Chương 51: Con phải lấy vợ!

Bảo Khang từ khi biết được sự thật rằng Minh Huy cũng không phải là trai thẳng nên sinh ra nhiều suy nghĩ vớ vẩn. Bao lâu nay mình không nhận ra anh ấy cũng thuộc thế giới thứ ba. Nói như vậy cũng có nghĩa là mình có người bạn tri âm tri kỉ rồi. Nhưng người này là công hay là thụ? Những cái ôm này... Không lẽ anh ta thích mình sao? Không phải đâu, mình xấu như thế này mà...

Về phần Minh Huy, mặc dù có chút nhẹ lòng khi nói cho Bảo Khang biết được bí mật này nhưng anh ta vẫn không thể yên lòng chớp mắt. Gia đình khiến anh trầm tư, áp lực. Anh không phân định rõ giữa gia đình và bản thân, anh phải chọn bên nào. Nếu chọn bản thân thì chẳng khác nào mang tội bất hiếu, nếu chọn gia đình chẳng khác nào tự làm khổ mình.

Bảo Khang mấy hôm nay dừng việc học phụ đạo buổi tối, trong lòng có hơi lo nghĩ nhiều, chủ yếu là về Minh Huy. Dù có muốn gọi điện hỏi thăm hay an ủi, Bảo Khang cũng không thể nào làm vậy. Chẳng hiểu tại sao, vì sự thật ấy? Vì ngại? Vì sợ?

Nói thêm một chút về cuộc sống của gia đình Minh Huy mấy ngày nay, chẳng thể dùng từ gì để diễn tả hết. Từ sau khi ba anh trở về từ bệnh viện không muốn gặp ai hết. Còn mẹ anh thì lúc nào cũng tỏ thái độ thờ ơ đối với anh.

Minh Huy chịu đựng mấy ngày, rốt cuộc cũng không thể: “Mẹ à, thà bây giờ mẹ trách mắng con còn hơn. Mẹ đừng có thờ ơ với con như thế, con khó chịu lắm mẹ à!”

Mẹ anh lại cáu gắt: “Tôi chỉ sợ khi mở miệng ra nói chuyện với anh thì tao lại phiền não trong lòng. Anh muốn cái nhà này sống như thế nào đây?”

“Con... Mẹ, sao mẹ không hiểu cho con vậy? Đồng tính thì có gì là sai? Nếu như mẹ coi đây là một sỉ nhục lớn thì mẹ hãy gϊếŧ con đi còn hơn!”

Minh Huy vừa dứt lời liền quỳ gối, nước mắt từng giọt rỉ ra từ hóc mắt.

Chát!

Mẹ anh đánh anh: “Anh có chịu tỉnh người ra chưa? Nếu gϊếŧ được tôi đã gϊếŧ từ lâu rồi. Sao anh không chịu làm một thằng đàn ông đích thực hả?”

Minh Huy vẫn không ngừng khóc. Anh lặng im, bởi lẽ anh giờ đây dù có cố giải thích như thế nào thì mẹ anh cũng không thể hiểu và thông cảm.

“Hai người có thôi chưa? Vào đây ngay!”

Ba Minh Huy nói từ trong phòng nghỉ. Do còn mệt nên giọng có hơi yếu và khàn. Hai người cùng vào phòng dưỡng bệnh của ông.

“Suốt ngày cãi vả như thế, hai người có vui không?”

Mẹ Minh Huy bóp tay bóp chân cho ông: “Tôi cũng đâu muốn như thế. Nhưng mỗi lần nhìn thấy đứa con này tôi thật sự… thật sự…”

Ông quát: “Bà thôi đi! Dù gì cũng là mẹ con.”

Minh Huy nghe như vậy như được an ủi phần nào.

Ba Minh Huy nhìn anh, đôi mắt có gì đó mà anh chỉ nhận thấy chứ không phân biệt được.

“Con… hãy mau kết hôn đi!”

Lời vừa nói ra, không những chỉ Minh Huy mà cả mẹ anh cũng bất ngờ trơ mắt hướng về ông.

-”Ba… ba nói cái gì vậy? Con làm sao có thể cưới vợ?”

Mẹ Minh Huy cũng nói: “Ông... Chuyện này làm sao có thể khi con mình là…”

“Bà im ngay! Con mình không phải là đồng tính, chỉ là nó nhất thời ngộ nhận nên đi lệch hướng thôi. Tôi không tin nó sẽ không có hứng với việc lấy vợ.”

Minh Huy dường như mất hết cảm xúc lẫn lí trí: “Ba, xin ba hãy chấp nhận sự thật. Con không thể… thật là không thể. Con không có hứng với phụ nữ ba à…”

Ông kích động nâng người dậy, cầm ly nước trên bàn ném thẳng vào anh: “Con suy nghĩ lại đi! Ba đã quyết định dù thế nào con cũng sẽ lấy vợ. Bằng không, con hãy gϊếŧ ba đi!”

Minh Huy quá đau đớn, không phải bị cái ly ném trúng, mà là ba anh _ niềm hy vọng cuối cùng cũng không thể chấp nhận và thông cảm cho anh. Anh chạy thẳng về phòng mình, khóa cửa...