“Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Nghe những lời này Minh Huy càng ghét bản thân mình hơn: “Con xin lỗi, con không ngờ chuyện lại nghiêm trọng đến vậy.”
Nói xong liền khóc. Anh không khóc sướt mướt như mưa, mà chỉ nhẹ nhàng roi vài giọt từ khóe mắt đỏ hoe. Mẹ anh ta cũng không vì vậy mà thương cho đứa con này.
Bên ngoài phòng chờ, Minh Huy không ngừng cầu trời khấn Phật mong ba mình không có chuyện gì. Anh thật không ngờ sự thật anh nói lại làm ba kinh động mà phát bệnh như thế. Nếu có chuyện không may xảy ra, anh thật sự không bao giờ tha thứ cho mình.
Cô y tá bước ra: “Ai là người thân của ông Nguyễn Minh Quan?”
“Là tôi!” Cả hai người cũng đồng thanh.
Cô y tá tiếp: “Hiện giờ tình trạng của ông đã khá ổn. Người nhà có thể vào thăm nhưng tránh không được làm ông kích động nữa.”
Hai người gật đầu. Chờ cô y tá đi, Minh Huy định bước vào thăm ông nhưng bị mẹ mình cản lại: “Anh định đi đâu thế? Anh định gϊếŧ ba mình luôn à?”
Minh Huy hơi buồn: “Không phải… chỉ là con muốn…”
Mẹ anh hằn hộc, đẩy anh ta ra: “Tránh xa chỗ này ra. Anh còn mặt mũi nào vào thăm?”
Những câu nói này thật sự khiến Minh Huy rất đau buồn. Mẹ vốn là người hiểu mình, thương mình nhất vậy mà lại không thể thông cảm cho mình. Đã vậy thì thôi, đằng này còn hắt hủi mình nữa.
Anh lặng lẽ cuối mặt bước đi, dù gì thì ba đã không sao, còn có mẹ chăm sóc.
Minh Huy bước đi trên đường, hóng gió cho thoải mái. Trong lòng mang nhiều muộn phiền, đau khổ, dày vò.
Tại sao mọi người lại không hiểu cho mình chứ? Thế giới thứ ba có gì để bị khinh bỉ, xa lánh? Sao không thể bình đẳng?
Anh tìm đến với rượu để quên đi chuyện này. Men rượu làm anh say nhưng chuyện buồn vẫn không mất đi một phút một giây nào.
Càng uống, càng say. Rượu có phải là một thứ giải sầu rất hiệu quả?
Bảo Khang đến trường trong mệt mỏi và tinh thần vô cùng sợ hãi. Cậu sợ nghe thấy những lời nói không hay, sợ lại bị bạn bè xa lánh, đem ra làm trò cười. Nhưng chỉ cần cậu nghĩ đến Minh Huy thì lại có một niềm tin giúp cậu vượt qua một cách phi thường.
Sáng giờ không thấy thầy Minh Huy ở trường, Bảo Khang có gì đó linh cảm không hay liền lấy điện thoại gọi cho anh ta. Minh Huy vì đêm qua uống quá say nên sáng dậy đầu hơi nhức.
“Alô, thầy nghe. Có chuyện gì không em?”
Bảo Khang thấy giọng lạ:
“Thầy bị sao vậy? Nghe giọng có vẻ mệt mỏi lắm…”
Minh Huy phủ nhận: “Không có gì…”
“Thầy đừng nói dối. Nhà thầy ở đâu em sẽ đến liền.”
“Không cần đâu mà…”
“Không được! Em lo lắng lắm.”
Minh Huy dù không muốn cũng bị buột phải phải nói địa chỉ. Bảo Khang theo địa chỉ tìm đến nhà Minh Huy.
Lần đầu tiên đến nên Bảo Khang có hơi thấy lạ lẫm. Vừa thấy Minh Huy ra mở cửa, mùi rượu đã nồng nặc vào mũi của cậu, cậu còn trông thấy gương mặt uể oải này nữa, trong lòng liền lo lắng: “Anh bị gì vậy? Uống rượu à? Có sao không? Để em dìu anh vào nhà…”
Minh Huy dù rất mệt cũng không khỏi nhịn cười trước hành động này.
Minh Huy đột ngột ôm Bảo Khang vào lòng, một cái ôm thật chặt đến nỗi Bảo Khang không thể cử động.
“Hãy để anh ôm em thêm một chút.”
Bảo Khang nhẹ giọng: “Có chuyện gì với anh sao?”
Minh Huy kể hết những chuyện tối qua cho Bảo Khang nghe. Bảo Khang cũng không khỏi giật mình: “Nói vậy anh cũng là…”
Minh Huy chưa nghe hết câu hỏi đã biết được ý cậu muốn hỏi nên gật đầu. Bảo Khang không thể tin vào tai mình: “Em có nghe nhầm không vậy?”
“Không.”
Bảo Khang không nói gì thêm mà chỉ an ủi: “Anh cũng đừng quá lo, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Em sẽ luôn bên cạnh chia sẻ cùng anh nếu anh cần, cũng giống như lúc anh an ủi em vậy. Bây giờ anh và em đang cùng ngồi trên một con thuyền.”