động lớn nhất, thứ hai là mẹ của cậu.

Tại nhà Bảo Khang, mẹ con cậu suốt ngày tâm sự với nhau. Mẹ cậu biết chuyện của con mình thì hết sức quan tâm.

“Con đi học có bị bạn bè trêu không?”

Bảo Khang không thể nói dối, cũng không thể tỏ ra quá yếu đuối: “Cũng có nhưng mẹ cứ yên tâm, con vẫn ổn.”

“Có chuyện gì ủy khuất thì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ cùng con vượt qua. Đừng giấu trong lòng mãi, nhỡ thành tâm bệnh thì khổ.”

Những lời lẽ này làm Bảo Khang ấm lòng: “Mẹ, con thật sự rất biết ơn mẹ.”

Nói đoạn nước mắt cậu khẽ tuôn. Bà lấy tay gạt nước mắt cho con mình, bà mỉm cười: “Con chưa gì lại khóc. Mà gia đình con rễ tương lai của mẹ có biết chuyện chưa?

Bảo Khang im lặng một chút, rồi mới nói: “Ba mẹ anh ấy đã biết rồi mẹ ạ! Nhưng… chưa biết con là người yêu của anh ấy. Gia đình còn buộc anh cưới vợ nữa mẹ.”

Giọng có chút nghẹn, bà cũng không ngừng lo lắng: “Có cần mẹ giúp đỡ gì không? Nhìn chuyện của hai đứa mẹ thấy xót lắm.”

Bảo Khang ôm mẹ: “Không sao đâu! Tụi con tự lo được. Chỉ cần mẹ luôn ủng hộ là tụi con hạnh phúc lắm rồi.”

Đối lập với không khí này của nhà Bảo Khang, nhà Minh Huy thì đang rất căng thẳng. Tiếng quát lớn đầy hung tợn của ba Minh Huy: “Con phải nghe lời cha, con phải kết hôn với Thảo Vân trong tháng tới!”

Minh Huy quỳ xuống, giọng lạnh lùng: “Con sẽ không lấy Thảo Vân. Con không muốn hủy hoại cuộc đời của một người con gái tốt như em ấy!”

Chát!

Ba anh thẳng thừng giáng vào anh một cái tát rõ là rất đau, sau đó nghiêm trừng mắt: “Đừng nói gì khác! Ba đã quyết định rồi, có cãi cũng vô ích thôi. Nếu con muốn gϊếŧ ba mình thì hãy làm những điều ngu xuẩn mà con cho là đúng đi!”

Minh Huy không quan tâm tới cái tát mà dồn tất cả chú ý về câu nói vừa nghe này. Quả thật dù có thế nào, anh vẫn không thể đánh đổi tất cả vì sinh mạng của ba mình.

Vào giữa lúc này, Thảo Vân đến chơi nhà. Trước lúc ra tiếp cô ấy, ba anh dặn dò: “Nếu con muốn ba chết thì con cứ nói hết với Thảo Vân biết đi.”

Minh Huy không nói gì. Tâm trạng anh ta bây giờ nóng như lửa, rối không thể gỡ, giữa tình và hiếu anh phải chọn sao?

Thảo Vân không hay biết diễn biến vài phút trước trong nhà, vẫn bình thường nói: “Đến nhà bác lúc này có quá phiền không ạ?”

Ba Minh Huy cười: “Phiền gì đâu. Sắp làm người một nhà rồi, con dâu!”

Hai từ con dâu này có thể khiến cho ba người họ cười nhưng lại như một mũi dao chỉ thẳng vào tim Minh Huy. Anh ta thật khó chịu trước hai từ con dâu dành cho người anh ta không hề yêu.

“Anh có vẻ không thích em đến chơi thì phải?”

Câu hỏi Thảo Vân vừa đưa ra Minh Huy không hề nghe đến, phải đợi đến khi mẹ anh đá chân anh ta mới hoàn hồn trở về.

“À… anh…”

Ngăn ngừa con mình nói những lời không hay, ba anh cướp lời: “À… chắc tại nó đang suy nghĩ chuyện đám cưới của hai đứa đó mà. Phải không con?”

Nụ cười này của ba anh làm anh nổi da gà. Toàn là tự sắp đặt, bịa chuyện! Minh Huy mặt không cảm xúc cũng không thèm gật đầu.

Thảo Vân nghe vậy tưởng là thật nên hết sức vui mừng trong lòng. Cô cười khẽ lén nhìn Minh Huy. Chẳng lẽ cô không nhìn được tâm trạng Minh Huy lúc này là hoàn toàn bị ép buộc sao?